Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 111



“Được rồi, được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!” Phượng Hồng Loan xua tay, nàng thật sự không chịu nổi tình huống như này.

“Vâng!” Thanh Lam, Thanh Diệp sụt sịt đỡ Đỗ Hải ra ngoài. Còn không quên đóng cửa lại cho Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan nhìn ba người đi ra ngoài, thu hồi tầm mắt, duỗi tay day trán, cúi đầu nhìn đống bột phấn trên mặt đất, một lúc lâu sau khoé môi mới nở một nụ cười lạnh lùng. Phượng Hồng Loan là thiên tài! Nàng chỉ cần dùng mũi ngửi đã biết thành phần điều chế của loại đạn khói này. Hiện tại nàng có thể làm ra được một viên khác.

Nhưng nàng không muốn…

Kiếp trước bị bóng đêm giam cầm, kiếp này không một kẻ nào có thể giam cầm được nàng! Trời cao đất rộng, cuộc đời của nàng chỉ thuộc về một mình nàng. Không một ai có thể lấy nó đi.

Ngồi một lát, Phượng Hồng Loan đứng lên đi đến trước bàn, trải một tấm giấy Tuyên Thành ra, nhấc bút viết loạt soạt loạt soạt lên trên giấy Tuyên Thành. Khóe miệng nhếch một độ cong lạnh lẽo, chỉ một lát sau tấm giấy Tuyên Thành đã kín mít chữ viết.

“Thanh Lam!” Viết xong, Phượng Hồng Loan buông bút, gọi vọng ra bên ngoài một tiếng.

“Tiểu thư!” Thanh Lam lập tức đi đến.

“Đưa danh sách lễ vật này cho cha ta.” Phượng Hồng Loan đưa trang giấy cho Thanh Lam.

“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam lập tức nhận lấy trang giấy cầm đi ra ngoài. Mới vừa đi tới cửa đã lập tức trợn tròn hai mắt, há to miệng, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thư… Này… Danh sách lễ vật này…”

Phượng Hồng Loan nhướng mày, nhìn Thanh Lam.

“Nô tỳ đưa đến cho Tương gia ngay đây!” Thanh Lam bắt gặp ánh mắt của Phượng Hồng Loan, lập tức chạy ra ngoài. Nàng ta chạy ra khỏi Thanh Tâm Các mà vẫn không ngậm được miệng. Danh sách lễ vật này… Nếu danh sách lễ vật này giao cho Ly vương điện hạ… Nàng ta không dám tưởng tượng Ly vương điện hạ sẽ thế nào…



Thanh Diệp cũng vội vàng đi đến, nhìn thấy danh sách lễ vật thì cũng há hốc mồm, mãi một lúc lâu sau mới oán hận nói: “Ly vương điện hạ khinh người quá đáng. Tiểu thư đáp trả hắn như thế là đúng lắm! Đừng tưởng tiểu thư nhà chúng ta là người dễ bắt nạt.”

“Ừ. Đi đi, đưa cái này cho Tương gia.” Thanh Lam lập tức gật đầu. Hai người cầm danh sách lễ vật đi về phía thư phòng của Phượng Thừa tướng.

Phượng Thừa tướng nhìn đến danh sách lễ vật thì cũng há hốc miệng. Mãi một hồi lâu mới khép miệng lại được giống Thanh Lam, Thanh Diệp, sau đó cầm danh sách lễ vật, tay run rẩy nhìn Thanh Lam, Thanh Diệp: “Này… Đây là do Hồng Loan viết?”

“Vâng!” Hai người lập tức nói.

“Ta đi hỏi lại thử…” Phượng Thừa tướng lập tức ra khỏi thư phòng, đi về phía Thanh Tâm Các của Phượng Hồng Loan. Rõ ràng danh sách lễ vật này có ý không muốn cho Ly vương lấy hai người Thanh Linh và Ngân Linh. Danh sách lễ vật này… Danh sách lễ vật này thật sự…

“Tương gia! Tiểu thư nhà ta nói, danh sách lễ vật này đúng rồi! Không sai.” Thanh Lam lập tức ngăn cản Phượng Thừa tướng.

“Đúng vậy, Tương gia. Ngươi gả tận hai nữ nhi, chỗ này vẫn còn thiếu đấy! Hai nữ nhi của ngài rất quý giá! Ly vương muốn mua thì mua, không mua thì thôi.” Miệng Thanh Diệp càng độc hơn. Nàng ta lập tức nói.

Mua? Mặt già của Phượng Thừa tướng trắng bệch nhìn hai người.

“Nếu ngươi muốn đi sắc mặt của tiểu thư nhà ta thì ngươi cứ đi đi!” Thanh Lam lập tức nói.

“Cẩn thận tiểu thư của chúng ta không nhận cha là ngươi đấy!” Thanh Diệp cũng lớn tiếng nói.

Phượng Thừa tướng lập tức dừng bước, Thanh Lam, Thanh Diệp liếc nhìn nhau, xoay người rời đi.

Phượng Thừa tướng nhìn bóng dáng hai người nhanh chóng đi mất hút, cúi đầu nhìn danh sách lễ vật trong tay mình, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, lớn tiếng nói: “Đức Phúc!”

“Lão gia!” Hầu cận của Phượng Thừa tướng lập tức đi ra.

“Ngươi đưa danh sách này đến Ly vương phủ! Nếu Ly vương không nhận thì ngươi cầm về đây, ta… Ta tiến cung!” Phượng Thừa tướng nghiến răng. Dù sao thì cũng vẫn vậy. Rõ ràng ngày hôm đó Ly vương điện hạ có thể phản đối, ông ta nghĩ nếu Ly vương điện hạ thật sự cáu gắt phản đối. Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng hoàn toàn không cưỡng ép hắn cưới Thanh Linh và Ngân Linh. Nhưng cuối cùng Ly vương điện hạ lại không hề quyết tâm phản đối. Đấy chẳng khác nào đang sỉ nhục Hồng Loan. Hồng Loan làm như vậy cũng không quá đáng.

“Vâng, lão gia!” Đức Phúc kia lập tức cầm danh sách lễ vật đi về Ly vương phủ.

Phượng Thừa tướng lại thở dài thêm một tiếng, xoay người quay về thư phòng. Sợ là phải mất một thời gian nữa nữ nhi này của ông ta mới chịu chấp nhận ông ta. Chỉ cần là chuyện Hồng Loan muốn làm, từ giờ trở đi dù có liều cái mạng già này thì ông ta cũng phải làm. Ông ta có lỗi nàng, càng có lỗi với nương đã mất của nàng, từ nay về sau nhất định phải bù đắp tất cả.

Ly vương phủ.

Quân Tử Ly nhìn Triệu Khải run tay đưa danh sách lễ vật lên. Hắn duỗi tay nhận lấy, nhìn thoáng qua, đôi mày phượng cau lại.

“Vương gia…” Sắc mặt Triệu Khải trắng bệch nhìn vương gia. Danh sách lễ vật như này… Danh sách lễ vật này thật sự… Rõ ràng là phủ Thừa tướng đang làm khó vương gia…



Quân Tử Ly không nói, đôi mắt lưu ly híp lại, nhìn từng li từng tí mỗi nét bút trên danh sách lễ vật. Trác nhuận phong lưu. Vừa thấy đã biết là nét bút của nàng. Vậy nghĩa là bệnh hàn thương của nàng đã khỏi rồi sao? Hoặc là hoàn toàn không có bệnh hàn thương, chỉ có không muốn tiến cung thôi.

Thấy Quân Tử Ly không nói gì. Triệu Khải cũng không dám nói nửa chữ. Ông ta biết chắc chắn đây là ý của Phượng tam tiểu thư. Ai đều biết hiện giờ phủ Thừa tướng đã thay đổi rất nhiều, Phượng tam tiểu thư làm chủ, đến cả Phượng Thừa tướng cũng phải nghe Phượng tam tiểu thư.

Mấy ngày sau khi vương gia chưa gả đã hưu. Sau đấy Phượng tam tiểu thư từ hôn. Sau đó là vương gia cưới trắc phi, còn một lần cưới tận hai người, mà hai người kia còn là thứ muội của Phượng tam tiểu thư…

Thật ra nếu nghĩ lại thì cũng không thể trách Phượng tam tiểu thư làm khó như vậy được. Chỉ là Thái Hoàng Thái Hậu trong cụng kiên trì làm theo ý mình. Vương gia cũng không hề có ý này. Tuy ông ta cũng không hiểu vì sao vương gia lại nhìn ngũ tiểu thư, lục tiểu thư của phủ Thừa tướng bằng con mắt khác. Nhưng chắc chắn vương gia không phải người bị sắc đẹp mê hoặc. Từ khi hai người kia được đưa đến Ly vương phủ, vương gia chưa từng đến thăm hai người một lần nào.

Hiện giờ bên ngoài đều đang loan tin nói thật ra vương gia coi trọng ngũ tiểu thư và lục tiểu thư của phủ Thừa tướng, nên mới chưa gãy đã hưu Phượng tam tiểu thư đáng thương. Trong lúc vương gia giữ đạo hiếu cho tiên hoàng đã âm thầm tư thông với hai vị tiểu thư này. Hiện giờ hắn còn công khai đón hai vị tiểu thư kia vào Ly vương phủ. Còn cưới các nàng… Nói vương gia kiểu gì cũng có, miệng nhiều người xói chảy vàng. Thậm chí còn có lời khó nghe hơn nói vương gia bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Ông ta cũng không dám ra khỏi Ly vương phủ, mà vương gia lại không thèm để ý mà cứ mặc kệ vậy.

Triệu Khải tự nhận là đã đi theo vương gia ngần ấy năm nên cũng hiểu được vương gia phần nào. Hiện giờ ông ta càng ngày càng không hiểu Vương gia. Tâm cơ của vương gia rất sâu. Một ông già như ông ta không thể nào nhìn thấu nổi.

Một lúc lâu sau.

Quân Tử Ly chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp: “Cầm danh sách lễ vật vào vào cung đưa cho Hoàng tổ mẫu với Hoàng Thượng! Để bọn họ định đoạt!”

“Vâng!” Triệu Khải lập tức khom người.

“Đi đi!” Quân Tử Ly xua tay.

Triệu Khải cầm danh sách lễ vật lặng lẽ lui xuống.

Quân Tử Ly đi đến trước cửa sổ, đứng chắp tay sau lưng. Nhìn bầu trời âm u ảm đạm bên ngoài, gương mặt tuấn tú ẩn dưới cái bóng của màn che, không nhìn thấy rõ biểu cảm.

Hoàng cung Ngự Thư Phòng.

Quân Tử Ngọc nhìn danh sách lễ vật Lý Văn đưa đến, sau khi đọc xong, bỗng nhiên bật cười!

Lý Văn khom người đứng bên cạnh cách Quân Tử Ngọc không xa. Khóe miệng vẫn luôn run rẩy. Phủ Thừa tướng này cũng quá… Vậy mà lại viết một tờ danh sách lễ vật như vậy. Thế này không phải đang đánh vào mặt Ly vương điện hạ sao? Đừng nói là Ly vương điện hạ, dù có là Hoàng Thượng, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ thiên hạ, e rằng sẽ không có một ai có thể lấy ra được danh sách lễ vật như này?

Không đơn giản là thế gian ít có, tất cả những thứ có giá trị liên thành đều được liệt kê vào đây. Hơn nữa những thế không có trên đời này cũng được viết vào đây, thậm chí còn có… Còn có… Muốn một rổ bông tuyết... Trời ạ, hiện giờ mới cuối tháng bảy, lấy đâu ra một giỏ bông tuyết?

“Chữ viết trên này không phải là chữ của Phượng Thừa tướng!” Ánh mắt Quân Tử Ngọc nhìn về phía chữ viết trên danh sách lễ vật. Mắt phượng lấp loé ánh sáng. Chữ viết đầy khí khái như này, có thể thấy được người nhấc bút có phong thái uyển chuyển tao nhã ra sao, không hề thua kém gì nét chữ của tam công tử trong thiên hạ. Cũng không phải là nét chữ mà một ông già như Phượng Thừa tướng có thể viết ra được.

Chỉ nhìn đầu bút lông đã nhìn thấu được phong thái. Người như vậy…



“Đúng là không phải Phượng Thừa tướng viết!” Lý Văn lập tức nói.

“Vậy là người nào viết?” Quân Tử Ngọc nhướng mày.

“Hình như là Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa tướng viết.” Lý Văn lập tức nói. Trong lòng cũng tán thưởng. Có thể viết ra được chữ như vậy, sao Phượng tam tiểu thư có thể là bao cỏ vô dụng? Quả nhiên lời đồn hại người. Tuy hiện giờ bên ngoài đều loan tin Phượng tam tiểu thư thế này thế kia. Nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy bút tích này, thì ông ta cũng chỉ cảm thấy nàng là một nữ tử nhu nhược đáng thương. Nhưng nhìn chữ viết, tuy ông ta không hiểu, nhưng nàng có thể viết ra được nét chữ còn khí khái hơn cả của Hoàng Thượng. Chắc chắn Phượng tam tiểu thư đang đánh lừa đôi mắt của người đời.

“Ồ?” Quân Tử Ngọc sửng sốt, nhìn Lý Văn, lại nhìn về phía danh sách trong tay: “Ngươi nói cái này là do Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa tướng viết? Chính là Phượng Hồng Loan bị vương đệ chưa gã đã hưu sau đấy lại từ hôn vương đệ?”

“Hình như là thế!” Lý Văn lập tức nói.

“Hình như cái gì? Trẫm hỏi ngươi rốt cuộc có phải không?” Quân Tử Ly nhướng mắt phượng.

“Bẩm Hoàng Thượng, lão nô không rõ chuyện này lắm. Chỉ nghe lúc Triệu Khải đại tổng quản của Ly vương phủ đưa đến có nói một câu như vậy, nên suy đoán được đôi chút.” Lý Văn lập tức trả lời: “Hoàng Thượng, nếu ngài muốn biết, chẳng phải ngài gọi Thừa tướng đại nhân vào cung là biết rồi sao?”

“Được! Ngươi lập tức đến phủ Thừa tướng tuyên chỉ! Tuyên Phượng Thừa tướng lập tức tiến cung đến gặp trẫm!” Quân Tử Ly lập tức hạ chỉ.

“Vâng!” Lý Văn lập tức lên tiếng, chạy xuống.

Quân Tử Ngọc nhìn danh sách lễ vật trong tay. Nếu cái này thật sự do Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa tướng viết… Vậy thì thú vị. Vốn dĩ hắn đã thấy hơi kỳ lạ, Phượng Thừa tướng luôn cư xử khéo đưa khéo đẩy như một con cáo già, chứ chưa kể sẽ không công khai đắc tội Ly vương. Hiện giờ thái độ khác thường, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy cũng khiến người ta khen thưởng. Còn tưởng ông ta làm thế vì đòi lại công bằng cho nữ nhi, hoá ra là sau lưng có cao nhân.

Nếu cái này thật sự do Phượng tam tiểu thư kia viết. Thật ra hắn cũng có hứng thú muốn gặp nữ tử này. Bảo sao thái độ của vương đệ lại khác thường như vậy! Chỉ riêng nhìn nét chữ… Đã có thể tưởng tượng ra được nàng là một nữ tử như thế nào.

Phủ Thừa tướng.