Ba Tư không phải người ngu dốt, tự nhiên thấy rõ Hàn Thất Lục cũng không phải thực sự lo lắng cho thân thể con gái bảo bối của mình, lo lắng, chỉ là cậu ta lo lắng cho hợp đồng của ông với tập đoàn Hàn thị thôi?
Nhưng ông cũng không tiện nói ra bất cứ gì, trong chuyện hôn ước năm đó, nếu như truy cứu tới cùng mà nói, đúng là Ba Tư vẫn không biết giải thích sao. Ai có thể nghĩ ra là, con gái bảo bối của mình lại thật sự rất thích đối phương kia, ông cũng chỉ gác lại nét mặt già nua mà nói qua hôn ước kia được đưa ra trước đây. Còn đối với đối phương đều chỉ một mặt vì hợp đồng, tạm thời đồng ý để con gái của ông vào sống ở Hàn gia.
Ba Tát Lệ từ nhỏ lớn lên không có mẹ chăm sóc, Ba Tư đương nhiên từ nhỏ đã xem cô như một bảo bối thiên sứ trong lòng bàn tay, hiện tại Ba Tát Lệ thích người ta, phận làm cha như ông, bất luận thế nào cũng phải để cho con gái của mình có được hạnh phúc. Nói cho cùng, bất quá kỳ thực đó cũng là bốn chữ 'Tình thương của cha'.
Nhưng An Sơ Hạ cũng vậy. Vì thế, thỉnh thoảng cô cũng đố kị với Ba Tát Lệ, có một người cha như vậy. Mà cha của cô... Một chiếc điện thoại đổ chuông, Ba Tư đứng dậy nhấn nút trả lời, nghe được câu chuyện của phía bên kia, nói: "Tôi tới ngay." Sau đó liền cúp điện thoại.
"Nếu không có chuyện gì, như vậy thì theo Thất Lục cùng đi trường đi. Nếu có cái gì không thoải mái phải đi bệnh viện ngay, biết không? Ta có việc cần phải đi trước."
Ba Tư mặt rất nghiêm túc, nhưng Ba Tát Lệ lại khoát khoát tay, để cho cha đi, mắt vẫn nhìn Hàn Thất Lục, đôi mắt đã toàn hình ảnh Hàn Thất Lục.
Ba Tư cuối cùng cũng thở dài một hơi, liếc nhìn lên, thấy An Sơ Hạ ngồi im lặng không nói lời nào, lúc này mới xoay người bước đi. Đi đến cửa phòng, vừa lúc Hàn Lục Hải đi vào, hai người thiếu chút nữa là đụng phải.
"Thật xin lỗi, vốn là dự định đến đây ăn cơm trưa, kết quả chi nhánh công ty bên kia đúng lúc xảy ra chút chuyện, tôi muốn đích thân đến xử lý." Ba Tư mở miệng trước nói.
Vừa hay Hàn Lục Hải ở tổng công ty, vài hạng mục xảy ra chút trục trặc. Kỳ thực ông cũng không cần tự mình quay về xử lý, nhưng nói qua điện thoại để trợ lý làm như vậy thì thật là phiền toái. Vì vậy ông liền quyết định tự mình quay về công ty.
Hai người xin lỗi nhau vài câu, chỉ đơn giản là bắt tay và cùng nhau lái xe quay về công ty tự xử lý công việc.
Ba Tư đi ra cửa, Hàn Lục Hải nói một câu với Khương Viên Viên cũng xoay người đi. Trước khi đi vỗ đầu An Sơ Hạ một cái, có quá nhiều thứ cần giải thích cho cô bé này hiểu, nhưng tình huống hiện tại, bây giờ lại không có thời gian, chờ cơ hội sẽ nói ra miệng, vì vậy hàng vạn ngôn ngữ chỉ đơn giản vỗ một cái mà thôi.
Cô cũng quay về lạnh nhạt mỉm cười với Hàn Lục Hải, chính là không quan hệ. Hàn Lục Hải cũng giống Ba Tư, liếc mắt thật sâu nhìn An Sơ Hạ, sau đó thở dài và quay đi.
Khương Viên Viên không nói gì nữa, chỉ là khóe mắt mỉm cười với đĩa rau trên bàn, hoàn toàn như thường lệ gắp cho An Sơ Hạ. Cô cố tình tự gắp bởi vì Hàn Thất Lục nói 'Lo lắng' mà Ba Tát Lệ đắc ý một cách khó chịu.
Xem Ba Tư đi khuất, An Sơ Hạ bắt đầu cầm lấy chiếc đũa ăn uống say sưa. Cuối cùng thực sự không thể ăn được nữa, Khương Viên Viên vẫn giúp cô lấy đĩa rau, vừa định nói điều gì đó, Hàn Thất Lục ngay lập tức ngăn cản đĩa rau trong tay của Khương Viên Viên, lạnh lùng nói: "Cô coi chừng bị rau làm cho xanh chết đấy."