Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 74



"Vậy phụ thân cứ xem sao mà làm đi!" Phượng Hồng Loan cười nhàn nhạt.

Trong lòng nàng đang rất vừa lòng với sự phối hợp của Phượng thừa tướng. Nếu sau này người này lúc nào cũng nghe lời của nàng thì nàng cũng sẽ niệm tình ông là cha của Phượng Hồng Loan mà bỏ qua. Nếu như không thì đừng trách nàng không thủ hạ lưu tình.

Mặc dù phủ thừa tướng hiện tại vẫn có tác dụng với nàng thế nhưng nếu ông ta chọc đến nàng thì nàng cũng không ngại hủy cả phủ thừa tướng đi r tính sau.

"Đỗ Hải! ngươi mau đi đi! Đi dón hai nha đầu kia về phủ đi! Nhớ lấy cả đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết nữa, không được để xảy ra sai sót gì. Cứ nói là mệnh lệnh của ta! Cô nương chưa xuất giá mà đã ở Ly vương phủ một cách không rõ ràng vậy thì còn ra thể thống gì!" Phượng thừa tướng quay đầu ra lệnh cho Đỗ Hải.

"Rõ!" Đỗ Hải lập tức khom người trả lời, trong lòng cảm thấy rất bội phục tiểu thư.

Phượng Hồng Loan nhìn theo bóng dáng Đỗ Hải dẫn theo vài người ra khỏi cửa lớn của phủ thừa tướng. Trong lòng nàng cười lạnh. Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh dù sống dù chết đều phải ở phủ thừa tướng, phải sống ngay dưới mắt của nàng. Quân Tử Ly muốn lợi dụng các nàng hay coi các nàng làm công cụ ấm giường thì cũng nên hỏi thử xem nàng đồng ý hay không nữ.

Đàn và tiêu hai vật song tuyệt.... Ha ha....

Phượng Hồng Loan cười một cách lạnh lùng! Nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là đàn và tiêu như thế nào mới có thể được nhận lấy chữ tuyệt, lại có thể thu hút ong bướm như vậy.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Hải đã biến mất sau cửa lớn phủ thừa tướng đi về phía Ly vương phủ, khóe miệng Phượng Hồng Loan khe khẽ cười.

Trong phút chốc, nàng lập tức thu hồi tầm mắt rồi quay lại nhìn đám phu nhân, tiểu thư cùng với nha hoàn người hầu của các viện.

Không biết là do Phượng thừa tướng tụ tập đám người này lại đây hay là đám người kia làm trò để những người trong phủ thừa tướng này ra mặt làm chứng để khiến Phượng thừa tướng đuổi nàng ra khỏi nhà vì đã làm mất mặt phủ thừa tướng.



Thế nhưng cho dù như nào, những người trước kia đối xử tệ bạc với Phượng Hồng Loan, từ những người phụ nữ này cho đến những kẻ hầu người hạ chó cậy gần nhà bắt nạt nàng. Già hay trẻ, nam hay nữ, bất kể là người hay chó, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua.

"Ngày mai phụ thân cũng đừng vội vã tiến cung." Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn Phượng thừa tướng: "Ly vương điện hạ dù gì không phải người tầm thường gì. Phụ thân phải nghỉ ngơi đợi thêm vài ngày nữa hẵng tiến cung. Mặc dù người ta là Ly vương điện hạ nhưng ngài cũng là nguyên lão trong triều, đứng đầu các quan. Là người có tiếng nói nhất trong các vị quan lại cũng không phải chỉ nói để nói. Phụ nhân nhất định phải lợi dụng một cách triệt để."

Phượng thừa tướng ngẩn người ra nhìn Phượng Hồng Loan.

"Ta tin rằng các vị đại nhân trong triều đều là trụ cột vững vàng của đất nước, nhất là mấy vị nguyên lão đại thần của Sử ti viện và Chính ti viện. Nhất định sẽ không chấp nhận những chuyện không công bằng này xảy ra. Tiên hoàng thuở nhỏ ban hôn, đã mười sáu năm rồi. Hiện tại Tiên hoàng mới vừa mất đi, hiếu kì vừa qua Ly vương điện hạ đã quên hiếu đạo. Chưa nói việc này, cứ nói đến việc ta còn chưa gả đi, còn chưa bái đường, cũng chưa phải người của Ly vương phủ bọn họ. Sao lại dám đưa hưu thư tới? Đây không phải là không hiếu với tiên hoàng, cố ý sỉ nhục phủ thừa tướng chúng ta sao?" Nụ cười của Phượng Hồng Loan thay đổi, ánh mắt lạnh lùng bỗng lóe ra một tia sắc bén: "Cha cảm thấy ta nói có đúng không?"

"Hồng Loan nói rất đúng!" Phượng thừa tướng lập tức tỉnh người gật đầu: "Chưa bái đường, đương nhiên không phải người của Ly vương phủ, nếu không phải người của Ly vương phủ sao ngài ấy lại dám đưa hưu thư tới? Quả thực là quá hoang đường!"

"Phủ thừa tướng chúng ta là bên có lý. Cho nên hiện tại phụ thân chưa cần vội tiến cung, mà nên đi đến thăm các vị văn võ bá quan trong triều. Nhất là những đại nhân vẫn luôn tuân thủ theo lễ nghi mà tiên hoàng ban ra. Nếu họ biết được việc này. Nhất định sẽ cùng nhau tiến cung thảo luận, đòi lại công đạo cho Hồng Loan và phủ thừa tướng." Phượng Hồng Loan lại nói.

"Đúng vậy, hiện tại ta sẽ đi ngay!" Phượng thừa tướng lập tức gật đầu, vẫy tay gọi người: "Người đâu! Mau chuẩn bị xe cho ta! Đi thăm nhà Lễ bộ thượng thư trước."

"Rõ, thưa tướng gia!" Một tên sai vặt lập tức chạy đi.

"Không cần chuẩn bị xe nữa! Xe của ta còn chưa đi, phụ thân cứ ngồi xe ngựa này đi!" Phượng Hồng Loan nơi quay người nói với tên đó.

"Được, vậy không cần chuẩn bị xe nữa. Hiện tại ta sẽ đi luôn." Phượng thừa tướng lập tức bước lên xe, hiện tại việc của con gái chính là chuyện của ông ta. Chỉ cần nàng vui vì hắn có liều cái mạng già này cũng phải làm cho nên hồn.

Hơn nữa Ly vương quả thực rất đáng giận, chưa cưới đã hưu, cho dù Hồng Loan không phải con gái của ông và Khuynh Vân thì hiện tại ông cũng phải đi đòi lại công đạo. Dám công khai làm mất mặt ông, hỏi ông từ nay về sau làm sao có thể đứng trước mặt bá quan trong triều được?

Đây là không thể nhịn cũng không được nhịn! Xe ngựa bắt đầu rời khỏi của phủ thừa tướng đi về phía nhà của Lễ bộ thượng thư.

Phượng Hồng Loan nhìn về phía chiếc xe ngựa biến mất, khóe miệng hơi cong lên. Phượng thừa tướng, nếu như ngài đã muốn chuộc lỗi thì nên chuộc lỗi cho thật tốt.

Về phần Quân Tử Ly, từ nay về sau sẽ cho hắn biết hậu quả của việc đối đầu với một người phụ nữ nhẫn tâm là như thế nào. Nàng phải cho hắn nếm mùi bị ngàn người chỉ chỏ, vạn người mắng mỏ, để cho hắn nhớ thật kỹ là do hắn không xứng với Phượng Hồng Loan chứ không phải Phượng Hồng Loan nàng không xứng với hắn.

Nàng phải giẫm nát lòng tự trọng cùng với sự cao ngạo của hắn, để hắn biết rằng bỏ ra một ít tiền là xong chuyện. Đừng tưởng rằng bồi thường cho nàng là có thể sỉ nhục người con gái đã chết đi kia, cũng đừng tưởng rằng bởi vì hắn là Ly vương nên chỉ cần bỏ ra chút tiền bồi thường là làm như bố thí!

Nàng di chuyển ánh mắt nhìn lại đám người vẫn đang quỳ trên mặt đất này.

Ánh mắt bây giờ của nàng cực kỳ lạnh lùng, lạnh đến mức thấu xương và ánh mắt ấy đang đảo qua từng người đang ở đây.



Rõ ràng bây giờ đang là sau giờ ngọ, ánh nắng đang cực kỳ gay gắt thế nhưng mỗi người đều cảm giác trên đầu mình đang treo một tảng băng thật lớn, trong lòng thì thì đang bị sự sợ hãi đâm thành rất nhiều nhát.

Nhất là Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, Lục phu nhân và các vị phu nhân khác, mỗi người đều đang cực kỳ run rẩy trong lòng. Có người còn thể hiện cả ra bên ngoài. Việc xảy ra ngày hôm nay các nàng có nằm mơ cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy. Vốn dĩ các nàng định tụ tập lại cáo trạng với Phượng thừa tướng, lại thêm cả những vết thương chồng chất trên người các nàng hiện tại, thừa tướng nhất định sẽ đánh chết Phượng Hồng Loan hoặc đuổi nàng ta ra khỏi cửa.

Thế nhưng nào có ngờ tới Phượng Hồng Loan chỉ mới nói có mấy câu đã có thể xoay chuyển càn khôn. Hiện tại đã thành người nắm quyền xử lý trong phủ thừa tướng chưa nói, mà đến cả thừa tướng cũng nghe theo lời nàng răm rắp. Nhớ tới những hành động mà các nàng đã làm ra với Phượng Hồng Loan, cả đám đều dâng lên một sự sợ hãi tột cùng.

Còn các vị tiểu từ Thất tiểu thư đổ xuống thì vẫn liên tục run rẩy từ đầu đến giờ. Từ lúc Phượng Hồng Loan bước vào đến hiện tại, đầu cũng chưa dám ngẩng lên một chút nào. Ngày hôm ấy bọn họ đã trải nghiệm đủ sự đáng sợ của Tam tỷ tỷ nên bọ họ sợ sẽ bị đưa vào từ đường tối đen như mực kia một lần nữa.

Đám nha hoàn và người hầu cũng vậy, cho dù là già hay trẻ, người nào người nấy đều tâm trạng đều căng như dây đàn, đầu cúi xuống thật thấp.

Phượng Hồng Loan không nói gì chỉ lẳng lặng đứng ở đó. Hôm qua ngủ sớm mà hôm nay dậy muộn. Thêm cả việc nàng cũng đã dùng bữa xong ở chùa Thanh Sơn rồi mới đi nên hiện tại vẫn còn nhiều sức để ở đây với bọn họ lắm.

Nhất là với các vị di nương! Ngày ấy nàng còn chưa chơi đã đâu.

"Thanh Lam, Thanh Diệp! Các ngươi đi lấy một cái ghế dựa và một cái ô đến đây." Sau đó, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ như một hòn lửa. Nàng hơi hơi nhíu mày ra lệnh cho Thanh Lam, Thanh Diệp.

Nàng thích ánh mặt trời, thế nhưng lại không thích ánh nắng chói chang như vậy.

"Rõ, thưa tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp vẫn còn bị kinh ngạc đang đứng đơ ra khúc gỗ nghe được lời này thì lập tức bừng tỉnh, âm thầm trách cứ bản thân quá thất trách, ánh mặt trời chói như vậy, đáng lẽ không nên để tiểu thư nhắc nhở, các nàng nên sớm nghĩ tới việc phải đi lấy ghế và ô đến đây. Vì vậy hai nàng nhanh chóng đáp lời rồi đi một cách nhanh chóng.

Nghe vậy, trong lòng mọi người đều như rớt xuống hầm băng, ai nấy đều biết Tam tiểu thư chuẩn bị tính sổ.

Thanh Lam Thanh Diệp nhanh chóng mang ghế tựa vào ô lại đây, còn thuận tiện cầm theo một cái quạt hương bồ.

Phượng Hồng Loan thong thả ngồi xuống, cả người biếng nhác dựa vào ghế tựa. Thanh Lam lập tức mở ô ra che nắng cho Phượng Hồng Loan còn Thanh Diệp thì cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy.

Thế nhưng đã ngồi xuống một hồi lâu mà Phượng Hồng Loan cũng không mở miệng nói câu nào chỉ nhìn mọi người.

Mọi người thấy Phượng Hồng Loan không ra lệnh, không nói lời nào, cũng không cho bọn họ đứng lên. Thời gian thì cứ chầm chậm trôi qua, bọn họ đều cảm giác như đi trên băng, như bị nướng trên lửa. Nóng lạnh đan xen.

Một canh giờ sau.....

Hai vị tiểu thư nhỏ nhất của phủ thừa tướng là Thập Nhất và Thập Nhị tiểu thư không chịu nổi mà ngất đi. Thập phu nhân và Thập Nhị phu nhân sợ hãi hô lên rồi lập tức chạy tới ôm lấy hai vị tiểu thư.



"Ngươi, mau đi lấy một thùng nước tới đây hắt cho tỉnh!" Phượng Hồng Loan lạnh nhạt ra lệnh cho một người.

"Rõ, thưa tiểu thư!" Người nọ bị Phượng Hồng Loan chỉ đến thì không dám kéo dài nên lập tức chạy đi lấy.

"Tam tiểu thư, đừng như vậy mà...." Thập phu nhân lập tức sợ hãi kêu lên nhìn Phượng Hồng Loan bắt đầu khóc lóc năn nỉ: "Đều do thiếp thân làm sai, thế nhưng các nàng vẫn còn là đứa trẻ, Tam tiểu thư sao phải đến mức...."

"Mẹ của ta chết năm ta mới vừa năm tuổi, cũng chỉ là một đứa con nít. Thế nhưng có ai thương ta sao?" Vẻ mặt Phượng Hồng Loan không hề thay đổi cất giọng cắt ngang lời của Thập phu nhân: "Quả nhiên có mẹ đúng là tốt quá."

Thập phu nhân lập tức im bặt, hoảng sợ nhìn Phượng Hồng Loan, tay thì ôm chặt lấy Thập Nhất tiểu thư: "Cầu xin ngươi, Tam tiểu thư, thiếp thân từ nay về sau không dám nữa..... Cầu xin Tam tiểu thư nể mặt nàng là muội muội của ngươi...."

"Ta không có muội muội!" Phượng Hồng Loan lạnh giọng mở miệng: "Sẽ không dám nữa.....? Vừa rồi ta còn nghe rất rõ ràng. Lúc thừa tướng còn ở đây Thập di nương cũng không có nói như vậy."

"Thiếp thân.... Ta.... cầu xin Tam tiểu thư....." Vẻ mặt Thập phu nhân tái mét nhìn Phượng Hồng Loan, không thể nói ra câu nào.

"Thanh Lam, ngươi mau lặp lại lời của Thập di nương nói lúc nãy lại một lần. Để đề phòng Thập di nương quên mất, không nhớ nổi lời mình nói là gì." Phượng Hồng Loan không thèm để ý tới Thập phu nhân mà thản nhiên mở miệng.

"Dạ, thưa tiểu thư!" Thanh Lam lập tức nói: "Thập di nương nói: Nói như vậy, hiện tại Tam tiểu thư đã có gì đó với Vân Cẩm công tử rồi? Thế nhưng chỉ sợ lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể, lỡ may Vân công tử không cần Tam tiểu thư nữa vậy thì Tam tiểu thư không những mất đi trong sạch, mà phủ thừa tướng ta cũng bị ô nhục vô cùng, từ nay về sau không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa...."

Sắc mặt Thập phu nhân lập tức trắng bệch.

"Hay quá! Nhìn xem, Thập di nương biết nói chuyện quá!" Phượng Hồng Loan cười nhìn Thập phu nhân đang ôm chặt Thập Nhất tiểu thư, khen ngợi hết lời.