Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1186: Sát biên giới Tam Hải



Chỉ là tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia chỉ bay ra xa hơn mười trượng thì đã ổn định lại được thân hình. Mà cô gái và tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba kia đứng ở trên chiếc 'Phong xa' quan sát cũng giật mình kinh hãi, bọn họ căn bản là không ngờ tới rằng, lại có một tu sĩ Ngưng Thể tầng sáu có thể dùng một đao đánh bay một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai. Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba thấy Diệp Mặc muốn đuổi giết tiếp thì y lập tức lấy ra pháp bảo của mình muốn ngăn trở Diệp Mặc.

Diệp Mặc thấy tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba lấy pháp bảo rồi lao ra ngoài 'Phong xa' muốn ngăn cản mình, trong lòng nhất thời đại hỉ, hắn muốn chính là cái hiệu quả này. Hắn biết là với thực lực hiện tại của hắn thì cho dù là tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai vừa rồi có khinh địch rồi bị thương hắn cũng không có cách nào để giết được đối phương. Một khi đối phương đã không còn khinh thường hắn nữa, thì cho dù là hắn sẽ không thua đối phương thì muốn giết một tu sĩ Thừa Đỉnh cũng là chuyện tuyệt đối không dễ dàng.

Thu hút tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba rời khỏi 'Phong xa', mới là mục đích chủ yếu của Diệp Mặc. Vì thế khi tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba bay đến ngăn cản, thì Diệp Mặc đã sớm xoay người đổi hướng lao về phía chiếc 'Phong xa' của đối phương.

Hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh vừa phục hồi lại được tinh thần thì lại thấy được động tác này của Diệp Mặc, nhất thời hồn phi phách tán. Đây chính là một kế ‘Điệu hổ ly sơn’ của Diệp Mặc. Ngay cả tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng hai còn bị một chiêu của Diệp Mặc bức lùi thì tiểu thư của họ làm sao có thể bình an trong tay của đối phương được.

- Không nên giết…

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba lập tức kêu lên một tiếng, một khi tiểu thư gặp chuyện không may, bọn họ phải chết thì cũng là chuyện nhỏ, nhưng thần hồn cũng sẽ bị thiêu đốt và còn sẽ liên lụy của đến người nhà nữa thì mới là chuyện lớn.

Thiếu nữ mái tóc lượn sóng bồng bềnh trong nháy mắt thấy Diệp Mặc lao qua cũng nhất thời hồn phi phách tán. Lập tức cô thấy một ánh đao tím lao thẳng về phía mình.

“Mình phải chết sao?”, đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này.

Diệp Mặc đương nhiên là sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi giết cô gái này. Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô gái này là người có lai lịch không tầm thường, một khi mà mình giết cô ta, vậy thì chắc chắn đã chọc vào đại họa rồi. Địa bàn của người ta là Vô Tâm Hải, mà chính mình cũng chưa từng đi qua Vô Tâm Hải lần nào, một khi bị phát lệnh truy sát toàn lực, thì có thể trốn được đi nơi nào chứ.

Mục đích chính của hắn là hủy đi chiếc 'Phong xa' của đối phương. Một khi đối phương đã không còn 'Phong xa', thì làm sao có thể truy sát mình được chứ?

Ầm…

'Tử Đao' đánh thẳng vào 'Phong xa' của đối phương. Phát sinh ra một tiếng nổ dữ dội.

Sau khi Diệp Mặc bổ ra một đao vừa rồi, liền mặc kệ kết quả ra sao, lập tức trở lại 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của mình, nhanh chóng khởi động, nháy mắt đã hóa thành một luồng ánh sáng biến mất không còn tăm tích.

Lúc trước hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh không để Diệp Mặc vào trong mắt cho nên cũng không mở ra trận pháp phòng ngự trên 'Phong xa', cho nên hiện tại chiếc 'Phong xa' chân khí cực phẩm khi bị một đao của Diệp Mặc đánh trúng liền bị thủng một lỗ lớn. Tuy cái lỗ thủng kia không ảnh hưởng đến việc tiếp tục phi hành, nhưng mà muốn dùng nó để tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc thì không thể được rồi.

- A…

Sau khi cô gái kia thấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đã không còn trong tầm mắt nữa, lúc này mới hét to một tiếng:

- Khốn kiếp, dám hủy 'Phong xa' của ta. Ta muốn giết hắn…

Hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh kinh hãi nhìn thoáng qua, lúc này trong lòng bọn họ thầm hô may mắn. Một đao của Diệp Mặc vừa rồi chỉ nhắm vào chiếc 'Phong xa' chứ không phải là tiểu thư của bọn họ.

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng kinh hãi với bản lĩnh của Diệp Mặc. Nếu như bọn họ chỉ có một người, thì chắc chắn đối phương sẽ không lựa chọn phương thức bỏ chạy rồi, nói không chừng là sẽ giết người diệt khẩu.

Một tu sĩ Ngưng Thể sao lại có thể lợi hại như vậy? Đây quả là quá thái quá rồi.

- Liệu có phải là hắn ẩn dấu tu vikhông?

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba nói với giọng ngưng trọng.

Tên tu sĩ Ngưng Thể tầng hai trầm mặc trong chốc lát, sau đó lắc đầu:

- Tuyệt đối không có khả năng đó. Một đao của hắn tôi có thể cảm thụ rõ ràng. Hoàn toàn là chân nguyên của tu vi Thừa Đỉnh. Tôi thật sự là không thể ngờ được một tu sĩ Ngưng Thể lại có thể có bản lĩnh lợi hại như vậy.

- Đại Vu, Nhị Vu, chúng ta lập tức đuổi theo, tôi tuyệt đối sẽ không để cho tên khốn kiếp kia chạy thoát. Tôi muốn giết hắn. Cái đại đỉnh kia, cái pháp bảo phi hành kia tôi đều muốn. Không, cả cái thanh thái đao kia tôi cũng muốn.

Cô gái kia lập tức hét lên một cách tàn bạo.

Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng ba cũng rất lý trí, liền lên tiếng khuyên bảo:

- Tiểu thư, tên kia cố ý phá hoại 'Phong xa' của chúng ta chính là để chúng ta không thể dùng 'Phong xa' đuổi theo hắn được nữa. Hiện giờ ngoài 'Phong xa' ra chúng ta không có cách nào đuổi kịp hắn cả.

- Dám phá hỏng 'Phong xa' của ta, tôi tuyệt đối không buông tha cho hắn, tôi muốn giết hắn. Lập tức quay về, bảo cha tôi phát đi lệnh truy sát, tôi không tin hắn có thể ở địa bàn của Thông Hải Giáo ta mà chạy thoát được.

Cô gái kia nghiến răng nghiến lợi mà nói. Việc Diệp Mặc không giết cô đã sớm bị cô quên hoàn toàn. Có lẽ ở trong tiềm thức của cô, không có ai dám ra tay giết cô cả.



Chạy xa khoảng mấy vạn dặm, Diệp Mặc mới thở phào một hơi. May mà mình đã hủy pháp bảo phi hành của đối phương, nếu không cùng đối chiến với hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh, thì mình tuyệt đối không chiếm được thể thượng phong, kết cục cuối cùng chính là sẽ liên tục bị truy sát. Ở Vô Tâm Hải này thì thứ mà mình không biết nhiều lắm, ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không dám khinh thường, chứ đừng nói gì đến một tu sĩ Ngưng Thể tầng sáu như mình cả.

Đồng thời hắn cũng có chút nghi hoặc, vốn hắn nghĩ rằng ở Vô Tâm Hải khẳng định đều là yêu tu, làm sao có thể có tu sĩ nhân loại được. Hắn có thể xác định rằng ba tu sĩ kia đều là tu sĩ nhân loại, ngoại trừ cô gái có chút quỷ dị ra, thì hai người còn lại chắc chắn là con người.

Lúc này Diệp Mặc không dám tiếp tục vào Thế giới trang vàng tu luyện nữa, mà liên tục khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' cấp tốc hướng lên phía bắc, cũng cố gắng nắm chặt thời gian rảnh rỗi để tranh thủ tu luyện.

Lại một tháng nữa trôi qua, Diệp Mặc thành công đột phá tu vi Ngưng Thể tầng sáu đỉnh tấn cấp Ngưng Thể hậu kỳ tầng bảy. Diệp Mặc cảm giác được thực lực của mình lại lần nữa tăng mạnh, trọng yếu nhất là hắn có thêm lĩnh ngộ khống chế không gian, cũng có thêm nhận thức mới về 'V ực'.



Hôm nay khi Diệp Mặc đang tu luyện trên 'Ô Vân Trùy - Thanh Nguyệt', bỗng nhiên thần thức của hắn lại thấy được ở bên ngoài có ba tên tu sĩ Nguyên Anh đang truy đuổi theo một yêu thú cấp sáu.

Diệp Mặc cứ ngỡ rằng đầu óc mình phải chăng có vấn đề rồi sao? Cho nên lại lần nữa sử dụng thần thức tra xét lại, xác thực là hắn không nhìn nhầm. Không ngờ ở sâu trong Vô Tâm Hải lại có mấy tu sĩ Nguyên Anh truy sát một yêu thú.

Diệp Mặc liền thu hồi 'Ô Vân Trùy - Thanh Nguyệt' của mình lại, lắc mình một cái đã ngăn cản lại yêu thú cấp sáu Hải Báo Yêu, nhanh chóng đá một cước khiến nó bất tỉnh. Lúc này hai tên tu sĩ Nguyên Anh mới đi tới nơi, nhìn thấy cảnh này lập tức đều kinh hãi.

Hiên nhiên là tu vi của Diệp Mặc hơn xa bọn họ, cho nên hai tên tu sĩ Nguyên Anh vội vàng thi lễ:

- Xin ra mắt tiền bối.

Diệp Mặc gật đàu:

- Nơi này là biển sâu của Vô Tâm Hải, sao hai người các cậu lại có thể quang minh chính đại mà săn bắt yêu thú? Hơn nữa tu vi của các cậu tới đây, không lẽ không gặp phải nguy hiểm gì sao?

Ba tên tu sĩ Nguyên Anh lập tức hiểu được ý của Diệp Mặc, một tên tu sĩ trên mặt đầy nước liền đứng ra kính cẩn nói:

- Tiền bối chắc là vừa mới đến Vô Tâm Hải?

Diệp Mặc gật đầu:

- Không sai, đúng là ta vừa mới tới Vô Tâm Hải, làm sao vậy?

Tên tu sĩ Nguyên Anh này liền vội vàng nói:

- Tiền bối chắc là không biết, ở đây tuy rằng cách thành Mạc Hải của Nam An Châu rất xa, nhưng lại vẫn chưa phải là chỗ sâu trong Vô Tâm Hải, ở đây vẫn là biên giới của Vô Tâm Hải. Nếu muốn tới biển sâu của Vô Tâm Hải, cho dù là có pháp bảo phi hành chân khí thượng phẩm cũng phải mất đến hai ba năm mới tới được. Chúng tôi là tu sĩ của ‘Hải tu minh’ ở đây chính là phạm vi hải vực của ‘Hải tu minh’.

Diệp Mặc nhất thời không biết nói gì, hắn đi vào Vô Tâm Hải đã ba bốn tháng rồi, còn tưởng rằng đã tiến sâu vào trong Vô Tâm Hải rồi. Không ngờ rằng vẫn còn đang ở sát biên giới. Diệp Mặc chợt nhớ tới một vấn đề, nếu như bản thân vẫn đang ở sát biên giới Vô Tâm Hải, vây thì tên tu sĩ Thừa Đỉnh trước đó sao lại biết mình muốn đi vượt qua Vô Tâm Hải?

Ba tên tu sĩ Nguyên Anh không thấy Diệp Mặc nói gì, cho nên cũng không dám tiếp tục mở miệng.

Diệp Mặc phục hồi lại tinh thần, lại hỏi tiếp:

- ‘Hải tu minh’ là nơi nào? Lẽ nào ở đây còn có hải đảo có đông đảo tu sĩ sinh hoạt?

Mấy tên tu sĩ Nguyên Anh xác định được Diệp Mặc thật đúng là không hiểu rõ nơi này, lập tức nói:

- Hồi báo Tiền bối, tại đây đúng là có nơi có đông đảo tu sĩ sinh hoạt, chỉ vì nơi này không thuộc về biển sâu, lại có ba thế lực lớn chiếm cứ, cho nên chúng tôi mới gọi là ‘Tam Hải’.

- Nói nghe một chút xem.

Diệp Mặc lập tức hỏi tiếp.

Tên tu sĩ mặt toàn nước cũng không dám chậm trễ. Y cảm giác được tu vi của Diệp Mặc ít nhất đã là Ngưng Thể rồi. Cho nên y nói rất tỉ mỉ:

- Thế lực mạnh nhất ‘Tam Hải’ là Thông Hải Giáo, giáo chủ Ung Lam Y nghe nói đã là Tiền bối Hóa Chân đỉnh. Thế lực lớn thứ hai là chính là Hải Tu Minh chúng tôi, minh chủ Vương Thương cũng đã có tu vi Hóa Chân hậu kỳ, hơn nữa Hải Tu Minh còn có hai tu sĩ Hóa Chân làm phó minh chủ. Thế lực thứ ba chính là Hải Điện, nghe nói ba vị điện chủ đều là Tiền bối Hóa Chân.

- Vậy các cậu vì sao không đi Nam An Châu mà lại ở lại đây tu luyện?

Diệp Mặc có chút nghi hoặc, tài nguyên ở đây mặc dù nhiều, nhưng sao có thể thoải mái như trong đất liền được?

Tên tu sĩ lại lần nữa khom người:

- Tiền bối, kỳ thực chúng tôi rất nhiều người đều là đến từ Nam An Châu. Bởi vì tài nguyên ở Nam An Châu khan hiếm và thưa thớt, cho nên những tu sĩ có tư chất bình thường như chúng tôi rất khó có thể tìm được môn phái tốt để nương tựa. Cho dù là có vào được môn phái nào đó, cũng khó mà được phân chia đến nơi có tài nguyên tốt. Nhưng ở Vô Tâm Hải thì không như vậy, tuy là ra ngoài tìm kiếm tài nguyên tu luyện đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng mỗi lần hầu như đều có kết quả tốt. Chỉ cần chúng tôi nỗ lực, có thể ở trên đảo đổi lấy được đan dược để tu luyện.

Diệp Mặc đã hiểu được một chút, ở Nam An Châu tuy rằng có đông đảo các môn phái, nhưng những tu sĩ bình thương cũng rất nhiều. Nếu muốn tìm được nguồn tài nguyên tốt, sau đó đổi lấy đan dược và linh thạch để tu luyện xác thực là rất khó khăn. Mà ở Vô Tâm Hải thì chỉ cần nỗ lực phấn đầu, chậm rãi tích lủy, mỗi ngày đều sẽ có tiến bộ thực tế, một ngày nào đó cũng sẽ có thể tu luyện đến cực hạn, bởi vì tài nguyên của Vô Tâm Hải chính là vô tận. Hải Tu Minh nghĩ như vậy, thì hai thế lực khác chắc cũng nghĩ như vậy.

- Đúng là không sai.

Diệp Mặc vô thức đáp lại một câu.

- Đúng thế, Tiền bối, nhưng điều không tốt duy nhất ở đây chính là thỉnh thoảng lại có ‘Thú triều’ tập kích, cũng may dưới tình huống như vậy thì Tam Hải đều liên hợp lại, cùng nhau chống đối với ‘Thú triều’.

Một tên tu sĩ khác cũng phụ họa.

Diệp Mặc không hỏi nữa, mà chỉ nói một câu:

- Các cậu có bản đồ cuả Vô Tâm Hải không?

Tên tu sĩ mặt đầy nước sửng sốt một chút, dường như y nghĩ rằng mình nghe nhầm, nhưng y rất nhanh lại kính cẩn nói:

- Bản đồ của Vô Tâm Hải vô cùng trân quý, chúng tôi không thể có được, nếu như Tiền bối muốn bản đồ của Vô Tâm Hải, thì có thể đi Lăng Đảo để thử vận may, nhưng cũng không nhất định có thể có được bản đồ Vô Tâm Hải. Lăng Đảo là địa bàn của Hải Tu Minh chúng tôi, cách nơi này ba mươi vạn dặm, tiền bối nếu như muốn đi, thì chúng tôi có bản đồ ở đây.

Nói xong y liền lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc cảm tạ một câu, rồi tặng cho mỗi người một viên ‘Anh nguyên đan’. Cầm lấy ngọc giản nhìn một chút, lúc này mới cáo từ ba tên tu sĩ kia.

- Vị tiền bối này thật trẻ tuổi, hơn nữa cũng thật là giàu có, tùy tiện có thể tặng chúng ta mỗi người một viên ‘Anh nguyên đan’.

Một tên tu sĩ Nguyên Anh nhìn viên ‘Anh nguyên đan’ trong tay mình liên tục cảm thán.