Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1334: U Linh trong màn sương mù



Sở Vân trầm ngâm trong chốc lát rồi mới trả lời:

- Người gặp được kỳ ngộ rất khó, nếu như con nói, thì chưa đến ba mươi đã là Hư Thần tầng thứ tư rồi. Khống Diệp tổ sư từng nói, với tuổi của con và tu vi của con thì cũng coi như là thiên tài trong số các thiên tài của đại lục Lạc Nguyệt rồi. Nhưng trên thực tế mặc dù con tư chất ưu tú, nhưng cũng không phải là thiên tài trong các thiên tài, nếu con không phải nuốt một viên Cửu Thái Liên rồi, thì con cũng không thể nào đạt tới trình độ cao như này được. Con làm sao mà biết được mấy vị tiền bối Hóa Chân như kia được còn gặp kỳ ngộ thế nào?

Sở Ngữ Lan lập tức hỏi:

- Cô cô, ý của cô cô là, vị tiền bối kia đúng là tuổi không lớn lắm, cũng là vì có kỳ ngộ như con, nên mới tu luyện đến Hóa Chân khi còn trẻ tuổi như vậy?

Sở Vân lắc đầu nói:

- Hắn còn trẻ tuổi hay không thì sư phụ cũng không biết, có lẽ tuổi tác của hắn cũng không nhiều, nhưng hắn có thể tùy tiện lấy ra loại đan dược như Kiếp Sinh đan và Chân Linh đan, rõ ràng hắn cũng là nghịch thiên rồi. Nếu không cho dù có thiên tài đi nữa, không có linh thảo tu luyện thì cũng không có cách nào trở thành đan vương được, huống chi còn là đan vương cửu phẩm? Nếu như hắn có nhiều linh thảo như vậy cung cấp cho hắn tu luyện tới đan vương cửu phẩm, thì linh thảo có tư chất linh căn thăng cấp như vậy cũng là bình thường.

Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp:

- Con xem tiền bối Hóa Chân đó nhìn tu vi của con cũng không ngạc nhiên gì, chứng tỏ hắn cũng gặp quá nhiều thiên tài giống như con, hoặc là hắn cũng là một thiên tài.

- Vậy cô cô à, chúng ta bây giờ có đi đến Phỉ Hải thành nữa không?

Sở Ngữ Lan ừ một tiếng, sau đó lại hỏi.

- Không đi nữa, chúng ta đến chỗ Khổng Diệp tổ sư. Nếu vị tiền bối Hóa Chân đó muốn đến chỗ tổ sư, thì cô cô sẽ định xin hắn nhận con làm đệ tử, xem hắn có đồng ý hay không?

Sở Vân sau khi đáp lại lại hỏi một câu.

- Hả.

Sở Ngữ Lan kinh ngạc thốt lên một câu, sau đó lại nói:

- Tổ sư chẳng phải nói con có thể bái Diệp Mặc làm thầy hay sao? Bây giờ lại đổi thành bái người khác, thì có phải không được tốt lắm không?

Sở Vân liếc nhìn Sở Ngữ Lan nói:

- Nếu con đã bái Diệp Mặc làm thầy rồi, thì đương nhiên không tốt. Bây giờ Diệp Mặc còn không biết chúng ta muốn đến Phỉ Hải thành, thì làm sao có thể không tốt được? Hơn nữa, đây cũng là chúng ta đơn phương tình nguyện, người ta có đồng ý hay không lại là hai chuyện khác nhau. Con chỉ cần nói con có bằng lòng không là được, những chuyện khác cứ để cô cô và tổ sư nói.

- Con dĩ nhiên đồng ý rồi.

Sở Ngữ Lan không chút do dự nói.

Một tu sĩ Hóa Chân còn là đan vương cửu phẩm, cô nếu có thể bái người này làm thầy, không bằng lòng mới là chuyện lạ.



Lúc này Diệp Mặc cũng đã đứng trước phường thị Nam Sơn trầm mặc không nói gì, mấy năm trước khi hắn đến nơi này, tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thì nơi này lại tĩnh mịch đến mức một tiếng châu chấu kêu cũng không có.

Cũng đã từng có tu sĩ đã phải trả giá và kêu gào ở nơi này cũng đã biến mất vào không trung. Duy nhất chỉ còn lại một màn sương mù mông lung.

Diệp Mặc vừa nhìn thấy màn sương mù này, hắn liền biết được màn sương mù này giống y như màn sương ở Sa Nguyên dược cốc ngày trước. Năm đó màn sương mù ở Sa Nguyên dược cốc người bình thường căn bản không thể nào tiến vào trong được, hơn nữa trong màn sương mù đó còn tàng ẩn U Linh cắn nuốt không gian.

Nhưng màn sương mù trước mắt này Diệp Mặc lại cảm thấy nếu đem so với năm đó, thì kém quá xa. Tu vi của hắn cũng cao hơn nhiều so với năm đó, cho nên lúc này Diệp Mặc căn bản cũng không sợ hãi chút nào màn sương mù này.

Vô Ảnh so với năm đó cũng mạnh hơn nhiều. Chỉ có điều không biết bây giờ nó còn sợ sương mù nữa không. Diệp Mặc nghĩ tới đây, tiện tay ném Vô Ảnh ra ngoài.

Vô Ảnh hiển nhiên biết được màn sương mù này, nó thậm chí không chút chậm trễ phóng thẳng đến màn sương mù này, há miệng hít, những sương mù xung quanh lập tức như mây bay toàn bộ ngưng tụ lại, trong nháy mắt bị hút hết vào miệng Vô Ảnh.

Diệp Mặc trong lòng cũng rất rõ, màn sương mù này mặc dù lợi hại, nhưng thứ nhất thời gian hình thành quá ngắn, thứ hai linh khí trong này cũng rất bình thường, phía dưới phường thị Nam Sơn nhiều nhất cũng chỉ có một đoạn linh mạch hạ phẩm chưa thành hình mà thôi.

Mặc dù còn cách trăng tròn mấy ngày nữa, nhưng cũng có mấy tên tu sĩ không sợ chết đứng ở xa quan sát, thấy bộ dạng của bọn họ, rõ ràng là chuẩn bị đợi trăng tròn tiến vào tìm đồ tốt.

Diệp Mặc cũng không để ý đến những tu sĩ này, đi thẳng vào trong màn sương mù đó. Mấy tên tu sĩ đứng đằng xa quan sát lập tức ngây người, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người không phải là lúc trăng tròn mà bước vào màn sương mù này.

Vừa tiến vào trong màn sương mù này, Diệp Mặc liền cảm nhận được màn sương mù màu xám trắng này có một lực hút cực lớn hút lấy da thịt tinh huyết của hắn. Lúc này hắn cũng hiểu ra năm đó trong Sa Nguyên dược cốc, tu sĩ tiến vào màn sương mù màu trắng xám đó tại sao lại biến thành đống xương trắng. Trong màn sương mù trắng xám này, nếu đến da thịt và tinh huyết đều bị hút đi hết, không biến thành một đống xương khô mới là chuyện lạ.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua Vô Ảnh đang ở một bên hút lấy hút để, tay vừa giơ lên thu hồi lại Vô Ảnh vẫn chưa thỏa mãn. Hắn biết dựa vào tốc độ hút sương mù của Vô Ảnh, thì cho dù có nửa tháng cũng chưa chắc đã hút xong.

Sau khi gọi Vô Ảnh về, Diệp Mặc trực tiếp phóng ra Vụ Liên Tâm Hỏa, thi triển Cửu Dương Thiên Hỏa.

Cửu Dương Thiên Hỏa vừa mới thi triển ra, chỉ trong nháy mắt, một mặt trời màu xanh liền xuất hiện trên bầu trời phường thị Nam Sơn.

Mặt trời màu xanh này vừa mới dâng lên, thì màn sương mù màu xám trắng kia dường như có linh tính trở nên kinh hoảng. Nhưng không đợi màn sương mù màu xám trắng đó kinh hoàng tan đi, thì mặt trời màu xanh đó đã phóng ra vô số những tia sáng màu xanh, những tia sáng màu xanh đó chỉ trong nháy mắt đã bao trùm lấy toàn bộ giải đất sương mù xám trắng của phường thị.

- Xuy xuy…

Từng tiếng vang truyền đến, màn sương mù màu xám trắng này dưới mặt trời màu xanh kia giống như tuyết gặp phải ánh nắng mặt trời hòa tan hoàn toàn, không có chút chậm trễ nào.

Mấy tên tu sĩ xung quanh đứng đợi trăng tròn ngây người ra nhìn Diệp Mặc dần dần rõ hình người trong màn sương mù màu xám trắng đó, và cả mặt trời màu xanh đang treo lơ lửng trên không trung kia nữa. Lúc này bọn họ đã hiểu, hóa ra tu sĩ trẻ tuổi không sợ chết vừa nãy tiến vào màn sương mù kia căn bản là một đại năng, người ta không phải vì phát tài mà tới, mà là vì tiêu diệt màn sương mù này nữa.

Diệp Mặc thở ra, hắn chỉ sợ Cửu Dương Thiên Hỏa không tiêu diệt được màn sương mù này, cuối cùng dùng Vô Ảnh để ăn chúng, hắn cũng không biết phải lãng phí mất bao nhiêu thời gian trong này. Màn sương mù màu trắng xám kia hắn cũng không tiêu diệt được, thì cuối cùng cũng không thoải mái.

Nhưng không đợi hắn thở phào nhẹ nhõm, thì một cảm giác cực kỳ bất an truyền đến, đó dường như là sát khi, hơn nữa còn đến một cách vô thanh vô tức.

Diệp Mặc cũng không nghĩ ngợi gì, vực của mình cũng đã được mở rộng, đồng thời đại đỉnh tám cực cũng được xuất hiện trên đỉnh đầu.

Một cảm giác hư không truyền đến, Diệp Mặc phát hiện ra trong vực của hắn hình như có cái gì đó yếu ớt, ngay sau đó, hắn phát hiện ra cái thứ yếu ớt đó không ngờ lại biến mất, giống như một thứ gì đó đột nhiên bị lấy ra ngoài vậy, khiến Diệp Mặc cảm thấy không thoải mái.

Không gian cắn nuốt, Diệp Mặc căn bản cũng không nghĩ đây chính là không gian cắn nuốt. Nhưng loại không gian căn nuốt này lại kém xa so với không gian cắn nuốt mà hắn gặp phải ở Sa Nguyên dược cốc, đến cắn nuốt ‘vực’ của hắn cũng phải cố hết sức.

Trong khi ‘vực’ bị cắn đi mất một mảng, ‘vực’ của Diệp Mặc lại lần nữa diễn sinh, đồng thời Tử Đao cũng được phóng ra.

‘Vực’ của hắn lại lần nữa được mở rộng trong nháy mắt, Diệp Mặc cảm thấy cái thứ muốn tiếp tục cắn nuốt ‘vực’ của mình, cũng là thứ hữu tâm vô lực. Đây là U Linh cắn nuốt không gian mà lần đầu tiên Diệp Mặc gặp, hắn nhíu nhíu mày, thứ này thoạt nhìn cũng rất ác độc.

Giống như một con côn trùng lông dài, nhưng lại to hơn nhiều so với con côn trùng lông dài. Thậm chí còn dài hơn mười mét, thân mình chỗ nào cũng chi chít xúc tu. Cái này cũng chưa tính, thứ này còn có chín cái cổ, nhưng đầu chỉ có một cái.

Nói nó có chín cổ, là vì trên tám cái cổ còn lại không còn đầu nữa, chỉ còn là một cái cổ dài ngoằng. Chỉ có một cái cổ dài ngoằng trong đó là có đầu, trên đỉnh đầu có hai con mắt hình tam giác con ngươi đầy thù hận nhìn chằm chằm Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhớ lại Cửu Đầu Trùng trong truyền thuyết, cái thứ này nếu như đủ chín cái đều, thì chẳng phải là một con Cửu Đầu Trùng hay sao?

Cái thứ to lớn như này, hắn lúc trước sở dĩ không phát hiện ra, là vì màu sắc của cái thứ này giống y như màu màn sương mù xám trắng kia. Hơn nữa khi màn sương mù màu xám trắng kia khi bị Cửu Dương Thiên Hỏa làm cho tiêu tan hết, thì màu sắc của cái thứ này cũng bắt đầu nhạt dần, giống như một con rồng biến sắc vậy.

Diệp Mặc cũng không do dự, Tử Đao bổ ra một đường, màu tím hồng hiện lên, con côn trùng dài màu xám trắng trong ‘vực’ của hắn nhìn thấy đường đao màu hồng tím kia đến, trong mắt lộ ra tia kinh hãi, nhưng cũng không chạy thoát thân.

Xuy một tiếng, đường hồng tím kia xoẹt qua đầu của con côn trùng kia, lập tức con côn trùng màu xám trắng kia hoàn toàn bị chém thành hai nửa, một mùi hôi tanh lan ra, máu chảy ra cũng đều là màu xám trắng.

Một thứ màu xám đen bay ra khỏi thân thể của con côn trùng màu xám trắng kia, dường như muốn chạy trốn. Lôi kiếm của Diệp Mặc cũng trong nháy mắt được phóng ra, sau khi xẹt xẹt tia sét xoẹt đến, thì cái thứ màu xám đen kia liền bị lôi kiếm của Diệp Mặc chém thành hư không, biến mất khỏi trời đất. Còn thi thể của con côn trùng màu xám trắng nằm trên đất kia, cũng không phai màu biến mất theo màn sương mù kia.

Diệp Mặc thu hồi Tử Đao lại, lúc này phường thị Nam Sơn chìm trong màn sương mù màu xám trắng kia dần dần hiện ra, bắt đầu có chút hình dáng chung chung, cuối cùng diện mạo cả phường thị Nam Sơn hiện ra trước mắt.

Nhưng sự náo nhiệt phồn hoa trên các tuyến phố ngày trước, lúc này cũng đã biến thành những đống xương khô và phế tích, rõ ràng âm khí rất nặng, một số túi đựng đồ và nhẫn trữ vật còn chưa phân hủy hết đều vất ngổn ngang.

Sau khi màn sương mù hoàn toàn bị mặt trời màu xanh kia làm cho tiêu tán hết, Diệp Mặc thu lại thiên hỏa.

Lúc này thần thức của Diệp Mặc lại quét ra ngoài, trong phường thị này ngoài những đống xương khô và kiến trúc bị tàn phá, thì cũng không còn gì khác, giống như nơi này chưa từng có màn sương mù màu xám nào vậy, cũng chưa từng có thứ gì khác, vốn dĩ chỉ là một đống phế tích ngổn ngang mà thôi. Lắc lắc đầu, Diệp Mặc lại chăm chú nhìn một thứ duy nhất đã từng xoẹt qua màn sương mù màu xám trắng kia, chỉ có một con côn trùng ác độc có một cái đầu chín cái cổ.

Nhìn một lúc lâu, Diệp Mặc phát hiện hắn căn bản không biết thứ này là thứ gì, cũng chưa từng gặp thứ này bao giờ. Đúng vào lúc này, Diệp Mặc bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác, đồng thời trong tầm thần thức cũng xuất hiện một bóng dáng cực nhanh.

Cái bóng dáng đó giống như sao băng hướng về phía Diệp Mặc bên này, Diệp Mặc cũng không nhúc nhích, hắn biết người này.

- Đây là Phệ Hư Trùng chín đầu, cũng tên là Phệ Hư Tiên. Cái lợi hai nhất của nó ngoại trừ cắn nuốt không gian ra, còn có một loại nước bọt, nước bọt của nó là loại chất độc độc nhất vô nhị trong giới Tu Chân, một khi bị nước bọt đó dính vào người, thì vô cùng khó chữa.

Theo bóng dáng người kia xuất hiện, thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Không ngờ ở nơi này có thể gặp được Đường chưởng môn, thật là may mắn.

Đường Mộng Nhiêu lắc đầu cười nói:

- Không phải là may mắn, thật ra tôi cũng đặc biệt đến tìm anh. Tôi trên đường hỏi thăm tới đây, đuổi thẳng đến phường thị Nam Sơn.