Câu giải thích này cũng không tệ, sắc mặt Ba Tát Lệ trở nên kém hơn, khó coi trông như ăn phải phân vậy.
Đây là đang nhắc nhở cô ta, sau đó An Sơ Hạ lại cùng đi xa một chút, cũng đừng chơi cái gì quá hoang đường nữa.
An Sơ Hạ vẫn cau mày, Ba Tát Lệ vừa nói như vậy, anh đến bây giờ còn không hề động chiếc đũa, cô gái kia cũng không dám cử động nữa chiếc đũa. Đoan chánh ngồi ở chỗ kia, chờ Khương Viên Viên trở về. Nhưng Khương Viên Viên không biết là đang làm gì, đã nửa ngày còn không có từ trong phòng bếp đi ra. Mà cú điện thoại kia Hàn Lục Hải cũng đã nhận rất lâu rồi, chi nghe cái gì 'Hạng mục báo biểu' cái gì 'Hạng mục hạch toán số liệu' các loại từ, ra mà cú điện thoại kia còn muốn nhận thật lâu.
Cắn răng Ba Tát Lệ lạnh giọng nói rằng: "Thất Lục, em là vị hôn thê của anh."
Anh thay đổi một tư thế ngồi, trả lời Ba Tát Lệ: "Đây không phải là còn không có đính hôn sao? Hơn nữa, theo tính cách cô, hẳn là đã sớm điều tra qua? Tôi thích An Sơ Hạ, đây đúng là một sự thật, sở dĩ..."
Sở dĩ cái gì, anh không có nói nữa mà nuốt xuống phía dưới. Ngược lại là An Sơ Hạ giống như một kẻ ngu si quay đầu ngơ ngác nhìn Hàn Thất Lục. Cô thực tại thật không ngờ Hàn Thất Lục sẽ trực tiếp ở trước mặt Ba Tát Lệ nói ra.
Khiến An Sơ Hạ rất kinh ngạc, Hàn Thất Lục chỉ là quay sang cô nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Anh vốn là như thế này, thoáng cái là thay đổi gương mặt, khiến cho người khác không phân rõ rốt cuộc Hàn Thất Lục ôn nhu là chân thật, hay là lạnh như băng Hàn Thất Lục là chân thật, hay hoặc là, Hàn Thất Lục tào bạo là chân thật anh.
Hàn Thất Lục quá mức hay thay đổi, có đôi khi cô thật là thấy không rõ.
"Anh..." Ba Tát Lệ tức giận, hết lần này tới lần khác Khương Viên Viên làm người hỗ trợ phía sau, Đi nhất lon dùng gốm sứ giả bộ mang canh cá bưng đi ra. Cô căn dặn người làm nữ điều tra qua, Ba Tát Lệ không thích nhất ăn cá chép. Tựa hồ là bởi vì trước đây không cẩn thận ăn xong một ngụm liền bị híc xương cá. Vì vậy cô liền cố ý làm cho đi chợ mua một cá chép rất lớn hầm canh.
Nhìn Khương Viên Viên đi ra Ba Tát Lệ không nói nữa ép hết xuống phía dưới. Rất rõ ràng, Khương Viên Viên là loại thề sống chết cũng sẽ để bảo toàn An Sơ Hạ,.
"Đây là canh hầm?" Hàn Thất Lục khẽ nâng một chút mí mắt: "Đừng nói cho hầm canh chân giò cho con bồi bổ, con gần đây giảm béo."
Khương Viên Viên trực tiếp đã đánh một cái liếc mắt cho anh: " Thân thể này mà còn giảm béo? Bất quá lần này đã đoán sai, đây không phải là chân giò hầm, đây là..."
Bà cố tình kéo dài thanh âm, cẩn thận tiếp nhận từ người làm nữ đưa tới khăn lông ướt, trùm lên che mặt trên, sau đó mở ra che. Nhất thời, một trận mùi cá ở trong không khí lan tràn ra.
"Đây là cá chép hầm!" Khương Viên Viên mặt mày hớn hở. Ánh mắt rực rỡ ngắm nhìn Ba Tát Lệ. Quả nhiên, sắc mặt của Ba Tát Lệ trở nên rất kém cỏi, đột nhiên cổ họng khẽ động, nuốt nước miếng.
Ba Tát Lệ đứng lên hô to: "Mau đưa canh cá đổ đi, lấy khăn mặt và nước ngay!" Vừa nói, một bên nhanh chóng vỗ nhẹ ngực, nữ giúp việc đứng gần bàn ăn nhất liếc nhìn Khương Viên Viên, đợi bà mắt ra dấu hiệu cho phép xong, mới vừa rồi nhanh chóng tiến lên. Đi che tô canh lại, mang cá chép hầm trở về phòng.