Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1185: Vượt qua Vô Tâm Hải



Một tháng sau, một đường sáng màu xanh từ khoảng cách mấy vạn dặm bay qua thành Mặc Hải, biến mất tại Vô Tâm Hải vô biên vô hạn.

Hiện nhiên đó chính là 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc. Diệp Mặc đã gặp được Nguyên Thần của Kỷ Bẩm, tuy rằng Nguyên Thần của Kỷ Bẩm đã gần tiêu tán, nhưng Diệp Mặc lại có 'Tịnh Linh Châu', cho nên vẫn có thể bảo vệ tốt cho Nguyên Thần của Kỷ Bẩm tạm thời không bị tiêu tán. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, cho dù là có 'Tịnh Linh Châu' thì cũng phải sớm ngày tìm được 'Tiên khuyên hoa', nếu không thì sẽ không có cách nào có thể cứu được Kỷ Bẩm cả.

'Tiên khuyên hoa' nghe nói chỉ xuất hiện qua một nơi, nhưng vẫn chưa từng có ai thấy được nó cả, đó chính là Vô Tâm Hải. 'Tiên khuyên hoa' có tác dụng đắp nặn thân thể hoặc Nguyên Thần của tu sĩ một cách hoàn mỹ. Chỉ cần có thể tìm được 'Tiên khuyên hoa', thì Kỷ Bẩm chẳng khác nào đã được cứu rồi. Nếu như không có 'Tiên khuyên hoa', thì Nguyên Thần của Kỷ Bẩm chỉ còn duy nhất một con đường đó là tiêu tán, cũng khó có thể chuyển hóa thành linh tu hoặc là quỷ tu.

'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' có trận pháp phòng ngự cường đại do Lục Vô Hổ bố trí, nhưng hiện tại thì Diệp Mặc đã là một tông sư trận pháp cấp tám, cho nên hắn lại lần nữa tăng mạnh trận pháp phòng ngự của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lên, đồng thời còn bố trí thêm một trận pháp ẩn nấp.

Diệp Mặc biết việc muốn vượt qua Vô Tâm Hải thì điều khó khăn nhất không phải là cự ly của Vô Tâm Hải, cũng không phải là thời gian, mà là ở Vô Tâm Hải có vô số các thế lực lớn không thể nào đắc tội được. Đừng nói là hắn, cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể nào may mắn thoát được cả.

Vì thế khi Diệp Mặc vượtqua Vô Tâm Hải, hắn tận lực dấu mình lại. Nếu như không phải vì Kỷ Bẩm, hắn thậm chí không có dự định dừng lại một khắc nào, trực tiếp bay thẳng về Bắc Vọng Châu.

Nguyên Thần của Kỷ Bẩm đã suy yếu rất nhiều, Diệp Mặc để cho Nguyên Thần của y ký thác vào 'Tịnh linh châu' đặt trên 'Linh mạch Dược Vương', cố gắng không cùng y trò chuyện. 'Tịnh linh châu' tuy là rất trân quý, nhưng cũng chỉ là tài liệu tu luyện chủ yếu của linh tu cao cấp, cũng không thể vĩnh vô chừng mực mà dùng được

Sắp xếp ổn định những chuyện này rồi, Diệp Mặc mới bố trí một trận pháp giám sát trên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', sau đó tạo ra một đạo thần thức phụ trên trận pháp đó, đồng thời cũng khảm vào tám viên linh thạch cực phẩm. Lúc này hắn mới tiến vào trong Thế giới trang vàng sử dụng trận bàn gia tốc thời gian để tu luyện.

Tuy là dùng một đạo thần thức phụ để khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' thì tốc độ sẽ có chút chậm, nhưng Diệp Mặc không muốn lãng phí thời gian. Bởi vì thời gian tu luyện của hắn cần rất nhiều, nên để tốc độ bị giảm đi một chút cũng không sao.

Mặc Nguyệt Chi Thành có đại trận phòng ngự của hắn, hơn nữa còn có hai vị Đan Vương Ngân Nguyệt và Đan Vương Nghiễn Điền tọa trấn, thậm chí còn có cả ba tu sĩ Hóa Chân nữa, thì chắc chắn là vững chắc như núi Thái Sơn. Cho dù là tông môn chín sao cũng không thể kiên cố như Mặc Nguyệt Chi Thành. Cho nên Diệp Mặc cũng không lo lắng cho sự an toàn của mọi người ở Mặc Nguyệt Chi Thành.



'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại bay liên tục thêm một tháng, đã tiến nhập vào biển sâu. Mà lúc này Diệp Mặc đã tấn cấp tới tu vi Ngưng Thể tầng năm. Tuy hắn để lại tất cả Linh tủy trì cho mấy người Lạc Ảnh, nhưng mà hắn vẫn còn một linh mạch cực phẩm, tu luyện ở bên linh mạch cực phẩm này nhanh hơn so với Linh tủy trì không biết bao nhiêu lần. Nếu so về mức độ nồng đậm của linh khí thì linh mạch cực phẩm này càng mạnh mẽ hơn nhiều. Khuyết điểm duy nhất chính là linh khí của linh mạch không dễ hấp thụ như Linh tủy trì, nhưng đối với Diệp Mặc thì điều này cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào, bởi vì hắn còn có 'Khổ Trúc' nữa.

Khiến Diệp Mặc cảm thấy may mắn chính là một tháng này hắn căn bản cũng không gặp phải sự cản trở nào, cho dù là gặp phải một ít yêu thú, nhưng mà tốc độ 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của hắn lại quá nhanh, cho nên những yêu thú kia còn chưa kịp có phản ứng thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đã biến mất khỏi tầm mắt chúng rồi.

Tiếc nuối duy nhất của Diệp Mặc là cái 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' này cần tiêu hao tận tám viên linh thạch cực phẩm cho một tháng phi hành. Tuy là Nguyệt Kỳ Siêu có tặng cho hắn một ít linh thạch cực phẩm, còn có số linh thạch cực phẩm của bản thân hắn nữa, nhưng tính ra tất cả cũng không đến một trăm viên linh thạch cực phẩm. Số lượng linh thạch này tối đa chỉ có thể duy trì cho 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' trong thời gian một năm mà thôi.

Gần qua thời gian hai tháng, Diệp Mặc đã tấn cấp tới tu vi Ngưng Thể tầng sáu. Khi hắn thấy mình sắp đột phá Ngưng Thể tầng sáu lên Ngưng Thể hậu kỳ tầng bảy, thì có một pháp bảo phi hành đang cấp tốc đuổi theo 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của hắn, tốc độ của pháp bảo phi hành này thậm chí còn nhanh hơn hắn một chút.

Mục tiêu của pháp bảo phi hành kia hiển nhiên chính là 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc. Trong lòng của Diệp Mặc liền cả kinh, hắn từ bỏ việc lập tức tấn cấp Ngưng Thể tầng bảy, nhanh chóng rời khỏi Thế giới trang vàng, đồng thời tự mình khống chế tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'.

'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' vốn chỉ được một đạo thần thức của Diệp Mặc khống chế tốc độ, cũng đã nhanh như một luồng sáng màu xanh rồi, hiện tại do chính Diệp Mặc khống chế thì tốc độ càng trở nên nhanh hơn.

Pháp bảo phi hành đang đuổi theo kia dường như cũng cảm thụ được tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' tăng lên, lập tức cũng bắt đầu tăng tốc đuổi theo, quyết không bỏ qua cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc rất nhanh đã phát hiện việc đối phương cũng gia tăng tốc độ, so với tốc độ của hắn cũng không khác biệt gì. Trong lòng hắn liền có một dự cảm không tốt, nhưng khi hắn phát hiện ra trên pháp bảo phi hành kia chỉ có ba người, hơn nữa người có tu vi cao nhất chỉ là Thừa Đỉnh tầng ba, thì hắn liền thẳng thắn cho 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' dừng lại. Chứ nếu cứ tiếp tục truy đuổi nhau như vậy ở Vô Tâm Hải này, thì khẳng định là sẽ bị bại lộ. Một khi bị các tu sĩ và yêu thú chú ý đến, thì thật quá nguy hiểm rồi.

Pháp bảo phi hành đuổi theo phía sau là một chiếc 'Phong xa', đứng ngay trước chiếc 'Phong xa' là một thiếu nữ xinh đẹp, da trắng nõn, mái tóc bồng bềnh uốn lượn vắt ngang vai. Sắc mặt hồng hào không biết là vì có chút tức giận hay là vì cái gì khác.

Khiến Diệp Mặc kinh dị chính là bộ ngực của cô, trước ngực của cô là một đôi gò bồng đào đang cuộn trào mãnh liệt, khiến cho Diệp Mặc nhớ tới cô giáo Vân Băng ngày trước. Trong những người phụ nữ mà Diệp Mặc đã gặp, thì bộ ngực của Vân Băng tuyệt đối là lớn nhất. Nhưng hiện giờ thì người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt này lại còn khủng bố hơn nữa. Nghĩ đến cô giáo Vân Băng, trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên có chút buồn bã, sau khi hắn rời khỏi Ninh Hải, cũng không còn gặp lại cô nữa, không biết cuộc sống của cô có tốt hay không, Đình Đình có khỏe hay không. Diệp Mặc có chút cảm khái, vì sau này có lẽ không còn cơ hội gặp lại mẹ con họ nữa rồi.

- Hừ…

Một tiếng hừ lạnh vang lên, lập tức khiến Diệp Mặc hồi thần lại. Hắn lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ đến Vân Băng nữa.

Diệp Mặc lại lần nữa đem ánh mắt chuyển hướng về phía người thiếu nữ này, hình dáng của cô thì nhiều lắm cũng chỉ mười mấy tuổi mà thôi, không ngờ cũng đã là tu vi Hư Thần trung kỳ rồi. Diệp Mặc ở Nam An Châu gặp qua rất nhiều thiên tài, trong vòng ba mươi tuổi đạt đến tu vi Hư Thần đã là thiên tài hiếm có rồi, thế mà cô gái này không ngờ thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi đã là Hư Thần trung kỳ rồi. Nhưng Diệp Mặc lại nghĩ đến việc, nếu cô gái này sử dụng 'Trú nhan đan' thì bản thân cũng không thể nào nhìn ra được tuổi thật của cô.

- Anh đã thấy chúng tôi rồi, vì sao còn muốn chạy trốn? Có phải là anh đã làm chuyện gì xấu không dám gặp người đúng không? Ai cho anh cái quyền lực dương oai ở nơi này hả?

Giọng nói băng lãnh của cô gái kia vang lên, mang theo sự chất vấn đầy nghiêm khắc, hiển nhiên là tiếng hừ lạnh vừa rồi là do cô phát ra.

Diệp Mặc nhíu mày, cô gái này cũng thật là vô lý, thậm chí còn có thể nói là cố ý vu tội cho hắn. Nhưng hắn lưu ý đến cũng không phải là người thiếu nữ này, mà là hai người ở phía sau cô, một người là tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai, người còn lại là tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba. Bất cứ người nào trong hai người đều có thể khiến cho hắn khó lòng ứng phó được, có vẻ như địa vị của người thiếu nữ này không thấp, cho nên mới có hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh hộ vệ cho cô.

- Lỗ tai của anh bị điếc sao? Bà cô này hỏi anh, anh không nghe thấy à?

Cô gái kia thấy Diệp Mặc vẫn không nói gì, giọng điệu liền tràn đầy sự bất mãn.

Diệp Mặc lạnh lùng đáp lại:

- Tôi làm cái gì mắc mớ gì tới cô sao? Lẽ nào Vô Tâm Hải này là của nhà cô? Tôi không thể đi qua được sao?

Hắn không ngờ thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ yểu điệu này lại có lời lẽ hung ác độc địa như vậy.

- Muốn chết…

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai ở bên cạnh cô gái nghe Diệp Mặc nói vậy liền quát lên. Trong tay y xuất hiện một cái pháp bảo đen thùi lùi, Diệp Mặc thậm chí còn không nhìn thấy rõ được nó là loại pháp bảo gì thì tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba còn lại đã đưa tay ngăn cản.

Sau khi tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba ngăn cản đồng bạn lại, lạnh lùng nói với Diệp Mặc một câu:

- Anh nói đúng, nơi này chính là của nhà tiểu thư chúng tôi. Niệm tình anh vi phạm lần đầu, chỉ cần anh lưu lại pháp bảo phi hành của mình thì chúng tôi sẽ để anh đi.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra rằng cô gái kia đã nhìn trúng 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của hắn rồi. Nhưng nếu muốn 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của mình thì cô ta đúng là đang nằm mơ rồi. Hơn nữa Diệp Mặc chú ý tới tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba kia vừa nói dứt lời thì ánh mắt liền lóe lên một tia tàn nhẫn. Hiển nhiên là y muốn giết mình ngay sau khi mình đưa 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' cho chúng.

Những người này thật độc ác, nhưng họ cũng không nhận ra mình, chỉ là nhìn trúng pháp bảo phi hành của mình nên muốn cướp đoạt mà thôi.

- Chỉ là một tu sĩ Ngưng Thể mà cũng dám vượt qua Vô Tâm Hải, quả thực là một kẻ không biết trời cao đất rộng.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai cười nhạt một tiếng.

Diệp Mặc nhìn ra được mấy người này không phải là yêu thú, chỉ là cô bé kia có chút khả nghi, nhưng lại xác định cũng không phải là yêu thú. Hắn không rõ vì sao ở sau trong Vô Tâm Hải còn có tu sĩ tồn tại.

- Rất xin lỗi, tôi không thể tiếp tụng phụng bồi rồi.

Diệp Mặc nói xong liền khởi động 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'.

- Nếu đã không muốn sống, vậy tao sẽ thành toán cho mày.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai thấy Diệp Mặc chuẩn bị bỏ chạy. Nhanh chóng phóng ra một luồng sáng màu đen phóng thẳng về phía đỉnh đầu của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Nếu như mà hắn thực sự muốn chạy trốn thì căn bản là ngay từ đầu đã không dừng lại. Đây là lấn đầu tiên hắn có cơ hội đối chiến với tu sĩ Thừa Đỉnh, cho nên hắn căn bản là không có chút khinh địch nào, ngay lập tức đã lấy ra Đại đỉnh tám cực và 'Tử Đao' để ứng chiến.

Khi cái pháp bảo đen sì của tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai bay tới đỉnh đầu của Diệp Mặc, trong nháy mắt Diệp Mặc cũng cảm giác được một khoảng không gian hoàn toàn không thuộc về hắn nữa. Thậm chí Đại đỉnh cũng không có cách nào xoay tròn như bình thường được, khiến trong lòng hắn nhất thời trở nên hoảng hốt. Hắn nhớ tới một tên tu sĩ Thần Phong Cốc ở đại điện Linh tủy trì đã nhắc tới 'Vực' khi mà hắn lĩnh ngộ ra trong một đao kia.

Lẽ nào đây là 'Vực'? 'Vực' của đối phương cũng không chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng Diệp Mặc cũng đã có một lần từng lĩnh ngộ qua 'Vực', nên trong nháy mắt hắn đã hiểu được rõ ràng. Hắn cảm giác được bản thân có thể tùy ý trói buộc đối phương ở không gian thuộc về riêng mình, điều này hoàn toàn không có lý do gì, chỉ là một loại tự tin trong tiềm thức mà thôi.

Sau một khắc, 'Tử Đao' của Diệp Mặc liền được đánh ra, một ánh tím thật dài mang theo sự khao khát đối với không gian trói buộc đánh ra ngoài.

- Đỉnh tốt…

Khi tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai đánh nhau cùng Diệp Mặc, y nhất thời kinh hỉ kêu lên khi thấy chiếc Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc. Hiển nhiên y không y đem một tu sĩ có tu vi Ngưng Thể như Diệp Mặc để vào trong mắt.

- Thứ tốt, Nhị Vu, cái đại đỉnh kia tôi cũng muốn.

Cô bé kia cũng nhìn thấy Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc, và cũng biết được đây tuyệt đối là một thứ đồ cực phẩm.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng thầm nghĩ

“Cô muốn ư? Đừng có nằm mơ”.

'Tử Đao' nhanh chóng được hắn đánh ra, ánh đao tím nhanh chóng nghiền nát không gian trói buộc xung quanh Diệp Mặc.

- 'Vực'…

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai cảm nhận được bản thân y không thể trói buộc được pháp bảo của đối phương nữa, ngược lại pháp bảo của mình còn bị đối phương trói buộc lại, nhất thời kinh hãi thốt lên. Y thật sự không ngờ được một tu sĩ Ngưng Thể làm thế nào có thể hiểu được 'Vực'? Cho dù là y được giáo chủ chỉ đạo, cũng chỉ mới lĩnh ngộ được một ít vẻ ngoài của 'Vực' mà thôi.

Thế nhưng y tỉnh ngộ cũng có chút chậm, pháp bảo của y đã hoàn toàn bị trói buộc. Y hiểu rõ là bản thân đã quá khinh địch rồi.

Ầm…

Răng rắc…

'Tử Đao' của Diệp Mặc đánh vào pháp bảo màu đen của đối phương, phát ra hai tiếng nổ kịch liệt, ánh tím văng khắp nơi. Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai kia há mồm phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời cơ thể cũng bị bắn ra xa.