Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 110



Cả người Phượng Hồng run lên.

Đỗ Hải đau lòng tiếp tục nói: “Phu nhân nói với lão nô rằng đã gặp qua Ly Vương điện hạ rồi, người đó đúng là một đứa trẻ rất ngoan, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nhất định sau này sẽ là một người phu quân tốt. Vì vậy, Trần Quý phi và hoàng thượng hứa hôn, bà đã đồng ý. Nói tiểu thư là Ly vương phi tương lai của nước Đông Ly, là ô dù lớn. Với thân phận của tiểu thư, cho dù không có mẫu thân, tương lai người cũng sẽ có người có thân phận che chở, người đó... sẽ không dám xem thường tiểu thư đâu.”

“Người đó?” Phượng Hồng Loan nhướng mày. Nhạy cảm bắt được chữ này?

“Lão nô không biết người đó là ai, phu nhân vẫn luôn nhắc tới người đó.” Đỗ Hải lấy ống tay áo lau nước mắt, tiếp tục nói: “Phu nhân trên đường xuất quan vô tình cứu mạng lão nô một mạng, sau này lão nô mới đi theo bên người phu nhân, vì vậy lão nô không biết gì về quá khứ của phu nhân, phu nhân không bao giờ nói về điều đó.”

“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu.

“Phu nhân trước lúc lâm chung đã nói với lão nô rằng đó không phải là cách cuối cùng. Đừng tìm kiếm tứ đại hộ pháp để giải phong ấn của tiểu thư. Phu nhân nói rằng một khi phong ấn được bỏ, hàn độc cứ vào ngày mười lăm sẽ phát tác. Nếu tiểu thư tự vận công để khống chế sẽ đau đớn vô cùng. Hơn nữa, thân thế của tiểu thư nhất định sẽ bị người đó biết. Một khi người đó tìm lại được tiểu thư, tiểu thư sẽ không còn có thể sống theo ý muốn của mình nữa.”

“Hả? Thân thế?” Phượng Hồng Loan nhướng mày. Chắc chắn, mẫu thân nàng có thân phận không tầm thường.

“Là phu nhân thân phận không giống người bình thường, lão nô cũng không biết, chỉ biết phu nhân có phong ấn đặc thù, là phong ấn gia tộc. Trong thiên hạ chỉ có tứ đại hộ pháp của gia tộc phu nhân hợp lực mới có thể cùng nhau phá giải phong ấn của phu nhân. Cho nên muốn phá phong ấn, nhất định phải đi tìm tứ đại hộ pháp. Nhưng một khi tìm tứ đại hộ pháp, người đó nhất định sẽ biết được sự tồn tại của tiểu thư, nhất định sẽ bắt tiểu thư đi.”

Đỗ Hải dừng một chút, lập tức nói: “Phu nhân nói, sau khi tiểu thư phát hiện nhất định phải suy nghĩ kĩ càng. Tuy rằng không có nội lực và võ công, nhưng có thể sinh hoạt như người bình thường. Nhưng một khi phá bỏ phong ấn, sẽ không thể chịu nổi nỗi đau mà hàn độc gây ra. Nếu như người đó biết thân phận của người, sẽ dùng mọi cách đưa người trở về. Người không thể sống cuộc sống mà người muốn sống. Người chắc chắn cũng không thích nơi đó.”

Phượng Hồng Loan nhướng mày.

“Cho nên, mấy ngày nay lão nô do dự. Bây giờ tiểu thư đã biết, lão nô cũng đã nói với tiểu thư mọi chuyện.” Đỗ Hải dừng một chút, lại nói.



“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu, hơi mím môi nhìn Đỗ Hải. Nghĩ đến đôi mắt phượng của Ngọc Ngân lặng lẽ nhìn nàng, hắn nói rằng nàng không thể dễ dàng giải trừ phong ấn. Là chỉ cái này sao? Vậy thì hắn phải biết điều gì đó.

Gia tộc của mẫu thân nàng nó đáng sợ thế sao? Có đáng sợ hơn tổ chức hắc ám mà nàng từng ở kiếp trước không?

Khóe miệng Phượng Hồng Loan nâng lên một nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Làm thế nào để tìm tứ đại hộ pháp?”

“Tiểu thư, người… Người thật sự muốn tìm tứ đại hộ pháp sao?” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, vẻ mặt tái nhợt. Thấy Phượng Hồng Loan nhướng mày nhìn mình không nói lời nào. Lập tức nói: “Phu nhân cho lão nô một quả bom khói, nếu như tiểu thư thật sự quyết định thì ném quả bom khói này đi, tứ hộ vệ sẽ lập tức tìm tới.”

Đỗ Hải nói xong. Hắn lấy ra quả bom khói đã được giữ cẩn thận từ trong ngực và đưa nó cho Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan vươn tay nhận lấy, đặt trên đầu ngón tay vân vê. Nó có kích thước bằng một viên thuốc bình thường. Nhìn bề ngoài không có gì khác biệt.

Đỗ Hải căng thẳng nhìn Phượng Hồng Loan, sợ tiểu thư sẽ dùng hết sức bóp nát nó.

Một lúc sau, Phượng Hồng Loan khẽ động khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt. Đột nhiên, cổ tay run lên, ném quả bom khói ra ngoài.

“Tiểu thư…” Đỗ Hải nhìn quả bom khói bay ra khỏi tay Phượng Hồng Loan, lập tức kêu lên, không thể tin nhìn Phượng Hồng Loan, tiểu thư vừa mới ném ra ngoài?

Đỗ Hải kinh hô còn chưa dứt, chỉ thấy Phượng Hồng Loan xoay mạnh cổ tay một cái, sợi tơ bên eo nàng nhanh chóng bay ra. Nhanh như chớp bắt kịp quả bom khói được ném ra, sau đó sợi to quấn quanh quả bom khói bay trở về.

Trong giây lát, quả bom khói rơi xuống lòng bàn tay và sợi tơ quấn quanh eo nàng.

Thủ pháp rất nhanh, như mây trôi nước chảy lưu loát.

Đỗ Hải kinh ngạc mở to hai mắt. Nhìn quả bom khói còn nguyên vẹn trong lòng bàn tay Phượng Hồng Loan. Cảm giác như tâm can nhảy ra ngoài.

“Hì…” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, mím môi cười: “Sợ rồi à?”

“Tiểu... tiểu thư…” Đỗ Hải vẫn không thể khống chế tim mình đập loạn. Ông thực sự bị dọa sợ.



“Mới thế đã dọa ngươi sao?” Phượng Hồng Loan nhướng mày, đầu ngón tay dùng sức một chút, bom khói trong tay lập tức vỡ tan, nàng cười ngẩng đầu: “Vậy thế này thì sao?”

“Tiểu thư không thể…” Vẻ mặt Đỗ Hải thay đổi, đột nhiên, đứng lên từ trên ghế và lao đến chỗ Phượng Hồng Loan. Thật đáng tiếc quả bom khói trong tay Phượng Hồng Loan mà ông giữ gìn hơn mười năm đã tan thành bột.

Phượng Hồng Loan không để ý Đỗ Hải đang thất lễ, năm ngón tay hơi mở ra, bột phấn chảy khỏi đầu ngón tay nàng rơi xuống đất.

Vẻ mặt già nua của Đỗ Hải tái nhợt nhìn bột phấn trên mặt đất, run rẩy nhìn: “Tiểu thư... tiểu thư... người làm hỏng...”

“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật đầu: “Mắt của ngươi nhìn đúng rồi!”

“Nhưng tiểu thư... cái này... sao người có thể phá hủy nó? Phong ấn trên người tiểu thư làm sao?” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan. Nghĩ rằng thứ này đã bị phá hủy, ông không thể liên lạc với tứ đại hộ pháp.

Nếu không liên lạc được với tứ đại hộ pháp thì không thể phá bỏ phong ấn của tiểu thư. Không có nội lực bảo hộ, tiểu thư còn phải chịu Vân công tử ức hiếp. Ông hối hận vì hai ngày trước đã để tiểu thư đã xảy ra tai nạn, lẽ ra ông không nên do dự mà nên nói cho tiểu thư biết chuyện sớm hơn, phong ấn của tiểu thư bị phá bỏ, có nội lực bảo hộ, hơn nữa thân thủ hiện giờ của tiểu thư thì sẽ không bị Vân công tử khinh bạc.

Nhưng bây giờ...

Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan. Mối liên hệ duy nhất đã bị hủy. Phong ấn của tiểu thư không thể phá bỏ được nữa. Bởi vì ông không biết người kia là ai, cũng không biết tiểu thư là ai. Có thể làm gì đây…

“Không phải mẫu thân ta nói ta không thích nơi đó sao?” Phượng Hồng Loan nhướng mày bình tĩnh nhìn Đỗ Hải: “Hơn nữa phong ấn được giải trừ, ngoại trừ nội lực mà ta có, tháng nào ta cũng phải chịu đựng đau đớn của hàn độc. Có thể sẽ bị người khác phát hiện, không cần thiết vướng vào vũng bùn. Chỉ có thiệt thòi chứ không có lợi ích gì. Đã không có lợi ích thì giữ nó làm gì? Thà hủy nó đi!”

“Nhưng… nhưng…” Đỗ Hải ngập ngừng nhìn Phượng Hồng Loan, một lúc cũng không tìm ra lời nói để phản bác. Vẻ mặt già nua tái nhợt, trầm giọng nói: “Võ công của lão nô quá thấp, không thể bảo vệ được tiểu thư. Thanh Lam và Thanh Diệp không thể chia sẻ với tiểu thư. Lão nô chỉ sợ... sợ tiểu thư lại bị người khác bắt nạt như ngày ấy.”

“Không bao giờ… phải chịu nữa!” Phượng Hồng Loan nhớ lại ngày đó khi bị Vân Cẩm gây khó dễ mà không có sức chống cự, lông mày của nàng trở nên lạnh lùng.

“Mà hiện tại tiểu thư có ân oán sâu nặng với Ly vương điện hạ, bây giờ lại thêm Vân Cẩn công tử, lão nô thật sự rất lo lắng.” Khuôn mặt già nua của Đỗ Hải suy sụp, tự trách mình: “Phu nhân cho lão nô có võ công, nhưng lão nô này trời sinh đần độn, không bảo vệ được người.”

“Ta không cần ngươi bảo vệ! Chỉ cần ngươi có lòng là tốt rồi!” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, lão nhân này đúng là rất trung thành với mẫu thân nàng. Cũng rất muốn muốn bảo vệ nàng. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp, chậm rãi nói: “Ngươi không cần tự trách! Phong ấn... có thể không chỉ có tứ đại hộ pháp giải được, có lẽ trên đời còn có người có thể phá giải phong ấn và loại bỏ hàn độc trong cơ thể ta... Có lẽ thế.”

Phượng Hồng Loan nhớ rằng Ngọc Ngân đã nói rằng hắn sẽ tìm ra cách. Dù chỉ là một câu đơn giản. Nhưng nàng tin rằng hắn thực sự có thể tìm ra cách. Ngay cả khi không thể nghĩ được lời nói. Nàng sẽ không giải phong ấn và chịu đựng hàn độc. Nàng không muốn chịu bất kỳ nỗi đau nào. So với sự chịu đựng hàn độc và không có nội lực, thực ra là không đáng kể.



“Tiểu thư?” Đỗ Hải kinh ngạc nhìn Phượng Hồng Loan. Có ai có thể giải không? Ngay lập tức, khuôn mặt già nua tối sầm lại, hắn lắc đầu: “Ngay cả Trí Duyên đại sư cũng không làm được gì. Trên đời còn ai có thể... Chẳng lẽ là Ngọc Ngân công tử có thể?”

“Trí Duyên kia là lão hòa thượng già rồi!” Phượng Hồng Loan ngăn cản lời nói của Đỗ Hải: “Ngọc Ngân sao... ta thực sự hy vọng hắn có thể. Hắn không thể cũng không sao.”

“Tiểu thư, Ngọc Ngân công tử nói như thế nào? Hàn độc trong cơ thể người có thể tái phát không?” Đỗ Hải lập tức nói.

“Trong thời gian ngắn chắc sẽ không tái phát!” Phượng Hồng Loan cau mày, nhớ tới bát thuốc đắng lúc nàng hôn mê rót vào miệng nàng, khi tỉnh lại vẫn cảm thấy trong miệng đắng ngắt. Lập tức xua tay: “Được rồi, thuận theo tự nhiên đi! Dù sao hiện tại ta cảm thấy rất tốt, sống thêm một ngày là có thể kiếm, nếu chết sớm, ta sẽ đầu thai sớm!”

“Tiểu thư…” Đỗ Hải đột nhiên quỳ trên mặt đất, đôi mắt già nua ngân ngấn lệ. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ông sẽ không sống nữa.

“Đừng khóc, ngươi đã già rồi, khóc cả ngày như vậy ra thể thống gì? Từ nay về sau, đừng tùy tiện quỳ xuống. Ngươi bảo vệ ta nhiều năm như vậy, có công lao cũng có khổ lao Ta từ nay về sau sẽ gọi ngươi là Đỗ bá! Trên đời không có gì là không thể. Biết đâu có phép màu.” Phượng Hồng Loan thở dài nhìn ông lão trên mặt đất. Đó là lần đầu tiên nàng chú ý đến tóc bạc trên thái dương của ông. Ông trẻ hơn phụ thân thừa tướng của nàng vài tuổi. Nhưng trông già hơn ông rất nhiều.

“Tiểu thư...” Đỗ Hải rơi nước mắt càng nhiều, giống như đứa nhỏ quỳ trên mặt đất không dậy nổi. Ông biết nàng là người lương thiện, nhưng nàng chịu khổ quá nhiều, khiến cho mấy ngày nay tâm trạng của tiểu thư thay đổi rất nhiều, khiến nàng có vẻ vô lý. Bây giờ tiểu thư cuối cùng đã chấp nhận ông.

Phượng Hồng Loan nhìn thấy ông khóc không đứng dậy được, khẽ nhíu mày, nói với Thanh Lam và Thanh Diệp ở bên ngoài: “Các ngươi vào dỗ dành Đỗ bá đi!”

“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức đáp ứng, đi vào. Nhìn thấy Đỗ Hải quỳ trên mặt đất khóc, ngay lập tức chia ra hai bên đỡ ông lên.

“Sau này ta có cơm ăn, các ngươi cũng có cơm ăn. Ta không thể đảm bảo ta sẽ đối xử tốt với các ngươi như thế nào nhưng ta sẽ coi các ngươi như người một nhà.” Phượng Hồng Loan nhẹ nhàng nói.

“Tiểu thư...” Thanh Lam và Thanh Diệp cũng là nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào khóc lên.