Trong buồng lái, một chiếc điện thoại vệ tinh màu đỏ đột ngột vang lên, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật mình!
Chiếc điện thoại này là mệnh lệnh khẩn cấp, thường do Điện Chủ trực tiếp hạ lệnh.
Nhưng, Điện Chủ đã mất tích một năm rồi?
Sau một hồi sửng sốt, thuyền trưởng lập tức trả lời ngay.
“Gì cơ? Chắc không? Tôi sẽ lập tức báo cáo với Đông Thiên Vương”.
Thuyền trưởng cúp điện thoại, tay vẫn không ngừng run rẩy.
“Tìm được Điện Chủ rồi, chiến thần trở về rồi”.
Thuyền trưởng lập tức chạy ra khỏi buồng lái, lao nhanh đến boong tàu.
Lúc này, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đang đứng trước boong tàu chỉ huy…
“Cái gì? Con mẹ nó, nói lại lần nữa xem?”
Lý Lăng Phong túm lấy cổ áo của thuyền trưởng, lớn tiếng hỏi.
“Vô cùng chính xác, đã tìm được điện chủ rồi, trong một khu rừng ở Nam Vực”.
“Không đuổi theo hải tặc nữa, lập tức vào bờ ngay”.
Sau khi Lý Lăng Phong hạ lệnh xong, liền hướng về phía nam nghiêm mình cung kính cúi chào.
…
Tây Vực Hoa Hạ, vì chênh lệch thời gian nên bây giờ đang là ban đêm.
Trên đỉnh một tòa nhà chọc trời, có năm người đàn ông mặc đồ đen buộc dây thừng và trèo lên bức tường kính bên ngoài, nhưng họ không tạo ra tiếng động nào cả.
Năm người này là sát thủ tinh nhuệ của Thiên Vương Thần Điện ở Tây Vực, nhiệm vụ lần này là ám sát một nhân vật nặng ký.
Đột nhiên, tai nghe của bọn họ đồng thời vang lên một giọng nói.
Bên kia máy bộ đàm chính là Tây Thiên Vương Âu Dương Liệt.
"Đội Bóng Đêm, từ bỏ nhiệm vụ, nhanh trở về đội".
Giọng Âu Dương Liệt không lớn, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm một cách tuyệt đối.
Đội trưởng Đội Bóng Đêm nói: "Thiên Vương, cho tôi thêm năm phút nữa, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ".
“Năm giây cũng không được, lập tức trở về”, Âu Dương Liệt nghiêm nghị nói.
“Thiên Vương, tôi không hiểu…”
“Tìm thấy điện chủ rồi”.
“Sao ạ? Đã rõ!”
Sau khi nhận được lệnh, đội trưởng nói với các thành viên khác trong đội: “Từ bỏ nhiệm vụ, lập tức trở về đội ngay”.
Năm người đàn ông mặc đồ đen cắt đứt dây thừng cùng lúc, sau đó mở bộ đồ bay ra.
…
Bắc Vực Hoa Hạ, khách sạn bảy sao, phòng tổng thống.
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp trong bộ đồ ngủ màu hồng, vừa múa xong một đoạn nhạc, đang uốn éo tạo dáng quyến rũ rồi leo lên giường của một người đàn ông cường tráng.
Cô gái này tên là Hồ Mị Nhi, là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện.
Người đàn ông cường tráng trên giường là ông trùm của thế lực ngầm lớn nhất thành phố này.
Đột nhiên, một giọng nữ nhẹ phát ra từ chiếc tai nghe vô hình của Hồ Mị Nhị.
“Thiên Vương, Thiên Vương, nhanh trở về đi, tìm thấy điện chủ rồi”.
“Gì cơ?”, Hồ Mị Nhi thất thanh hỏi.
“Cục cưng à, anh đâu nói gì đâu!”
Người đàn ông ôm lấy Hồ Mị Nhi đang ngồi trên đùi mình, đưa tay véo nhẹ vào vòng eo mảnh mai của cô ta.
“Đã tìm thấy điện chủ, nhắc lại, đã tìm thấy điện chủ”, giọng nữ trong tai nghe cao giọng nhắc lại.
“Trời ơi!”, Hồ Mị Nhi trợn tròn mắt.
“Cục cưng, có phải sự uy mãnh của anh đã khiến em bị sốc không?”, người đàn ông cười gian nói.
“Câm mồm!”
Hồ Mị Nhi bỗng nhiên tung một cú đấm về phía trước, trực tiếp hạ gục gười đàn ông cường tráng kia.
Cô ta nhảy xuống giường, kéo theo tấm khăn trải giường trên người đối phương rồi chế nhạo: “Đồ vô dụng, chẳng khác gì que tăm, tôi phải đi đón Điện Chủ rồi, hôm khác đến chơi đùa với anh nhé”.
Trong nhà tù, Lôi Tuấn quay mặt về phía tây nam, quỳ trên mặt đất bất động.
“Đại ca, dậy ăn chút gì đi!”
Kim Bàn Tử, người chung phòng giam với anh, hết lòng khuyên nhủ.
“Tôi đã quỳ mấy ngày rồi?”, Lôi Tuấn thản nhiên hỏi.
“Ba ngày rồi!”
“Có lẽ sắp đến rồi”.
Lôi Tuấn đột nhiên đứng dậy, chỉnh lại đồng phục tù nhân, nói: "Bàn Tử, nhớ kỹ, nhất định phải luôn cách tôi trong khoảng năm bước chân".