"Ai dám không coi con là chủ tử thì lôi ra ngoài đánh rồi đuổi khỏi phủ!" Phượng thừa tướng lập tức khẳng định địa vị cho Phượng Hồng Loan.
"Ha ha, phụ thân như vậy chỉ sợ khiến người khác không phục." Phượng Hồng Loan cười khé, ánh mắt hơi chuyển động che mắt đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt: "Lời này phải bắt đầu nói từ lúc ta đột nhiên không biết vì lý do gì mà bị Li vương điện hạ hủy hôn đi. Về những lời đồn đãi bên ngoài, không biết thừa tướng đại nhân tin bao nhiêu phần?"
"Ta tin lời của con nói, con cứ nói đi!" Phượng thừa tướng lập tức trả lời.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan lập tức nở ra một nụ cười rồi chậm rãi nói tiếp: "Thực ra trước kia ta cũng không quen biết Vân công tử. Quen biết Vân công tử cũng là vào ngày mà các di nương ở trong viện ta đánh loạn lên, đúng lúc đó Vân công tử đi ngang qua, nghe được tiếng động từ bên trong nên ra tay cứu ta ra khỏi khu vực các vị di nương đang đánh loạn thành một đoàn đó."
"Ừ!" Phượng thừa tướng gật đầu, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm mội hơi.
Co gái vẫn rất quan trọng danh tiết. Chỉ cần đứa con gái này không phải trong tình trạng có hôn ước với Ly vương mà mờ ám với người khác là được rồi. Cho dù người kia có là thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm cũng vậy. Bởi vì việc này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của nàng.
Vân công tử chính là một người không dễ dính vào. Ông ta thật sự không hy vọng con gái mình có mối quan hệ kiểu đó với Vân công tử. Hiện tại ông mới chính thức quan tâm đến đứa con gái này, đang hối hận với những năm tháng đã bỏ qua cùng với phớt lờ nó. Hiện tại giống như đã tìm được một món bảo bối, Ly vương điện hạ không cưới nàng, với thân phận là con gái của thừa tướng, lại thêm cả gương mặt xinh đẹp như hoa, về sau ông nhất định sẽ kiếm cho con gái một người tốt để gả đi.
"Nhưng dù sao Vân công tử cũng không phải người thường, đương nhiên cũng không thể nhúng tay vào quản việc trong nhà của phủ thừa tướng chúng ta. Sau đó vẫn phải nhờ Lý bổ đầu và Trương bổ đầu mời Ly vương đến giúp đỡ giải quyết. Nếu phụ thân muốn biết tình hình cụ thể, nhân lúc trời còn đang sớm có thể mời Trương bổ đầu và Lý bổ đầu đến để hỏi thăm." Trong lòng Phượng Hồng Loan đang cười lạnh nhưng vẻ mặt không hề thay đổi mà nhẹ giọng kể lại.
"Không cần, ta tin tưởng con." Phượng thừa tướng lắc đầu. Hiện tại Phượng Hồng Loan nói gì thì ông đều tin hết.
"Sau khi Ly vương điện hạ và Vân công tử đã rời đi, Ngũ muội muội, Lục muội muội cùng với một vài muội muội khác lập tức chạy từ đâu tới vừa đánh vừa chửi ta, nói ta đánh các vị di nương, còn quyến rũ Ly vương. Tất cả đều muốn lao vào đánh ta, sau đó Đỗ quản gia không còn cách nào khác mới đi ra mời các nàng vào từ đường. Đây là nguồn cơn của những việc trong từ đường. Còn về phần tại sao Ngũ muội muội và Lục muội muội bị thương thành ra nhưu vậy thì ta quả thực không biết. Chắc là ngày ấy Ly vương điện hạ không may nhìn thấy vết sẹo sau lưng ta nên các nàng cũng muốn thi triển khổ nhục kế quyến rũ Ly vương điện hạ đó!"
Phượng Hồng Loan nói rất là nghiêm túc. Hai con mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh nhìn các vị tiểu thư. Giọng nói không một chút thay đổi.
Các vị tiểu thư thì run rẩy toàn thân, hình như đang nhớ về sự khủng bố của Phượng Hồng Loan ngày ấy, không một ai dám nói điều gì.
"Đúng là vậy, lão nô quả thực có thể làm chứng cho tiểu thư." Đỗ Hải lập tức cúi người.
"Đúng ạ, nô tài/ nô tỳ có thể làm chứng cho tiểu thư!" Đột nhiên nha hoàn gia đinh đồng loạt quỳ xuống nói theo. Bọn họ đã sớm nhận được bài nào từ ngày ấy, cũng biết hiện tại trong phủ đã thay đổi cực lớn rồi. Còn ngang bướng không theo thì người chịu khổ chắc chắn sẽ là bọn họ.
Tam tiểu thư đã không như ngày trước nữa rồi, lời của nàng nói chắc chắn là lời nói thật, có là sai cũng phải thành đúng.
"Ừ!" Phượng thừa tướng gật đầu, hiển nhiên không nghi ngờ điều gì. Cho dù hiện tại Phượng Hồng Loan có nói gì cũng đều đúng hết. Ông ta vẫn còn đang chìm trong niềm vui được Phượng Hồng Loan gọi bằng cha.
"Ngày thứ hai Ly vương điện hạ lại tới tiếp nói rằng muốn đưa Ngũ muội muội và Lục muội muội đi. Phụ thân không có ở nhà, ta cũng không dám đắc tội Ly vương. Không còn cách nào khác chỉ có thể đưa hai vị muội muội đến Ly vương phủ.
Phượng Hồng Loan nói xong, giọng nói đột nhiên thay đổi, rốt cuộc đi vào chủ đề chính: "Mặc dù hai vị muội muội cũng chưa lấy chồng, lại là dòng thứ, thế nhưng dù gì hai nàng cũng là tiểu thư của phủ thừa tướng chúng ta. Hiện tại sao cả thể đi theo Ly vương điện hạ về phủ Ly vương điện hạ một cách không rõ ràng được. Nếu như chuyện này bị truyền ra chẳng phải sẽ để người khác cười nhạo phủ của chúng ta sao? Cười phụ thân mặc dù là thừa tướng của nước Đông Ly nhưng lại yếu đuối vô năng! Ly vương điện hạ không nói không hằng hưu ta sỉ nhục phủ thừa tướng, hiện tại lại tới đây mang Ngũ muội muội và Lục muội muội đi, có khi hiện tại các nàng lại đang trên giường của Ly vương điện hạ không chừng! Điều này thật sự là khinh người quá đáng!"
"Không sai!" Nghe thấy vậy, gân xanh của Phượng thừa tướng đột nhiên nổi lên: "Ly vương thật sự khinh người quá đáng! Hôm nay lão phu sẽ đến Ly vương phủ tìm Ly vương nói chuyện! Tiên hoàng đã chỉ hôn, vậy mà ngài ấy dám chưa cưới đã hưu! Thật sự đáng giận! Lúc trước là do Trần quý phi cầu Tiên Hoàng ban hôn cho con làm thê tử cho ngài ấy. Hiện tại dám sỉ nhục chúng ta như vậy! Quả thực rất đáng giận!"
Phượng thừa tướng vừa nói vừa bực tức, nói rồi lập tức đi ra khỏi phủ!"
Phượng Hồng Loan lập tức giơ tay cản Phượng thừa tướng: "Phụ thân cứ bình tĩnh trước! Người ta đường đường là Ly vương điện hạ, mặc dù ngài là tướng gia thế nhưng cứ trực tiếp đối chất như vậy cũng không quá tốt. Ly vương điện hạ là vương gia, dù gì cũng là người trong hoàng tộc. Chúng ta là người nhận bổng lộc của hoàng gia, ngài cứ tạm thời bình tĩnh, lỡ may căng thẳng quá, tiền đồ của phụ thân sẽ không vững, chức vị tướng gia của ngài chỉ sợ không giữ được."
"Con cứ yên tâm, ta không sợ ngài ấy! Hôm nay ta phải tìm ngài ấy nói chuyện!" Phượng thừa tướng giận lắc đầu.
"Phụ thân, Hồng Loan vất vả lắm mới được phụ thân cho về đúng vị trí. Những ngày tháng khổ cực vừa mới qua đi, lỡ may phụ thân xảy ra vấn đề gì, vậy thì Hồng Loan phải làm sao bây giờ? Ta sẽ trở thành một người mồ côi, đến lúc đó không phải ai cũng bắt nạt được sao?" Phượng Hồng Loan lập tức nói.
Phượng thừa tướng lập tức dừng bước nhìn về phía Phượng Hồng Loan: "Vậy con nói phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ mặc con bị người khác bắt nạt như vậy?"
"Đương nhiên không thể rồi!" Phượng Hồng Loan lập tức quyết đoán mở miệng: "Mặc dù Ly vương điện hạ đã bồi thường vàng bạc cho ta thế nhưng những thứ này đều là vật bên ngoài. Phải biết rằng danh tiết của phụ nữ là quan trọng nhất. Hiện tại bởi vì hắn mà ta bị người trong thiên hạ nhạo báng. Hơn nữa mấy năm nay còn có một số người cố tình bôi nhọ thanh danh của ta. Hiện tại một đời con gái của ta đã bị hủy trong tay hắn như vậy. Hơn nữa còn đánh mất cả thể diện của phụ thân, làm sao có thể ngẩng mặt lên nhìn các vị văn võ bá quan trong triều? Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy được.
"Đúng vậy, khẳng định không thể bỏ qua như vậy được. Con gái của ta tốt như thế, lại bị đồn như vậy đương nhiên là không thể được! Hiện tại Ly vương chưa cưới đã hưu, quả thực là vô cùng sỉ nhục! Ta nhất định không thể bỏ qua cho ngài ấy. Vàng bạc nhà chúng ta cũng không thua kém gì hắn. Số bồi thường này còn lâu mới đủ!" Phượng thừa tướng lập tức nói: "Cái gì cũng không thể đổi về sự trong sạch cùng với thanh danh của con gái ta! Phải biết thanh danh của người con gái to hơn cả trời!"
Quân Tử Ly, ai bảo ngươi cứ yên lặng đứng ngoài không đứng cứ nhất quyết phải quản việc ta trừng trị Phượng Thanh Linh và Phượng Kim Linh. Ai bảo người của ngươi khiến Xảo Nhi bị thương làm ta phải đi cầu Vân Cẩm. Ai bảo ngươi ở Phượng Hoàng Lâu ngày ấy nói năng lỗ mãng sỉ nhục ta?
Hôm nay ta sẽ khiến ngươi biết có những lời không phải cứ tùy tiện là nói ra khỏi miệng. Cũng không phải vì ngươi là Ly vương cao quý thì có thể thích nói gì thì nói, thích làm gì thì làm, người khác cứ luôn phải nịnh hót ngươi mới là chuyện bình thường.
Về phần cỏ huyết linh chi ngàn năm vốn dĩ chính là của mẹ nàng, đương nhiên cũng là của nàng. Mười vạn lượng bạc cùng với ba điều kiện cũng là thứ bồi thường cho chủ nhân của thân thể này. Còn nàng cũng phải tính sổ nữa, đương nhiên không thể xong như vậy được.
"Nếu không đi tìm ngài ấy nói chuyện, con nói xem như thế nào nữa? Phụ thân đều nghe con hết." Dù sao Phượng thừa tướng cũng không phải tên ngốc. Làm nguyên lão ba triều rồi, kinh nghiệm làm quan bao nhiêu năm trời, chức thừa tướng cao hơn nhiều người. Những sự kích động lúc trước hiện tại đã dần bình tĩnh lại mà nhìn về phía Phượng Hồng Loan. Biết được con gái còn có ý khác liền nói chuyện với nàng. Hiện tại ông không còn yêu cầu gì khác, chỉ muốn chuộc tội vào bồi thường.
"Nghe nói thái hậu trong hoàng cung là nhìn xa trông rộng nhất, Hoàng Thượng thì anh minh thần võ. Xử lý việc rất công bằng. Sao phụ thân không tiến cung bẩm báo với hoàng thái hậu và hoàng thượng, để cho hoàng thái hậu và hoàng thượng định đoạt." Phượng Hồng Loan nhìn Phượng thừa tướng một cái thì hiểu được ông đã hiểu ý mình nên bình tĩnh nói tiếp: "Cúi đầu ba thước có thần minh, cho dù không có thần minh, cho dù không có đi chăng nữa thì ở nước Đông Ly này vẫn có người sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta. Ngài nói xem thế nào.
"Đúng!" Phượng thừa tướng lập tức gật đầu: "Hiện tại ta sẽ tiến cung bẩm báo hoàng thái hậu và hoàng thượng. Để hoàng thái hậu và hoàng thượng chủ trì công đạo cho phủ thừa tướng chúng ta!"
"Hiện tại sắc trời cũng đã tối, phụ thân mệt nhọc nửa ngày rồi, ngày mai tiến cung cũng không muộn." Phượng Hồng Loan thản nhiên nói.
Nàng đang nghĩ hiện tại chắc hoàng thái hậu vẫn còn lo lắng cho sự sống chết của Quân Tử Ngọc rồi làm gì còn tâm tư quản chuyện này. Hơn nữa Quân Tử Ngọc mới vừa được giải độc, sợ là hiện tại còn đang ở chùa Thanh Sơn! Nhanh nhất thì mai cũng mới hồi cung.
Ông tiến cung giờ này cũng chỉ đi một chuyến tay không mà thôi!
"Cha không mệt... hiện tại có thể tiến cung luôn..." Phượng thừa tướng nghe vậy, lập tức cảm động thiếu điều rơi lệ.
"Phụ thân đã quên rồi sao? Hai ngày nay nghe nói thân thể hoàng thượng ốm nhẹ. Mọi việc trong triều đều do Ly vương điện hạ xử lý. Hiện tại ngài tiến cung hoàng thượng không thể xử lý được. Thế ngài chẳng phải là rơi vào lưỡi dao của Ly vương rồi?" Phượng Hồng Loan nhíu mày.
"Hồng Loan nói rất đúng, là cha nhất thời vội vã, quên mất chuyện này. Hoàng Thượng quả thực có mất ngày liền chưa lâm triều. Đúng rồi, chính là từ khi con tới chùa Thanh Sơn ấy. Từ lúc cha trở về còn chưa nhìn thấy mặt Hoàng Thượng nữa!" Phượng Thừa tướng lập tức nói.
Nếu như ngài gặp được thì mới là chuyện lạ đất! Phượng Hồng Loan lại nhớ tới ngày đó Quân Tử Ngọc nắm chặt thùng xe của nàng không buông.
Nàng hơi nhíu mày rồi nhìn Phượng thừa tướng nói: "Phụ thân hiện tại không chỉ là trụ cột của riêng mình nước Đông Ly, mà ngài còn là trụ cột của phủ thừa tướng chúng ta nữa, là trụ cột của Hồng Loan nữa. Nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Để cho Ly vương điện hạ thong thả mấy ngày cũng không có vấn đề gì.". truyện kiếm hiệp hay
Phượng thừa tướng hơi ngẩn ra.
Phượng Hồng Loan tiếp tục nói: "Hiện tại điều chúng ta cần làm là đưa Ngũ muội muội và Lục muội muội về. Con gái của phủ thừa tướng chúng ta cứ ở mãi Ly vương phủ cũng không tốt. Cho dù Ly vương điện hạ thích hai vị muội muội, cho dù có làm tiểu thiếp của Ly vương phủ, cũng phải tới cầu thân, tam thư lục lễ cũng phải mang tới. Không thể không rõ ràng như thế này được. Ngài nói có phải không?"
"Không sai! Hồng Loan nói rất đúng!" Phượng thừa tướng vẫn luôn ghim mãi trong lòng việc Quân Tử Ly chưa cưới đã hưu Phượng Hồng Loan. Hiện tại đề tài lại kéo tới người Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh thì ông mới nhớ tới hai người con gái kia của mình. Thế nhưng thanh danh của các nàng cũng không quan trọng lắm. Mấy năm nay vẫn luôn bị vây hãm trong việc mẹ của Phượng Hồng Loan mất đi mãi không thể thoát được. Ai cũng không quan tâm. Thế nhưng hiện tại ông đã tìm về được con gái của mình. Vì Hồng Loan ông ta nhất định sẽ không tha cho Quân Tử Ly.