Sau khi súc miệng sạch sẽ, Ba Tát Lệ miệng lớn thở phì phò. Trên bàn cơm khăn trải bàn đã đổi thành cái khăn trải bàn sạch sẽ khác, Khương Viên Viên đứng ở một bên thở dài: "Cô lại có loại tính cách kỳ quái này, ngửi thấy tới mùi nước canh cá chép sẽ nôn. Nhưng mà, cô vì sao không nói cho ta biết chứ? Như người bình thường đều thích ăn cá mà!"
Khương Viên Viên biểu tình vô tội, giống như người bị nôn là cô ta, đáng thương tội nghiệp. Cứ như vậy, Ba Tư liền không có nghi ngờ Khương Viên Viên là cố ý, cũng không trách cứ bà, cuối cùng cũng chỉ liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng xanh của Ba Tát Lệ một cái, nặng nề mà thở dài.
Lúc trước Ba Tát Lệ không muốn tới Trung Quốc, là ông cố gắng để đưa cô tới. Mà hiện tại, chính cô ta lại yêu sâu đậm một người nam nhân không hề yêu cô ta. Toàn bộ chuyện này, chẳng lẽ đều là sai lầm của ông sao? Không! Ông không có sai! Không ai lại không thích con gái bảo bối hoàn mỹ không tì vết của ông, cho dù đường đường là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hàn thị, bên ngoài đồn rằng Hàn Thất Lục là người có thể làm tất cả cô gái trên đời điên cuồng vì anh.
"Ba Tư tiên sinh." Hàn Thất Lục nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt không hề gợn sóng. Ba Tát Lệ dáng vẻ nhu nhược, không chút nào có thể để cho anh động tâm một lần. Nghe được tiếng nói của Hàn Thất Lục, Ba Tát Lệ đáy mắt nhấp nhoáng một tầng hào quang, chờ mong nhìn về phía Hàn Thất Lục.
Ai biết, Hàn Thất Lục đến nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ là thẳng tắp nhìn cha của cô ta nói: "Dù sao cô ấy vừa mới chuyển tới cũng không cần tham gia đề thi chung, nếu ngài có rảnh, nên đưa cô ấy đi bệnh viện khám xem đi, tôi thấy sắc mặt của cô ấy vẫn không tốt lắm."
Một câu sau cùng khiến cho Ba Tát Lệ mặt mày lại phát sáng lên, thật cẩn thận nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái thấp giọng hỏi: "Thất Lục, anh như thế... Đau lòng cho em sao?"
Đối với chuyện này của Ba Tát Lệ, An Sơ Hạ mới không muốn biết Hàn Thất Lục trả lời như thế nào. Bất quá cô rất hi vọng Ba Tư nhanh mang con gái bảo bối của ông đi bệnh viện, vì như vậy... Cô có thể động đũa rồi. Phải biết rằng, cô hiện tại sắp chết đói... Thật sự sắp chết đói thật rồi!!!
Trong lòng mắc dù là nghĩ như vậy, nhưng không biết vì cái gì, lỗ tai cũng rất thật sự đang lắng nghe. Chỉ nghe đến Hàn Thất Lục nhạt nhẽo nói: "Uh'm, lo lắng."
'Quả thật cực kỳ lo lắng à.' Không ai hiểu mẹ bằng con. Khương Viên Viên là người anh hiểu rất rõ! Xem phản ứng vừa rồi của Khương Viên Viên liền biết, chuyện này khẳng định là bà cố ý bày ra.
Nếu để cho người đi hỏi thăm Ba Tát Lệ không thích ăn cái gì, nghe được Ba Tát Lệ ngửi được mùi nước canh cá chép sẽ nôn liền cố ý làm cá, lại còn để đến sau cùng mới bưng lên. Nếu không đoán sai mà nói, vừa rồi Khương Viên Viên ở trong phòng bếp nán lại lâu như vậy, hẳn là đang suy nghĩ sau cùng muốn hay không bưng cá đi ra.
Cho nên anh mới lo lắng. Nếu là Ba Tát Lệ gặp chuyện gì mà nói, như thế sự tình cũng phải tính lên người Khương Viên Viên. Tuy nhiên trên mặt anh cho tới bây giờ cũng chưa biểu hiện ra cái gì, nhưng mẹ đối với đứa con này, anh kỳ thật là rất thương yêu. 【 dùng yêu thương tựa như không thoả đáng, nhưng quả thật là như thế này... 】
Đương nhiên Ba Tát Lệ không hề nghĩ như vậy, cô lập tức liền vui vẻ như là bay lên đám mây, cả người trở nên phấn khởi, vui vẻ hơn hẳn. Vung tay một cái, yếu ớt trên mặt tất cả đều biến mất không thấy đâu. "Em không có vấn đề gì, hiện tại đã không có việc gì rồi. Nhanh ăn cơm đi, đợi lát nữa em muốn cùng anh đi thi." Ba Tát Lệ cười tít mắt nói.
Chỉ có Ba Tư sắc mặt vẫn như cũ rất kém, giống như ăn ba đống phân không sai một chút nào.