Phượng Hồng Loan cũng đang nhìn ông ta, đôi mắt phượng xinh đẹp nhưng cực kỳ lạnh lùng. Một thân áo xanh đứng ở nơi đó, rõ ràng xinh đẹp cao quý, dường như bao nhiêu ánh nắng hào quang đều bao vây lấy nàng, thế nhưng cảm giác mà nàng đem lại vẫn là lạnh như nước, tối tăm như đêm đen.
"Ngươi.... làm sao lại bị..... ngươi như vậy..... làm sao lại bị......" Phượng thừa tướng run rẩy hỏi.
Không phải là ông không tin lời của Phượng Hồng Loan. Mà là sao những câu chuyện mà Phượng Hồng Loan kể lại có thể xảy ra? Phủ thừa tướng có nhiều phụ nữ như vậy, xảo trá đanh đá loại nào cũng có, thế nhưng dù gì cũng chỉ là những mưu mẹo nho nhỏ của những người phụ nữ nơi khuê phòng, làm sao có thể sỉ nhục nàng đến mức như nàng nói được.
"Xem ra Thừa tướng đại nhân vẫn không tin lời của ta nói." Phượng Hồng Loan cười lạnh: "Vậy thì ngại tin tưởng cái gì đây? Tin rằng ta là tai họa của phủ Thừa tướng, nên hiện tại ngài đứng đây để hỏi tội ta, muốn đuổi ta ra khỏi phủ Thừa tướng sao?"
"Không... không phải là ta không tin... Ta...." Phượng thừa tướng lập tức lắc đầu, ông cất tiếng nói dù mặt còn trắng bệch: "Phủ thừa tướng vĩnh viễn là nhà của ngươi, ta sẽ không bao giờ đuổi ngươi ra ngoài...."
Phượng thừa tướng nói xong câu này, những người phụ nữ vốn dĩ đang xuất hiện hi vọng đột nhiên mặt tái mét. Một người con gái chưa được cưới vào đã bị hưu đã đủ khiến thể diện của phủ Thừa tướng mất hết, đáng lẽ nên bị đuổi ra ngoài. Vậy mà tướng gia lại....
"Ồ?" Phượng Hồng Loan nhíu mày, dường như đã nghe được điều gì cực kỳ mới mẻ: "Nhà của ta?"
"Ngươi chính là con gái của ta, là người của phủ thừa tướng. Nơi này đương nhiên là nhà của ngươi." Phượng thừa tướng lập tức nói.
"Ha ha, chỉ sợ tướng gia đã hồ đồ rồi phải không? Ta căn bản không phải là người của cái nhà này, nếu phải thì làm sao từ nhỏ đến lớn ta chưa từng được tham dự gia yến?" Phượng Hồng Loan cười khẽ, tiếng cười trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lẽo.
"Đều do phụ thân không đúng... Ta không nên bỏ quên mất ngươi...." Dường như Phượng thừa tướng đang chịu đựng một điều gì đó, ông hổ thẹn mà nói với Phượng Hồng Loan.
"Cũng phải, Phượng thừa tướng công việc bận rộn. Bận phải chăm sóc phụ nữ trong tướng phủ, bận sinh con. Đương nhiên là bận rộn rồi. Quên mất ta cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Phượng Hồng Loan nhìn mười mấy người phụ nữ phía đằng sau rồi cười lạnh.
Vẻ mặt của Phượng thừa tướng lập tức xám ngoét, ông lui về sau tứng bước lớn.
"Tướng gia..." Những người phụ nữ này đột nhiên giật mình nhận ra, vội xông lên đỡ lấy ông ta, ai nấy đều hét lớn vô cùng.
Phượng Hồng Loan bình tĩnh nhìn Phượng thừa tướng đang bị một đống phụ nữ đỡ lấy. Hôm nay nàng cũng muốn nhìn xem người cha này có thể cho nàng được cái công đạo nhưu thế nào! Xem xem sự tự trách của hắn đáng được mấy cân.
"Ta.... ta.... " Phượng thừa tướng ngẩng đầu, hộc ra một ngụm máu.
Phượng Hồng Loan nghĩ đống máu này cũng tiện thật, nói hộc ra là hộc được luôn. Xem ra ăn quá nhiều đồ bổ rồi. Chứ gầy giống bộ xương khô như nàng, ngày hôm qua mới mất một chén máu thì đã phải ngủ đến tận trưa. Đương nhiên cũng không thừa máu để nôn.
"Tướng gia...." Khi nhìn thấy Phượng thừa tướng hộc máu, một đám nữ nhân ai nấy lại trắng bệch cả mặt. Trắng đến mức son phấn cũng không thể che giấu được.
Phượng thừa tướng có thể nhìn thấy được sự thờ ơ trong ánh mắt của Phượng Hồng Loan một cách rõ ràng, dường như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ vậy. Tim của ông ta như bị dao cắt. Bờ môi run rẩy hồi lâu nhưng không phát ra được một âm thanh nào.
Cửa lớn của phủ Thừa tướng lúc này yên tĩnh không một tiếng động. Giờ một cây kim rơi xuống đất thôi cũng có thể nghe được..
Lúc này.....
Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, Lục phu nhân đối mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ lúc này đồng loạt xuất hiện vẻ mặt ngoan độc. Những vị phu nhân khác cũng không hẹn mà gặp hiện lên vẻ âm trầm độc ác.
Trời của bọn họ chính là Phượng thừa tướng, nếu Phượng thừa tướng lỡ xảy ra việc gì, bọn họ sẽ không còn ai để dựa vào. Hiện tại nhìn Phượng Hồng Loan như thế này, phủ Thừa tướng sau này chẳng nhẽ lại phải để mặc cho nàng ta muốn làm gì thì làm? Nếu vậy thì các nàng làm gì còn đường sống? Không được, nhất định không thể để tiểu tiện nhân này được đà lấn tới.
Những người phụ nữ này có thể sống ở phủ thừa tướng đến ngày hôm nay đương nhiên cũng phải có ít nhiều kinh nghiệm. Hiện tại vừa thấy tình hình thành ra như này, lập tức nhất trí đồng lòng. Hiện tại bọn họ chính là châu chấu trên một sợi dây thừng, nhất định không thể để Phượng Hồng Loan lật ngược tình thế.
Thế nhưng cho dù bọn họ có thông minh hơn nữa thì nhìn chung vẫn chỉ là ngu xuẩn. Bọn họ không nhìn được Phượng Hồng Loan đã lật ngược mình lại từ lâu!
Phượng Hồng Loan thờ ơ nhìn Phượng thừa tướng bị một đám phụ nữ đỡ lấy, khóe miệng cười lạnh của nàng vẫn không thay đổi. Những người phụ nữ này đang nghĩ điều gì, muốn điều gì chẳng lẽ nàng còn không rõ? Học vị tiến sĩ ngành tâm lý học của nàng đã được tốt nghiệp với thành tích xuất sắc đấy.
" Phượng Hồng Loan! Nói như nào đi nữa thì tướng gia cũng là phụ thân của ngươi. Ngươi làm như vậy là đại bất hiếu!" Tam phu nhân đột nhiên giận dữ quát Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư của phủ thừa tướng ai nấy đều dịu dàng đoan trang. Còn nhìn ngươi xem, trung hiếu lễ nghi gì đó cái gì cũng không biết vứt đi đâu rồi!"
"Đúng thế, Tam tiểu thư, hiện giờ ngươi đúng là vô pháp vô thiên. Cho dù ngươi không coi những vị thiếp thân này là trưởng bối, thì ít nhất cũng phải nhìn đến muội muội của ngươi chứ. Nhưng tướng gia là phụ thân của ngươi, sao ngươi có thể bất hiếu nhưu vậy?" Ngũ phu nhân lập tức tiếp lời chỉ trích.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp 2. Hàng Xóm Của Tôi Là Cô Giáo 3. Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh 4. Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy =====================================
"Tam tiểu thư, ta làm di nương cũng muốn nói vài lời, phải biết kính trên nhường dưới. Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại đi, không ra một cái thể thống gì hết? Phủ thừa tướng chúng ta không cho phép một người làm bại hoại thuần phong mỹ tục như ngươi ở lại đây. Mất mặt!" Lục phu nhân nói tiếp.
"Nghe nói Vân Cẩm công tử và Tam cô nương của chúng ta đã quen biết từ lâu. Hiện giờ cả kinh thành đã truyền khắp nơi rằng Vân công tử sẽ ở rể trong phủ chúng ta. Điều này... chắc không phải lý do Ly vương điện hạ hưu ngươi đấy chứ! Phụ nữ điều không được làm nhất chính là không tuân thủ... " Thất phu nhân nói.
"Ta cũng đã nghe nói rồi, Tam tiểu thư ba ngày liên tiếp không trở về để ở chùa Thanh Sơn. Vân công tử cũng theo đó biến mất ba ngày rồi, chẳng có nhẽ các ngươi đến nơi mà người không nhìn thấy.... " Bát phu nhân lập tức tiếp lời.
Đúng thế, đúng thế. Ta cũng nghe nói ba ngày trước sau khi gặp ở Phượng Hoàng Lâu Vân công tử đã đuổi theo xe ngựa của Tam tiểu thư rời đi, lúc ấy Ly vương điện hạ đứng ở trên lầu đã nhìn thấy. Dân chúng khắp kinh thành cũng đã tận mắt nhìn thấy. Sau đó lại nghe nói Tam tiểu thư đến chùa Thanh Sơn. Ai chẳng biết chùa Thanh Sơn ở trong núi cao hẻo lánh, không biết chừng hai người ở đó đã làm cái gì ở đó rồi...." Cửu phu nhân nói hùa vào.
"Nói như vậy, hiện tại Tam tiểu thư đã có gì đó với Vân Cẩm công tử rồi? Thế nhưng chỉ sợ lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể, lỡ may Vân công tử không cần Tam tiểu thư nữa vậy thì Tam tiểu thư không những mất đi trong sạch, mà phủ thừa tướng ta cũng bị ô nhục vô cùng, từ nay về sau không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa...." Thập phu nhân cũng không kém.
"Chỉ có thể mua một miếng vải dày để che mặt ra ngoài thôi..." Thập Nhất phu nhân nói.
"Còn không có mặt mũi gặp người ta rồi, còn ra ngoài gì nữa. Ta thấy ấy...." Thập Nhị phu nhân cũng góp lời.
"Các ngươi đều ngậm miệng hết cho ta!" Phượng thừa tướng vừa nghe khuôn mặt già nua hết đỏ rồi trắng. Cuối cùng mặt ông đã không biết thành màu gì rồi, mặt không còn một cảm xúc gì nghe bọn họ nói, phất tay một cái rồi quát một tiếng thật lớn.
"Á......." Một đống tiếng hét vang lên, những người phụ nữ đang đỡ ông ta bị hất hết ra ngoài ngã như ngả rạ trên mặt đất.
Trong chốc lát những tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, tiếng trâm cài đầu va vào nhau vang lanh lảnh.
"Các ngươi.... các ngươi........" Phượng thừa tướng với cơn tức giận đã lan ra khắp người nhìn đám phụ nữ đang nằm trên đất. Lần đầu tiên ông phát hiện ra đám phụ nữ này nói nhiều như vậy. Chỉ hận không thể chém chết bọn họ.
Bên ngoài kia còn chưa loạn cũng sẽ bị đám người này làm cho điên đảo. Lúc trước ông vốn không quá tin rằng Phượng Hồng Loan sẽ bị bắt nạt như vậy. Hiện tại đám người này không hẹn mà cùng đứng trên một chiến tuyến đối phó với Phượng Hồng Loan bằng những lời khó nghe như vậy khiến ông không thể không tin tưởng.
"Lão gia, lời bọn ta nói đều là sự thật...." Tam phu nhân không cam lòng mở miệng.
"Đúng vậy đó lão gia, lời bọn ta nói đều là thật hết...." Ngũ phu nhân, Lục phu nhân cùng một đống những vị phu nhân khác đều đồng thanh cất lời.
"Các người ngậm miệng vào!" Phượng thừa tướng giận dữ nhìn đám người này: "Ai còn dám nhiều lời thêm một câu nào nữa ta sẽ đuổi luôn người đó ra ngoài!"
Quả nhiên những lời này rất có tác dụng, đám phụ nữ này lập tức im lặng hết. Thế nhưng bọn họ vẫn dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn Phượng thừa tướng. Chỉ có điều không dám nói thêm một lời nào.
"Hồng Loan.... ngươi....." Phượng thừa tướng quay đầu nhìn lại, đã bớt đi vài phần tức giận nhìn Phượng Hồng Loan, vừa cất tiếng định nói gì đó.
"Phượng Hồng Loan! Cái đồ không biết xấu hổ!" Một loạt tiếng bước chân vội vã đột nhiên xuất hiện, cùng với một tiếng hét tràn đầy hận ý đột nhiên ngăn chặn lời nói của Phượng thừa tướng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ánh mắt của Phượng Hồng Loan lập tức lạnh thêm vài phần. Nàng giương mắt lên thì thấy Phượng Kim Linh tứ tiểu thư của phủ thừa tướng đang nâng làn váy chạy tới. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng lộ ra một đôi mắt xinh đẹp lửa giận phừng phừng, cực kỳ phẫn nộ nhìn nàng, ánh mắt như chứa dao găm.
Phượng thừa tướng quay đầu lại thì thấy người đang hùng hổ xông đến là Phượng Kim Linh thì lập tức nổi giận quát: "Kim Linh!"
Phượng Kim Linh thfi như không nghe được sự tức giận của Phượng thừa tướng, làn váy do vội vã chạy tới bị bám một đống bụi bẩn, trâm cài trên đầu thì va vào nhau leng keng. Nàng ta chạy lên tới trước mặt Phượng Hồng Loan uất hận lặp lại câu vừa rồi: "Phượng Hồng Loan! Đồ không biết xấu hổ!"
"Gì? Thì ra là Tứ muội muội, ta ngược lại cũng không biết sao ta lại thành không biết xấu hổ rồi?" Phượng Hồng Loan nhíu mày. Khi nhìn thấy Phượng Kim Linh đột nhiên lao tới, đột nhiên nàng nhớ tới vốn dĩ còn phải xử lý người này, không ngờ tới bởi vì Quân Tử Ngọc khiến nàng phải đến chùa Thanh Sơn nên bị chậm trễ, khiến cho nàng ta tỉnh lại.
Có điều cũng không muộn quá. Người nên phải xử lý thì nàng đều nhớ rõ hết, một người cũng không bỏ qua.
"Ngươi không biết xấu hổ, cái đồ tiện nhân, dám đánh các vị di nương, còn đánh cho ta ngất đi, đánh cho răng của Ngũ muội muội bị rơi mất, còn khiến cho mặt mày của Lục muội muội hốc hác, đánh cả các vị muội muội khác. HIện giờ ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với trưởng bối, thật sự là đại nghịch bất đạo."
Phượng Thanh Linh vừa mới đứng vững người liền giơ tay chỉ vào người Phượng Hồng Loan mắng to.
"Tiện nhân?" Phượng Hồng Loan nhìn Phượng Kim Linh, vẻ mặt của nàng không hề thay đổi lặp lại lời của nàng ta.
Khuôn mặt già nua của Phượng thừa tướng lại trắng toát giận dữ: "Kim Linh, đó là tỷ tỷ của ngươi!"
"Tỷ tỷ? Ta cũng không thèm một người tỷ tỷ không biết xấu hổ như vậy!" Phượng Kim Linh phỉ nhổ nhìn Phượng Hồng Loan, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi vặn vẹo: "Nàng ta chính là một con tiện nhân, còn chưa lấy chồng đã không chịu được cô đơn. Âm thần quyến rũ Vân công tử, lại bị Ly vương ddienj hạ phát hiện hưu nàng ta. Nàng ta còn cố ý dẫn Ly vương điện hạ tới phủ chúng ta, cởi quần áo quyến rũ Ly vương điện hạ, quyến rũ không thành công còn uy hiếp Ly vương điện hạ phải đưa cho nàng ta mười vạn lượng bạc...."
"Câm miệng! Ta đã nói nàng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Ta không cho phép ngươi nói nàng như vậy!" Phượng thừa tướng giận dữ trừng Phượng Kim Linh.
"Cha, không phải người bị nàng ta cho uống thuốc gì đó chứ?" Phượng Kim Linh ỷ vào việc ngày bình thường được Phượng thừa tướng nuông chiều, không thèm để ý sự tức giận của ông ta mà nhìn Phượng Hồng Loan tiếp tục nói với giọng căm hận:
"Ly vương điện hạ cũng đã hưu nàng ta rồi, nàng ta còn không biết liêm sỉ mặt dày mày dạn đu bám Ly vương điện hạ. Hiện tại thiên hạ đã truyền khắp nơi rằng Vân công tử vì nàng ta mà ở rể phủ chúng ta, có khi trong bụng tiểu tiện nhân này đã có một đứa con hoang rồi, mới có thể đe dọa Vân công tử, khiến cho Vân công tử...."