Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 514: Tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc anh ấy



Edit: Kiều Vi
Beta: Na

Nghe được Hàn Thất Lục nói như vậy, anh em của Mã Ca nói: "Mã Ca... Chúng ta chủ yếu chỉ cần tiền, cũng nên đi thôi, tôi sợ lát nữa cảnh sát đến đây, chúng ta sẽ rất khó thoát thân..."

Theo hắn phân tích, nếu Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc bọn họ có thể tìm tới nơi này, khẳng định sẽ có viện quân. Đến lúc đó viện quân đến, cho dù là Phật tổ cũng cứu không được bọn hắn rồi.

"Con mẹ nó ngươi ngậm miệng lại!" Mã Ca hét lớn một tiếng, bởi vì kích động, dao găm trong tay có đụng vào cổ Manh Tiểu Nam một chút.

"Á - -" Manh Tiểu Mam hung hăng hít một hơi khí lạnh, từng giọt máu tươi nhất thời chảy ra.

"Con mẹ nó! Mẹ nó mau buông cô ấy ra!" Tiêu Minh Lạc giậm chân, nhưng một bước cũng không dám đi lên phía trước, anh sợ mình đi lên, làm tên kia phát điên Manh Tiểu Nam sẽ...

Anh không dám suy nghĩ tiếp, chỉ có thể cắn chặt hàm răng.

Mã Ca chính mình cũng bị hoảng sợ, anh chỉ là muốn dọa Tiêu Minh Lạc một cái, cũng không thật sự muốn làm tổn thương Manh Tiểu Nam. Dù sao giết người, anh vẫn không dám làm.

"Ha ha ha..." Mã ca cười xấu xa, đem dao găm ra khỏi chỗ nguy hiểm: "Có câu "Lấy tiền bạc tiêu tai họa", đem tất cả tiền bạc trên người các ngươi đưa cho lão tử!"

Anh không thể để cho Hàn gia cứu người mà không lấy chút tiền bạc, hiện tại chỉ có thể lấy bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc cùng liếc nhau một cái, hai người dĩ nhiên hiểu hết toàn bộ. Bọn anh cho tới bây giờ ra ngoài đều thích mang thẻ, người nào lại mang tiền mặt ra ngoài?

"Anh có thể để ta gọi điện thoại, cho bọn họ đem tiền tới đây, đảm bảo một phân tiền cũng không thiếu của anh." Hàn Thất Lục nói xong cầm chặt chiếc điện thoại, bàn tay gắt gao ôm lấy vai An Sơ Hạ.

An Sơ Hạ thầm suy nghĩ, hiện tại tình hình khẩn cấp, tới cùng làm sao mới có thể cho Manh Tiểu Nam không bị thương?

"Mày tưởng lão tử ngốc! Đến lúc đó mày mang một đám cảnh sát tới thì phải làm sao? Bọn mày không muốn nói với tao trên người một phân tiền cũng không có đấy chứ!" Mã ca lại lần nữa kích động trở lại.

"Trên người chúng tôi... Không có tiền mặt, rốt cuộc thì anh muốn sao?" Tiêu Minh Lạc nói xong, trong túi quần lấy ra một cái bóp tiền màu đen, liền trực tiếp để trước mặt Mã Ca: "Anh thả người, sau đó tôi sẽ nói cho anh mật mã."

Mã Ca sắc mặt đen trở lại, bọn anh là loại kẻ có tiền nhưng trên người không có tiền mặt là chuyện cực kỳ bình thường, chỉ có thể lấy tiền bạc, sau đó bỏ trốn mất dạng. Nhưng nếu là anh giao người, sau đó Tiêu Minh Lạc bọn anh không nói mật mã, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.

"Tiểu Lục, đem bóp tiền nhặt lên!" Mã Ca vừa nhấc chân, hướng bên trái đá đá bóp tiền.

Tiểu Lục Nam liền vội khom lưng nhặt bóp tiền lên, bóp tiền thật dày, sau đó mở ra bên trong tất cả đều là các loại thẻ tín dụng, thấy anh lập tức ánh mắt đều đã lung lay một phen.

"Lão Đại, tất cả đều là thẻ, một xu cũng không có!" Tiểu Lục vội vàng báo lại.

Hàn Thất Lục nhìn Mã Ca, khóe miệng hơi vểnh một phen nói: "Bên trong có một thẻ Hắc Kim, bên trong thẻ này chính là tiền bạc vô hạn, các anh có thể đem thẻ này tới tất cả máy ATM ở thành phố A để lấy toàn bộ tiền bạc ở bên trong."

"Bọn tao làm sao mà biết lời nói của mày là thiệt hay giả, nếu tao giao người, cầm tấm thẻ nhưng lại không lấy được tiền!" Mã ca đa mưu túc trí nói: "Bọn tao phải giữ lại một người, đến khi lấy được tiền sẽ rời đi!"

"Anh..." Tiêu Minh Lạc nắm chặt quả đấm, trên cánh tay gân xanh hiện lên.

"Anh thả cô ấy ra, tôi sẽ làm con tin!" An Sơ Hạ đột nhiên mở miệng: "Trên cổ cô ấy bị thương, cần trị liệu!"

Mã ca lắc lắc đầu nói: "Đừng cho là ta không biết thủ đoạn nham hiểm của bọn ngươi, cô có thể hơn cả nha đầu kia, lão tử sẽ không chống nổi nguy hiểm!"

Hàn Thất Lục cũng có quyết định của chính mình, cố ý bố trí người cách một kilomet nên chắc cũng sắp đến, mà hai người kia nhân giờ phút này đang thương lượng đối sách.

Đột nhiên, một tiếng còi cảnh sát vang lên phá tan tận trời, Mã Ca cùng huynh đệ của anh một đám ánh mắt trừng lớn nhìn nhau.

Hiện tại...

Hàn Thất Lục buông An Sơ Hạ ra, dùng mắt thường không thể thấy rõ động tác bay nhanh xông lên phía trước, bay vọt đứng dậy, một người cầm dao, Mã Ca kia lập tức lờ mờ, cả người chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, mí mắt vừa chớp liền ngã xuống.

Chờ tên huynh đệ kia vì còi cảnh sát mà hoảng sợ, trước khi phục hồi tinh thần lại, Hàn Thất Lục đã ôm Manh Tiểu Nam lui về trong góc phòng.

Tiêu Minh Lạc liền bước lên phía trước đỡ lấy Manh Tiểu Nam, đầu tiên là gắt gao ôm cô: "Em không sao, không sao, em không sao thì tốt..."

Cảm giác được Tiêu Minh Lạc ôm mà cả người đều run rẩy, Manh Tiểu Nam chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình có điểm căng lên. Vừa rồi cô tuy nhiên nói làm cho bọn họ không cần lo cho mình, nhưng cũng sợ bọn họ thật sự liền không quan tâm đến mình nữa.

"Tên xấu xa..." Ba chữ nói ra, tên mặt Manh Tiểu Nam đều là nước mắt. Không tồi, cô không có thói quen trang điểm, nến có thể khóc thoả thích rồi.

"Trước tiên cởi bỏ dây thừng!" Hàn Thất Lục đưa cho Tiêu Minh Lạc một con dao nhỏ.

"Mã ca!"

"Lão Đại!"

Đám huynh đệ của Mã Ca sống chết gọi to, đúng là Mã ca lại hệt như đã chết té trên mặt đất mặc cho bọn họ kêu như thế nào đều vẫn không nhúc nhích.

"Đại ca không phải là đã chết chứ?!" Âm thanh này là do Tiểu Lục phát ra, lời vừa ra khỏi miệng, trong mắt đều đã tràn ngập phẫn hận.

"Giết bọn họ, thay Mã Ca báo thù!" Không biết là người nào hô một tiếng, mọi người cảm xúc càng thêm khó có thể khống chế trở lại, một đám cầm thiết côn các loại hướng vào phòng đi tới.

"Hai người lui về phía sau..." Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc rất ăn ý để cho hai cô gái lui về phía sau, để mình chuẩn bị tiến lên ứng chiến.

Manh Tiểu Nam phát hiện chân An Sơ Hạ bị thương, vội vàng đỡ cô: "Sơ Hạ, chân của cậu tại sao lại bị như vậy?"

"Không sao đâu..." An Sơ Hạ lắc đầu, rõ ràng trên mặt đã mất hết máu, nhưng một lời vẫn không nói ra. Như thế này, Manh Tiểu Nam trong lòng càng áy náy, An Sơ Hạ nếu không tới đây tìm cô hiện tại nhất định không biến thành bộ dạng này.

Nghĩ tới đây, Manh Tiểu Nam thật muốn cho mình một bạt tai!

"Thất Lục, tôi đi lên đối phó bọn chúng, cậu che chở cho hai cô ấy." Tiêu Minh Lạc nói xong, cũng không cho Hàn Thất Lục cơ hội nói chuyện, xông lên liền đá một cước vào mặt một tên đứng gần đó làm hắn ngã lăn ra đất.

Mặt của hắn xơ xác tiêu điều, để cho những người đó đang hùng hổ trở nên có chút do dự.

"Đứng đó làm gì? Đánh chết bọn họ! Thay Mã Ca báo thù!" Tiểu Lục hô to một tiếng, bọn họ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhao nhao chuẩn bị xông lên.

Hàn Thất Lục cần bảo vệ An Sơ Hạ và Manh Tiểu Mam trước mặt, không hi vọng xông lên, nhìn Tiêu Minh Lạc cùng những tên kia đánh, trong lòng cũng cực kì sốt ruột.

Những người đó nếu là Xích Thủ Không Quyền, Tiêu Minh Lạc vẫn miễn cưỡng có thể ngăn cản một trận, đúng là này một đám trong tay đều đã cầm cái gì đó, anh đúng là sợ Tiêu Minh Lạc bị thương.

"Lục thiếu! Lạc thiếu!" Hai người thanh âm vang lên, là người đi theo Hàn Thất Lục bọn anh cùng đến.

Bọn anh dùng di động phát ra tiếng còi cảnh sát, để cho ở đây hoảng sợ, sau đó lúc bọn họ sợ hãi sẽ từ góc tối xông lên, kia lưỡng người thủ môn cũng thật sự là có tài, cho tới bây giờ bọn anh tài cán hai người rơi xuống, mới có thể tiến vào.

Một tên chờ đúng thời cơ, muốn một lần nữa bắt Manh Tiểu Na lại, nhưng Hàn Thất Lục có thủ thế, một cước đá vào khuỷu tay của hắn.

"A - -" kia đá đầu đầy mồ hôi lạnh quỳ ở trên mặt đất, Hàn Thất Lục lại là một cái người cầm sao, tên nam nhân kia lập tức ngất đi.

"Các người tới bảo vệ tốt hai cô ấy!" Hàn Thất Lục hô hai người kia đang ở bên Tiêu Minh Lạc, tự mình xông tới.

Nhìn Hàn Thất Lục rất dũng mãnh theo sát Tiêu Minh Lạc cùng nhau đánh giết, An Sơ Hạ chỉ tự trách mình cước bộ không chịu thua kém, nóng rát đau, đừng nói đi lên hỗ trợ, chính mình đi được cũng là một vấn đề.

Trái lại Manh Tiểu Nam, từ bỏ bởi vì bị dây thừng buộc lâu mà cảm thấy được toàn thân run lên, các phần khác toàn bộ bình thường. Lúc này mới bắt đầu muốn đi lên hỗ trợ.

"Các người chăm sóc tốt cho Sơ Hạ, tôi đi giúp bọn họ!" Manh Tiểu Nam nó xong liền muốn xông lên, bị một người trong đó cản lại.

"Vị tiểu thư này, người không cần đi gây thêm phiền phức, trong tay bọn họ cầm những cái gậy gộc, bị một gậy đánh trúng là người sẽ chết!"

Manh Tiểu Nam đang muốn cãi cọ, chợt thoáng nhìn vừa rồi Mã Ca vẫn nằm trên mặt đất động một phát, trong ánh mắt cô kinh ngạc, Mã Ca sờ soạng bên người một cây thiết côn, loạng choạng đứng lên.

Mà ở cách đó không xa, đúng là đang theo một bên tránh né những cái thiết côn, một bên tìm thời cơ tấn công Hàn Thất Lục.

"Thất Lục thiếu gia cẩn thận!" Manh Tiểu Nam theo bản năng liền hô to thành tiếng.

Đúng là Mã Ca tốc độ thật sự quá nhanh, thêm nữa âm thanh vừa mới ra khỏi miệng đã bị tiếng ầm ỹ nuốt hết, điện quang hỏa thạch trong lúc đó, Mã ca đã đưa thiết côn lên cao, nặng nề mà đánh vào cái ót của Hàn Thất Lục.

"Thất Lục!!!" An Sơ Hạ liều mạng hô, tầm mắt mọi người đều đã tụ lại trên người Hàn Thất Lục nằm trên mặt đất.

Tiêu Minh Lạc mở to hai mắt nhìn, một cước đá bay một tên đàn ông trước mặt, chạy đến bên người Hàn Thất Lục: "Thất Lục! Thất Lục cậu không sao chứ!"

Người này thân phận thế nào những tên huynh đệ của Mã ca đều có thể đoán được, người này nếu xảy ra chuyện gì, Hàn gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

"Thất thiếu, Lạc thiếu, chúng tôi đến đây!" Một đám người đột nhiên ùa vào, ước chừng có chừng ba mươi người, đối phó như vậy mười mấy người đã đủ vừa lòng.

Rất nhanh, toàn bộ bị chế phục, một đám ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu không dám động đậy.

"Thất Lục, anh tỉnh lại đi Thất Lục!" An Sơ Hạ quỳ gối bên người Hàn Thất Lục, khóc cùng mít ướt tựa như.

"Xe cứu thương lập tức đến!" Có người chạy vào báo cáo.

Sự tình trọng đại, bọn họ vẫn quyết định báo nguy, xe cảnh sát cùng xe cứu thương là cùng một thời gian đến. An Sơ Hạ đi theo Hàn Thất Lục cùng đi lên xe cứu thương, dụng cụ xe cứu thương phát ra các loại âm thanh. Chất lỏng trong suốt không ngừng truyền vào cơ thể đến Hàn Thất Lục, anh chỉ là nhắm mắt lại, như là ngủ thiếp đi.

"Tiểu thư, chúng tôi giúp cô xử lý vết thương ở chân!" Có hộ sĩ cầm một cái khay ôn hòa nói với An Sơ Hạ.

"Tôi không cần!" An Sơ Hạ quyết đoán từ chối: "Tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc anh nấy!"