Thiên Vu

Chương 949: Trà trang nghìn năm



Lại nói tiếp, hôm nay sở dĩ hắn muốn động thủ còn có một mục đích chính là muốn biết thái độ của lão Thiên gia với mình, hắn muốn biết lão Thiên gia rốt cuộc sẽ có thái độ như thế nào với mình khi linh hồn đã thoát ra khỏi thiên địa và một thân nguyên tội trên người.

Sẽ tiếp tục thẩm phán? Hay là cái gì khác?

Khiến Trần Lạc có điểm bất ngờ là lão Thiên gia cũng không đánh xuống thẩm phán, chẳng qua chỉ làm ra chút biến hóa mà thôi.

- Lạc gia?

Một giọng nói truyền tới cắt đứt suy nghĩ của Trần Lạc, nhìn lại phía sau, lại phát hiện Tần Phấn không biết đã thoát ra từ lúc nào, lại vừa nhìn sơn cốc biến thành hang vu, tòa miêu đổ nát cũng biến mất vô tung vô ảnh, khiến Trần Lạc cảm thấy nghi ngờ, lực lượng biến dị của hắn tuy rất mạnh, nhưng cũng tuyệt đối không mạnh đến mức có thể nghiền nát được lĩnh vực, nhưng vì sao lĩnh vực lại biến mất khó hiểu như thế?

- Lĩnh vực con lừa ngốc kia bố trí đâu rồi?

- Ta cũng không quá rõ, vừa rồi không biết chuyện gì xảy ra, lĩnh vực lại đột nhiên tiêu thất.

Tần Phấn đúng là đầy đầu nghi ngờ, hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Ta có thể có chuyện gì chứ, đi nào, nơi này không thích hợp ở lâu, tìm một chỗ hảo hảo tâm sư.

Tiểu Phật linh giới, chùa Phổ Độ.

Biên trong thiện phòng, một lão hòa thượng mặc tăng bào màu xám phủ kín toàn thân đang ngồi xếp bằng, thoạt nhìn có vẻ gầy gò, hai hàng lông mày dài rũ xuống khóe mắt, thần tình bình thản, tay trái dựng thẳng trước ngực, tay phải gõ mõ.

- Không được rồi, sư huynh, ngươi biết không? Tiểu tử thối kia không những không có chết, hơn nữa còn đi tới Tiểu Phật linh giới chúng ta.

Một đạo thanh âm dồn dập truyền tới, ngay sau đó chính là gã hòa thượng tai to mặt lớn, vẻ mặt bóng loáng đột nhiên xuất hiện, đúng là gã hòa thượng rượu thịt vừa tranh đấu với Trần Lạc tại tòa miếu đổ nát bên trong sơn cốc kia. Thấy lão hòa thượng không để ý đến mình, vẫn tiếp tục gõ mõ như cũ, hòa thượng rượu thịt cố ý dò xét, nói:

- Sư huynh, ngươi khôn nghe thấy lời ta nói sao? Ta nói tiểu tử kia không có chết, hắn còn đi tới Tiểu Phật linh giới chúng ta.

- Cái gì nên đến rồi sẽ đến…

Thanh âm bạch mi hòa thượng lộ ra một loại bình thản, dường như là một vị cao tăng đắc đạo khám phá hồng trần.

- Cái gì mà nên đến rồi sẽ đến?

Hòa thượng rượu thịt nhất thời không vui, nói:

- Hắn không chết đó, lẽ nào sư huynh tuyệt không thấy giật mình sao? Một người bị thẩm phán câu diệt linh hồn tan nát hiện tại vẫn sống được, đây quả thực là… Chính là chuyện không có khả năng xảy ra đó.

Bạch mi hòa thượng vẫn gõ mõ như trước, thản nhiên nói:

- Một người từ ban đầu đã không nên tồn tại làm ra chuyện không thể xảy ra, nghe ra thì rất hoang đường, kỳ thực cũng hợp lý dễ hiểu thôi.

- Quan trọng là hắn hiện đang ở Tiểu Phật linh giới chúng ta.

Hòa thượng rượu thịt đi qua đi lại trong thiện phòng, nói:

- Hiện tại Nhân Quả bia sắp mở ra, việc này liên quan đến Nhân Quả chi thư gây dựng lại, tuyệt đối không thể xảy ra chút xíu sai lầm nào, thực đúng là sợ cái gì cái đó tới, tại thời điểm mấu chốt như vậy, tiểu tử thối kia hết lúc này lúc khác, lại cứ xuất hiện vào lúc này.

Dừng một chút, hòa thượng rượu thịt trừng mắt nhìn bạch mi lão hòa thượng, nói:

- Sư huynh, trên người tiểu tử kia chính là một thân nguyên tội đó, mười năm trước đã là như vậy, hiện tại mười năm sau, thực giỏi, ngươi còn không biết chứ, lực lượng biến dị của tiểu tử kia đã bắt đầu ly khai ranh giới pháp tắc thiên địa rồi, đây mới chỉ là lực lượng biến dị thôi đó, tiểu tử kia còn có linh tượng khủng bố, còn có… Linh tượng, còn có tinh thần chi hồn Đại Diêm La, còn có long linh hung tàn, còn có phân thân hắc động… Mẹ ơi, quỷ mới biết những thành tựu nguyên tội kia của hắn sau mười năm đã biến thành bộ dáng gì rồi.

- Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, nhưng tiểu tử kia hết lần này tới lần khác còn là người bị nguyền rủa vận mệnh, thiên duyên lẫn nhân quả, chính là một tên gieo họa đen từ đầu tới chân, nếu như… Nếu như Nhân Quả bia mở ra, vạn nhất bởi vì hắn không may xuất hiện, dẫn đến Nhân Quả chi thư không thể gây dựng lại hoàn thành, chúng ta có thể biến thành tội nhân đó.

Bạch mi lão hòa thượng cũng không mở mắt, nói:

- Nhân Quả… Nếu hắn xuất hiện ở nơi này, tất nhiên là có nhân có quả, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.

- Thuận theo tự nhiên? Sư huynh à, ngươi cũng hồ đồ rồi sao? Lẽ nào ngươi tuyệt không lo lắng chút gì?

Hòa thượng rượu thịt đỏ mặt tía tai, quát lên:

- Sư huynh à, chính vì hắn là một họa tinh, thế nên khi núi Táng Cổ hiện thế mười năm trước, chư thần và lão Thiên gia mới có thể đánh chết hắn, ngay cả lão Thiên gia còn phải lo lắng sự hiện hữu của hắn ảnh hưởng tới trật tự pháp tắc, còn sư huynh ngươi lại nói thuận theo tự nhiên? Làm sư đệ ta đây cũng không biết gì nữa.

Bạch mi lão giả không nói gì thêm, tiếp tục gõ mõ, hòa thượng rượu thịt dưới cơn nóng giận bèn đoạt lấy chiếc mõ, quát lên:

- Sư huynh, đừng gõ nữa, ngươi trả lời ta đi.

Lúc này, bạch mi lão hòa thượng mới mở mắt ra, đó là một đôi mắt đục ngàu không chút tinh quang, nhưng lại là một đôi mắt tuyệt đối bình thản, đồng thời cũng là một đôi mắt ẩn chứa trí tuệ và ảo diệu vô thượng, hắn hơi lắc đầu, nhàn nhạt nhìn hòa thượng rượu thịt, thở dài một tiếng, nói:

- Núi Táng Cổ hiện thế có ý nghĩa tuyên cáo phương thế giới này đã đến lúc bước vào một thời đại mới, tam thư Thiên, Địa, Nhân đến thời điểm gây dựng lại hoàn thành, Chân mệnh và Thiên mệnh đều xuất hiện, đây là kiếp nạn, là kiếp nạn của vũ trụ, kiếp nạn của thiên địa, kiếp nạn của thời gian và không gian, cũng là kiếp nạn của tất cả vạn vận chúng sinh, kiếp nạn này không thể tránh khỏi, mỗi một thời đại đều là như vậy, viễn cổ là thế, thượng cổ là thế, hiện tại cũng là thế, khác biệt duy nhất chỉ là sống, chết và tân sinh.

Không hiểu.

Lời bạch mi lão hòa thượng nói khiến cho hòa thượng rượu thịt nghe không hiểu, hắn lắc đầu một cái, hỏi:

- Sư huynh, ta biết cảnh giới ngươi cao, nhưng ngươi có thể nói một cách dễ hiểu cho ta nghe một chút hay không, hiện tại ta chỉ muốn biết tiểu tử thối kia xuất hiện có làm ảnh hưởng tới Nhân Quả chi thư hay không?

- Tất cả thuận theo tự nhiên…

Bạch mi lão hòa thượng chắp hai tay, hai mắt nhắm lại, miệng tiếp tục tụng kinh văn.

Tiểu Phật linh giới, Trần Lạc và Tần Phấn vừa đi vừa tán gẫu, mười năm không gặp, hai người tự nhiên có rất nhiều điều muốn nói, ban đầu Trần Lạc suy nghĩ tìm một chỗ uống vài ly, thế nhưng cái địa phương hư hỏng này thưa thớt người sống, cho dù có nhiều cũng toàn là chùa miếu đổ nát và một đám hòa thượng, cả tiểu linh giới này không có một bóng ma thú, cũng không có vinh quang giả, địa phương không có vinh quang giả tư nhiên sẽ không ai đến đây kinh doanh tửu quán.