Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 70



Chỉ một câu này, những vị phu nhân cùng với đám người đang đứng đằng sau và xung quanh đều dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Phượng thừa tướng. Các nàng đã bị đánh thành như thế này rồi, vậy mà lão gia gặp tiểu tiện nhân Phượng Hồng Loan này điều đầu tiên không phải là hỏi tội mà lại là câu hỏi râu ria như thế này.

Hơn nữa tiểu tiện nhân này gặp tướng gia vậy mà còn không hành lễ, cũng không gọi cha mà gọi thẳng thành Thừa tướng. Quả thật cực kỳ vô pháp vô thiên!"

"Lão gia người...." Tam phu nhân, Ngũ phu nhân dường như đồng thời mở miệng ra hỏi.

Vốn dĩ ba người này bị tiểu tiện nhân này đánh, hơn nữa con gái của các nàng còn bị đánh đến mức quỷ còn không nhận ra, khiến cho bọn họ đau lòng chết đi được, chỉ hận không thể lột da rút gân, ngũ mã phanh thây Phượng Hồng Loan.

"Ta chưa hỏi đến các ngươi!" Phượng thừa tướng phất tay áo lên chặn lời Tam phu nhân và Ngũ phu nhân. Vẻ mặt của ông ta lộ ra một vẻ uy nghiêm không nói thành lời.

"Đúng vậy! Để cho thừa tướng đại nhân cùng các vị di nương tỉ muội đứng đợi ta lâu như vậy. Chắc hẳn trong mấy ngày ta không ở phủ mọi người nhớ ta nhiều lắm." Vẻ mặt của Phượng Hồng Loan mang theo một tia lạnh lẽo quét một vòng về phía các vị di nương. Còn chưa thành thật à? Thế thì để ta cho các ngươi triệt để thành thật vậy.

Khi bắt gặp được ánh mắt của Phượng Hồng Loan liếc qua, bước chân của Tam phu nhân và Ngũ phu nhân không tự chủ mà lùi về sau mấy bước.

Phượng Thừa tướng hơi ngẩn ra đột nhiên phát hiện ra Phượng Hồng Loan không gọi hắn là cha, sắc mặt lập tức giận tái đi: "Hồng Loan, con gọi ta là gì?"

"Thừa tướng đại nhân! Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy ngài có thể dạy ta cách gọi khác không." Phượng Hồng Loan nhướng mày.

"Con.... con thật sự thiếu giáo dưỡng quá rồi đó. Ta là phụ thân của con. Hiện giờ con cánh cứng rồi, đến cả phụ thân cũng không quen nữa rồi sao."

Mấy vị phu nhân vừa nhìn thấy lão gia tức giận. Tất cả đều đang chờ cơn giận bùng nổ. Tốt nhất nên đuổi luôn tiểu tiện nhân Phượng Hồng Loan này ra khỏi phủ đi.

"Con không có giáo dưỡng, ắt có lỗi của phụ thân. Thừa tướng đại nhân quả thực đã nói đúng rồi, ta thật sự không có giáo dưỡng. Không có ai dạy cho ta thừa tướng đại nhân là phụ thân của ta. Mấy năm nơi ta ở ngoại trừ có ruồi bọ tới thăm hỏi thì cũng không hề có một người nào tên là phụ thân đến thăm hỏi ta cả." Phượng Hồng Loan bình tĩnh mở miệng, không hề quan tâm chút nào.



Lời vừa dứt, vẻ mặt của các vị phu nhân và tiểu thư đều lập tức trắng bệch. Vậy mà Phượng Hồng Loan lại dám so sánh bọn họ với ruồi bọ.

Vẻ mặt của Phượng Thừa tướng cũng trắng bệch, cả người không chịu được mà lùi về sau mấy bước.

Vừa định mở miệng lại phất hiện đứa con gái này ông cũng chưa gặp được mấy lần, quả thực chưa có dạy qua. Chỉ nhớ mang máng là một cô nhóc ngoan ngoãn dịu dàng. Khi đó vẫn còn rất nhỏ rất nhỏ. Ông ta cũng đã không nhớ rõ, chỉ là một bóng dáng rất mơ hồ.

Vẻ mặt lại càng thêm trắng bệch.

"Mấy năm nay.... Là do ta không đúng, không nên bỏ mặc con như vậy. Thế nhưng phủ Thừa tướng vẫn là nhà của con, các nàng đều là di nương tỷ muội của con. Vậy mà con lại nhẫn tâm khiến các nàng thành bộ dạng như thế này?" Một lúc lâu sau Phượng thừa tướng mới mở miệng.

"Thừa tướng đại nhân đứng đợi ở đây để khởi binh vấn tội ta sao?" Vẻ mặt Phượng Hồng Loan lạnh lùng, giọng nói như đóng thành băng: "Những lời ngài nói ta thật sự không rõ. Là ai đã nói cho Thừa tướng đại nhân vậy? Ta khiến các di nương tỷ muội thành bộ dạng như thế nào? Thừa tướng đại nhân có thể nói cho ta nghe thử xem. Để cho ta hiểu rõ một chút!"

"Con......" Phượng Hồng Loan một câu thừa tướng đại nhân hai câu thừa tướng đại nhân. Phượng thừa tướng làm quan hơn hai mươi năm, địa vị Thừa tướng vốn dĩ đã cao, chỉ cần ra lệnh là mọi người phải nghe, chưa từng bị người khác chống đối như vậy bao giờ. Càng đừng nói là con gái của mình. Ông nhất thời tức giận trừng mắt với Phượng Hồng Loan: "Ta là cha của ngươi! Ngươi nói chuyện với ta như thế sao?"

"Cha?" Phượng Hồng Loan cười lạnh, trào phúng nhìn Phượng thừa tướng: "Ngài nói ngài là cha ta, có chứng cớ gì không?"

"Ngươi...." Thân mình của Phượng thừa tướng hơi lảo đảo về phía sau.

"Lão gia...." Lập tức phía sau có một loạt giọng nói lo lắng vang lên.

Thân mình Phượng thừa tướng lảo đảo không vững, nét mặt già nua của ông ta giận dữ nhìn Phượng Hồng Loan: "Ngươi đây là bất hiếu! Có người nào nói chuyện với phụ nhân như vậy sao?"

"Chỉ như này Thừa tướng đại nhân đã chịu không nổi rồi sao?" Phượng Hồng Loan khinh thường liếc nhìn Phượng thừa tướng, ánh mắt của nàng liếc nhìn về phía đám phụ nữ chỉ thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

"Ta đã sống hơn mười mấy năm, từ khi mẫu thân ta qua đời, mỗi ngày thứ ta ăn đều là cơm thừa canh cặn, đồ ta mặc là vải thừa chắp vá. Trên người luôn có vết roi. Những vết sẹo cũ còn chưa lành, vết mới lại xuất hiện..."

Phượng thừa tướng lập tức giật mình, dùng vẻ mặt không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan.

"Có người cướp đồ của ta ta còn phải cười đưa cho họ, nói rằng những thứ đó đều là vật ngoài thân, không còn có thể kiếm lại. Có người ném đá vào người ta, ta còn không dám trốn, cũng không thể ném lại, chỉ có thể cười nói muội muội ném rất chuẩn. Có người mắng mẹ ta là tiện nhân, ta chỉ có thể nhịn, có người mắng ta là con hoang do tiện nhân sinh ra, ta nghĩ đã mắng mẹ ta là tiện nhân rồi, ta là con hoang do tiện nhân sinh ra cũng chẳng là gì...."

Phượng thừa tướng nghe vậy thân mình của ông ta lập tức cứng đờ.

"Có người năm lần bảy lượt nhốt ta vào trong từ đường, suốt ngày không thấy ánh mặt trời, liên tục mấy ngày không uống nước không ăn cơm. Cũng may khi được thả ra, cũng may đại nạn không chết chỉ ngất đi vài ngày. Không có thuốc uống, tỉnh lại cũng phải đối mặt với một đống những lời châm chọc khiêu khích chế nhạo mắng mỏ. Mùa đông lạnh giá ngay cả một cục than cũng không có, mùa hè ở trong phòng thì dột nước ngay cả chuồng ngựa còn tốt hơn..."

"Có người một ngày đổi mấy bộ quần áo mới, ta một năm đến một bộ quần áo mới cũng không có. Lúc người khác được đến học đường, tham gia yến hội này bữa tiệc kia, ta lại phải quỳ trên sàn nhà lạnh như băng, hoặc bị nhốt trong từ đường...... Những thứ này kể ra thì nhiều không kể xiết!"

Phượng Hồng Loan gằn từng tiếng, nhìn vẻ mặt Phượng thừa tướng càng ngày càng trắng, nụ cười trong trẻo càng thêm lạnh lùng: "Những lúc như thế này...hình như trước giờ chưa có ai nói với ta rằng phụ thân ta sẽ xuất hiện che mưa chắn gió cho ta."



Phượng thừa tướng lại lảo đảo một cái, lui về sau mấy bước. Những phu nhân bước lên muốn đỡ hắn suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

"Cha là cái gì vậy. Ta quả thực không biết!" Cuối cùng Phượng Hồng Loan chốt lại một câu tổng kết.

Cả người Phượng thừa tướng cực kỳ chấn động, trên trán hiện lên một loạt gân xanh. Ông ta lập tức quay đầu nhìn những người phụ nữ đang đỡ mình, Những người này lập tức trắng bệch cả mặt chột dạ lui về sau mấy bước.

Một cái liếc mắt này khiến Phượng thừa tướng trong nháy mắt già đi cả chục tuổi.

Nói cách khác lời của Phượng Hồng Loan ban nãy đều là sự thật. Mấy năm nay... mấy năm nay nàng đã phải trải qua những tháng ngày như vậy.

Đỗ Hải đột nhiệp "cộp" một phát quỳ xuống dưới đất lệ nóng quanh tròng. Giọng nói của ông tràn ngập nỗi hối hận, thống thiết: "Phu nhân!"

Nếu phu nhân biết tiểu thư sẽ như vậy, liệu có để cho ông ta bỏ mặc không quan tâm như vậy nữa không? Giờ phút này, Đỗ Hải cực kỳ hối hận, hắn không nên nghe lời của phu nhân để tiểu thư chịu nhiều cực khổ như vậy. Hiện tại nàng mới mười sáu tuổi, mười năm trước nàng mới chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Một tiếng phu nhân thống thiết của Đỗ Hải khiến cho những nha hoàn người hầu từng hầu hạ cho mẫu thân của Phượng Hồng Loan lập tức quỳ xuống. Ai nấy đều lệ nóng quanh tròng.

"Tiểu thư...." Thanh Lam Thanh Diệp đã khóc không thành tiếng từ lâu.

Đáy mắt của Phượng thừa tướng hiện lên vẻ tự trách, có đủ mọi loại cảm xúc bao gồm hối hận. Phượng thừa tướng ban nãy còn đang hăng hái vẫn một bộ dáng càng già càng dẻo dai đột nhiên như già đi hẳn. Cái lưng thẳng tắp đột nhiên còng hẳn. Những vị phu nhân này đều sợ đến mức lùi ra ra, bên cạnh không ta còn không có một ai đỡ lấy.

Phượng Hồng Loan nhìn thấy hết thảy trước mắt nhưng khinh thường cười lạnh. Phượng thừa tướng nói cho cùng cũng là một kẻ đáng thương.

Hối hận và tự trách đáng được mấy lượng bạc? Ai có thể thay thế cho cô nương đáng thương ấy chịu đựng một cuộc sống khổ sở như thế mười mấy năm liền?

Người bình thường chỉ sợ một ngày cũng không chịu được.

"Thừa tướng đại nhân sao không nói chuyện nữa? Còn muốn khởi binh vấn tội nữa không?"

Phượng Hồng Loan nhìn Phượng thừa tướng và những người phụ nữ phía sau ông ta, lạnh lùng nói. Hôm nay chỉ là bắt đầu. Nếu như tự trách có thể chuộc lỗi, nàng thà rằng trước đem hết thảy xuống địa ngục, sau đó đến chuộc tội với Phật tổ!

Phượng Hồng Loan nói xong những lời này thì nhìn Phượng thừa tướng rồi cười lạnh nhạt, đôi mắt phượng lạnh lùng.

Đối với hai chữ phụ thân, chủ nhân của thân thể này cũng đã từng trông mong qua, muốn được giống như những vị tỷ muội khác, có phụ thân quan tâm. Thế nhưng một năm lại một năm trôi qua. Nàng không hề nhìn thấy vị phụ thân trên danh nghĩa này.

Bốn năm trước, khi nàng ta đến chùa Thanh Sơn dâng hương, quay về liền đem sự mong đợi này chuyển dời lên người Quân Tử Ly, một lần chờ đợi lại thêm bốn năm nữa. Mãi đến khi nàng nhận được bức hưu thư của Quân Tử Ly cách đây không lâu.



Điều này đã hoàn toàn chặt đứt ý định sống sót của nàng. Hương tiêu ngọc vẫn.

Phụ nữ trên thế gian này, bất kể là xinh đẹp như thế nào, cuối cùng cũng vẫn bị những lễ nghi quy củ trói buộc. Khi các nàng còn sống, ở nhà phải tuân lời phụ thân, sau khi lập gia đình lại phải vâng mệnh phu quân.

Có phụ thân như không có, có phu quân cũng bằng không. Vì vậy kết cục cuối cùng của Phượng Hồng Loan chỉ có thể là cái chết.

Thế nhưng hiện tại nàng đã không phải là Phượng Hồng Loan bị lễ giáo trói buộc nữa rồi. Cuộc đời bây giờ của nàng phải do nàng làm chủ.

Mỗi một câu nói của Phượng Hồng Loan nói ra, thân mình của Phượng thừa tướng lại không ngừng run rẩy, sắc mặt của ông bị sự hối hận tự trách bao trùm. Dường như chỉ dùng ngón tay đẩy một cái, ông ta sẽ ngã quỵ trên đất.

Ông không dám đối mặt với việc người kia chết đi, không dám đối mặt với gương mặt có tương tự với người ấy mấy phần. Mấy năm nay ông vẫn luôn mặc kệ không hỏi cũng không cố ý quên đi nhưng quả thực ông đã quên mất. Phượng Hồng Loan vô tội, nàng cũng là con gái của ông.

Ông đã từng chờ đợi từng ngày mong ngóng đứa nhỏ này được sinh ra, đã từng ngày đêm vui mừng. Thế nhưng từ khi nào mọi thứ đã thay đổi rồi? Từ khi nào ông cố ý bắt mình quên đi.

Trong nháy mắt mười năm đã trôi qua, đứa nhỏ này đã lớn thành như này rồi,

Quả thực đến bây giờ ông vẫn chưa một lần làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân. Thậm chí còn bỏ quên nàng nhiều năm như vậy.

Nếu không phải Li Vương điện hạ chưa cưới đã hưu, nếu không phải việc nhà của phủ Thừa tướng hiện tại đã bị truyền ra để cả thiên hạ đều biết, nếu không phải trong mấy ngày ngắn ngủi đứa nhỏ này làm ra những hành vi khiến người khiếp sợ. Chỉ e rằng ông vẫn sẽ không nhớ tới.

"Sao nào? Phượng thừa tướng có phải đang tự trách hay không?" Phượng Hồng Loan nhìn bộ dạng của Phượng thừa tướng, khóe miệng khinh thường càng sâu, lại bắt đầu cất giọng lạnh lùng trong trẻo: "Sự tự trách của ngài thật sự rất đáng giá, chỉ tiếc là ta không hiếm lạ những thứ này!"

Nghe vậy, thân mình Phượng thừa tướng lập tức run mạnh, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan.