Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 515: Đe dọa tính mạng



Ed by Châu Phiến
Beta: Gấu

Y tá thấy cô như vậy, kiên nhẫn khuyên: "Cơ thể bệnh nhân đã ổn định, trái lại là cô, nếu không xử lý vết thương trên chân, đến lúc đó bệnh tình chuyển biến xấu thì không tốt đâu."

"Đúng vậy, vị tiểu thư này, dù sao chúng ta đều ở trên một chiếc xe mà cô chỉ là ở ngay tại bên cạnh người bệnh xử lý miệng vết thương thôi." Bác sĩ kia khuyên.

An Sơ Hạ đành phải đồng ý, ánh mắt thì một khắc cũng không rời Hàn Thất Lục.

Y tá giúp An Sơ Hạ cởi giày, hai chân của cô đã sưng đỏ y như cái móng heo bị nấu chín, chỉ là cởi giày, cũng đã làm chảy không ít máu.

Y tá giương mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, thì thấy cô chỉ khóc nhìn Hàn Thất Lục, một chút cũng không để ý tới vết thương ở chân của mình. Sưng thành cái dạng này mà cũng không kêu rên một tiếng, cô gái này tới cùng là lo lắng đến không biết đau sao?

Bất đắc dĩ lắc đầu, cô giúp An Sơ Hạ dùng bông băng thấm cồn lau đi vết máu, sau dùng túi chườm nước đá giúp cô giảm sưng. Muốn để cho cô tích cực phối hợp xem ra là không có khả năng, những trị liệu sau này chỉ có thể đến bệnh viện xử lý thôi...

Nhìn xe cứu thương càng ngày càng xa, Manh Tiểu Nam hung hăng hít cái mũi một phen. Cô hiện tại chỉ nghĩ muốn lấy cái chết để tạ tội!

"Ông đây hôm nay sẽ đánh chết mày!" Tiêu Minh Lạc liền đánh một bạt tai vào mặt của Mã ca, mặt hắn lặp tức sưng phồng lên. (Gấu: nói thật chứ bạt tai nhẹ quá, đấm cho mấy phát, đạp cho tuyệt tử tuyệt tôn lun. Để Gấu phụ Lạc ca J)

Bọn cảnh sát bên cạnh vội vàng đi lên ngăn lại, kéo Tiêu Minh Lạc ra: "Tiêu thiếu gia, không cần giận dữ, không cần giận dữ..."

"Buông, ông đây muốn giết hắn!" Tiêu Minh Lạc vùng vẫy, bốn năm người cảnh sát mới giữ chặt anh lại được.

Mã ca bị áp giải lên xe cảnh sát, hắn cũng không nghĩ tới chính mình lại tự rước họa vào thân. Bất quá nghe những nhân viên y tế nói tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, trong lòng hắn mới an tâm chút. Nếu như thực là hại chết người, mà người bị mình giết lại là người thừa kế của tập đoàn Hàn thị, tội này to lắm.

"Tiêu thiếu gia thứ lỗi cho, làm phiền cậu và vị tiểu thư kia cùng theo chúng tôi trở về cho lời khai." Một người sĩ quan cảnh sát đi lên phía trước nói.

Anh em trong bang phái sau khi xong việc liền rút lui, để khỏi rước phải phiền toái không cần thiết, hiện tại anh chỉ có thể cùng Manh Tiểu Nam còn có hai vị huynh đệ theo chân bọn họ đến nhà kho cùng đi cho lời khai.

Trong căn phòng an tĩnh, đầu giường một cái đèn màu vàng phát sáng, trên giường một người đang nằm không có mặc nội y, nhìn xuyên qua đai đeo ngực của người phụ nữ. Tư thế ngủ của cô tùy ý, mơ màng ngủ.

Một tiếng chuông điện thoại di động reo lên bỗng phá đi sự yên tĩnh, trên tủ đầu giường chấn động lên.

Hướng Mạn Qùy than thở một tiếng, mắt vẫn nhắm tay mò mẫn tủ đầu giường. Sờ soạng hồi lâu cũng không mò được di động, chuông di động cũng không reo nữa, sự buồn ngủ lại ập đến nên cô lại chìm vào giấc ngủ say.

Chẳng được bao lâu, chuông điện thoại di động lần thứ hai vang lên, chấn động làm cô đau đầu!

"Là ai?" Hướng Mạn Quỳ đột nhiên lấy được di động nhấn nút nghe, trong giọng nói tràn đầy khó chịu. Hơn nửa đêm có cho người ta ngủ hay không!

Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, rất nhanh vang lên một thanh âm già nua: "Là ta."

Hướng Mạn Quỳ toàn thân một cái run run, lập tức không còn buồn ngủ tỉnh lại: "Bà nội, như thế nào là người..."

Người gọi điện thoại đúng là bà nội, âm điệu của cô liền diệu dàng không có chút nào giận dữ. Rạng sáng, đúng là thời điểm ngủ ngon của con người, người nào bị đánh thức đều sẽ phát hỏa.

"Con sao lại ngủ ngon như vậy được, không nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì."

Đối với lão thái thái lớn tuổi, so với người trẻ tuổi càng chú trọng dưỡng sinh, mười giờ khẳng định liền ngủ, đột nhiên nửa đêm gọi điện thoại cho cô khẳng định là xảy ra đại sự gì.

Hướng Mạn Quỳ nắm chặt cơ tay, ngồi vào mép giường, đầu chuyển động thần tốc, chẳng lẽ là Hàn Lục Hải bắt đầu có hành động gì sao? Không phải là đã nói sẽ cho cô thời gian à?

"Bà nội, phát sinh chuyện gì rồi hả? Chẳng lẽ là người của Hàn gia..."

Lão thái thái "Hừ" một tiếng nói: "Hành động của họ không đến mức nhanh như vậy, con dù gì cũng là làm minh tinh, như thế nào đến tin tức nóng cũng không chú ý?"

"Con..." Hướng Mạn Quỳ nhất thời nghẹn lời, cùng lúc đó đi đến bàn mở máy tính ra xem.

"Vị hôn thê của Hàn Thất Lục bị bắt cóc, Hàn Thất Lục vì cứu cô ấy, hiện tại nằm ở bệnh viện rồi." Lão thái thái cũng không nói long vòng nữa, trực tiếp nói thẳng ra.

Lúc này máy tính đã khởi động máy hoàn thành, Hướng Mạn Quỳ tay cầm chuột run lên, nâng âm thanh lên hỏi: "Cái gì? Thất Lục nằm bệnh viện?!"

Cô để điên thoại xuống bấm trở lại màng hình chính, thần tốc lên mạng xem tin túc Hàn Thất Lục. Trong lúc này, tràn đầy tin tức về anh.

"Người thừa kế tập đoàn Hàn thị vì cứu vị hôn thê nên cùng bọn cướp đọ sức, tánh mạng trước mắt bị đe dọa" "Hoàng tử và công chúa đích thời hiện đại" "Hàn thiếu sinh mạng nguy hiểm, vị hôn thê toàn thân là thương tổn "

Mọi tin tức trên màn hình đều là, chĩa dao về tim của Hướng Mạn Quỳ mà đâm.

Cũng có một chút tin tức đáng chú ý Hàn thị bởi vì sự kiện này sẽ hay không bị ảnh hưởng: "Người thừa kế đời thứ hai của Hàn thị hiện đang gặp nguy hiểm tới tinh mạng, cổ phiếu Hàn thị liền giảm?" "Tập đoàn Hàn thị đứng trên bờ vực song gió!"

Hướng Mạn Quỳ lựa một tin tức bấm vào, phía dưới văn tự giải thích là Hàn Thất Lục đã được đưa tới bệnh viện trung tâm thành phố. Tin tức tràn đầy khắp nơi, nhưng là hình ảnh bóng dáng của Hàn Thất Lục đều không có, mà có cũng chỉ là hình Hàn Thất Lục trên xe cứu thương chuyển tiếp xuống, nhưng cũng bị vệ sĩ của Hàn gia che khuất, căn bản nhìn không tới Hàn Thất Lục hiện tại rốt cuộc thế nào rồi.

Điện thoại lại vang lên thanh âm cuả lão thái thái: "Hiện bên trong bệnh viện trung tâm thành phố cơ bản đều bị phong tỏa, người của Hàn gia hẳn không cho con vào, con tốt nhất nên nghĩ biện pháp đi, để vào gặp Hàn Thất Lục. Con xem những cái tin tức này, này đối với con là vô cùng bất lợi nha!"

Cái này quả thật đối cô rất bất lợi, nếu tin tức của cô cùng Hàn Thất Lục bị công khai, cô xác định dù có vững chắc đến đâu cũng sẽ bị gọi là "Kẻ thứ ba". Cô ở Trung Quốc cơ bản vẫn còn chưa ổn định, nếu gia nhập "Hội kẻ thú ba" là rất khó phát triển.

"Đúng rồi bà nội, lúc này con không phải nên tránh trước đi sao? Đợi Thất Lục đã tỉnh, con lại..."

"Hướng gia như thế nào lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như thế!" lão thái thái ngữ khí có chút tức giận nói: "Con nghĩ lại đi, thời điểm Hàn Thất Lục tịnh dưỡng tại nước Mĩ, lúc đó chẳng phải con ở bên cạnh chiếu cố, mới một lần nữa trở lại bên cạnh anh ta sao? Hiện tại người kia đổi thành An Sơ Hạ, con thật sự không có sợ a?"

Không sợ?

Hướng Mạn Quỳ cắn chặt một chút môi, cô làm sao có thể không sợ! Liền chỉ cần là nhìn đến Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ gặp mặt, trong lòng cô đều tựa như đã vô cùng bồn chồn.

"Con đã rõ, con sẽ tìm cơ hội ở lại bên cạnh anh ấy." Hướng Mạn Quỳ thấp giọng trả lời.

"Con suy nghĩ cẩn thận nên làm như thế nào đi." Nói một câu cuối như vậy, lão thái thái cúp điện thoại.

Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, Bản tin trên màn hình lại vẫn hiện ảnh chụp xe cứu thương kia, trong lòng cô ta một chút, nặng nề mà khép lại Bản tin, phát ra "PIA" một tiếng.

Bị lão thái thái nói như vậy, cô ta lo lắng không chỉ là Hàn Thất Lục, mà là hiện tại An Sơ Hạ ở bên Hàn Thất Lục sẽ phát sinh chuyện rồi. trong đầu đồng loạt hiện lên ý nghĩ thế, cô ta bỗng nhiên nắm chặt quả đấm, chẳng lẽ đúng như Hàn Lục Hải nói, cô ta yêu không đơn giản chỉ là Hàn Thất Lục, mà còn có thân phận của Hàn Thất Lục?

Không lâu sau, khéo miệng Hướng Mạn Quỳ liền vui vẻ trở lại.

Con người lúc còn sống, ai có thể ngoại lệ? Cô tin tưởng chắc chắn An Sơ Hạ so với mình cũng không kém là bao nhiêu, chỉ đang giả vờ làm Thánh nữ, ai biết trong lòng cô ấy nghĩ gì có phải hay không cùng cô là một dạng!

Bên kia, trong bệnh viện trung tâm, An Sơ Hạ đã nằm ngủ thiếp đi. Cô khóc quá mệt mỏi, hai con mắt đã sưng tựa như con thỏ nhỏ, vẫn lại là Hàn Lục Hải mệnh nhẹ nhàng bế cô đến phòng bệnh bên cạnh.

Chính cô cũng bị thương, lại một bước cũng không rời Hàn Thất Lục, cũng thật sự là khổ cho cô.

"Thất Lục..." An Sơ Hạ nhíu nhíu mày, mở mắt, lại phát hiện chính mình nằm trong một phòng bệnh không gian không có ai.

Cô chớp mắt thanh tỉnh lại, nhổ kim tiêm trên tay nhảy xuống giường đi. Chân vừa khẽ đụng đến mặt đất, cô lập tức liền choáng ngã trên mặt đất. Miệng vết thương bởi vì không được xử lý kịp thời, nên chuyển biến càng xấu, hiện tại chân bị phù so với ban đầu càng thêm to lên, lớn như cái bánh bao.

"A, Sơ Hạ, con như thế nào lại té trên mặt đất?" Khương Viên Viên đẩy cửa vào, nhìn đến nhưng là thấy An Sơ Hạ ngã trên mặt đất.

Khương Viên Viên vội vàng chạy lên đỡ An Sơ Hạ: "Vết thương trên chân của con nếu không chú ý, hai chân con sớm muộn gì cũng phải cắt bỏ! Ngoan ngoãn nằm lại đi, Thất Lục đã có cha của nó trông rồi."

Ngồi trở lại trên giường, An Sơ Hạ tiếp lời nói: "Đúng rồi, cha ngày mai còn phải đến công ty, như thế nào có thể để cho ông thức đêm trông? Vẫn lại là con đi đi! Con không mệt!"

"Còn nói không mệt, con đấy vừa vào trên giường bệnh của Thất Lục liền ngủ thiếp đi. Không cần giả vờ khỏe, lần này liền nghe mẹ khuyên một câu, không cần giả vờ khỏe!"

An Sơ Hạ biết chính mình không lừa được Khương Viên Viên, chỉ có thể tùy ý người kêu y tá một lần nữa giúp cô ghim kim truyền nước.

Nhìn y tá thay ghim kim cho An Sơ Hạ, mà trong lòng Khương Viên Viên cũng cùng bị kim đâm một dạng khó chịu: "Mấy tên bắt cóc kia, ta cần phải để cho cha con đem bọn hắn bắt chúng trả hết những gì chúng gây ra! Đáng ra không nên đưa đến cảnh sát, nên là trực tiếp lén xử lý luôn!"

An Sơ Hạ biết Khương Viên Viên nói "Lén xử lý" ý nghĩa cái gì, cô cũng đích xác đối Mã ca kia hận thấu xương.

"Được, mẹ không quấy rầy con ngủ, con không cần quá lo lắng cho Thất Lục, đều nói, bác sĩ ở đây khám cực kỳ chuẩn, hẳn không xảy ra đại sự gì, yên tâm đi." Khương Viên Viễn xoa đầu An Sơ Hạ một cái, đứng lên cùng y tá đi ra.

Cô biết Khương Viên Viên đây là đang an ủi cô, cô rõ ràng nghe được bác sĩ nói tuy tánh mạng không có vấn đề, nhưng nếu trong vòng ba ngày vẫn còn không tỉnh lại sẽ rất khó nói.

"Hô - -" cô ngáp dài một cái, nhìn đến ngẩn người.

Dần dần, sự buồn ngủ lại trở lại, cô quá mệt mỏi, rốt cục một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Nhưng lúc ngủ có thể thấy được cô nhíu chặt mày, cô ngủ được cũng không an ổn, như là tùy thời đều đã có khả năng đột nhiên tỉnh lại.

May mà, cảm giác ngủ được này cư nhiên trực tiếp ngủ thẳng buổi sáng hơn chín giờ, cô là bị thanh âm đẩy cửa khi bác sĩ tiến vào kiểm tra phòng đánh thức.

"Bác sĩ, Thất Lục như thế nào rô? Có tỉnh lại hay không?" An Sơ Hạ mở miệng hỏi câu nói đầu tiên liền là Hàn Thất Lục, trong mắt vội vàng thấy thế không giống như chỉ tùy tiện hỏi.

Điều này làm cho bác sĩ cùng y tá nhất thời cho rằng, những cái nay cô nói ra là như chim sẽ nhỏ nhảy lên cành mọi người nên là bị cắt rơi xuống.