Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2107: Vô Ảnh vs Thiếu bảo chủ



Người khác sợ Đại nhật Thần sơn, Diệp Mặc hắn thì lại không sợ, nhìn thấy Tuân Hoành Nghĩa vẫn đứng đó cười khẩy, lập tức nhấc chân lên nhưng lại hạ xuống nói:

- Nếu như anh biết truyền lời của tôi, vậy thì mau chóng cút đi.

Tuân Hoành Nghĩa còn cho rằng Diệp Mặc bị lời của mình hù sợ, mấy năm nay Đại nhật Thần sơn như mặt trời cao chót vót, đối phương nghe thấy Đại nhật Thần sơn không ngờ lại dám nói mình cút đi, tên này rốt cục có lai lịch như thế nào? Hay là một tên ngu cái gì cũng không biết?

Khi gã nhìn thấy Diệp Mặc giơ chân lên, cũng không nhịn được lửa giận trong lòng mình nữa. Một Tố đạo Thánh đế như gã đến mới một Tiên đế, không ngờ còn dám đối đãi với gã như vậy.

Lĩnh vực Thánh đế của gã lập tức thi triển ra, đồng thời cũng muốn đá một cước lại. Nhưng sắc mặt của gã mau chóng biến sắc, gã phát hiện lĩnh vực Thánh đế của mình hoàn toàn bị trói chặt, hơn nữa một chân của gã cũng chỉ đá ra được một nửa, liền bị Diệp Mặc đá lên xương đùi.

Một âm thanh răng rắc truyền đến, Tuân Hoành Nghĩa biết chân mình bị gãy rồi. Gã cố gắng kìm chế sự kinh hãi trong lòng, quay người nháy mắt liền biến mất. Thực lực của các chủ này vượt xa sự dự đoán của gã, thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với sức mạnh của bảo chủ. Một nhân vật đáng sợ như vậy, hết lần này đến lần khác lại giấu tu vi của mình đến mức Tiên đế.

Gã không phải vì Thiếu bảo chủ kia đến, mà là vì nghe nói Diệp Mặc bán Thần đan trong này, nên mới tuân lệnh bảo chủ đến.

Tuân Hoành Nghĩa vừa mới đi, điện các của Diệp Mặc lại có một người đến, tu vi Tiên đế trung kỳ, thoạt nhình tuổi tác cũng không lớn, nhưng lại có vẻ hơi chán nản.

- Phục Phi bái kiến các chủ tiền bối.

Tiên đế tên Phục Phi này vừa đến liền khom người thăm hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc chậm rãi nói:

- Vừa rồi anh vẫn đứng một bên quan sát, rốt cục là có chuyện gì?

- Vãn bối muốn khuyên tiền bối mau chóng rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành đi, vì trong Tây Rừng Bảo kia có một Thánh đế Hóa đạo đỉnh phong, còn là người của Đại nhật Thần sơn nữa, khí thế của Đại nhật Thần sơn cực thịnh, hơn nữa Thiếu bảo chủ đó lại càng toàn thân máu tanh, Luân Lan Thánh Đạo thành mỗi ngày đều có người chết trong tay gã.

Phục Phi khom người nói, ngữ khí vô cùng khẩn thiết.

- Tôi và anh vốn dĩ không quen biết, sao anh lại nói những lời này với tôi? Chẳng lẽ không sợ Tây Rừng Bảo kia trả thù anh sao?

Diệp Mặc chằm chằm nhìn Phục Phi hỏi.

Phục Phi giọng căm hận nói:

- Vì cửa hàng mà tiền bối đang ở chính là sản nghiệp của Phục thị Thần giác tôi ở Luân Lan Thánh Đạo thành, sau đó truyền cho sự phụ của tôi, nhưng Thiếu bảo chủ của Tây Rừng Bảo đó cường thế khinh người. Lấy cớ hoang đưòng giết sạch cả nhà sư phụ tôi, chỉ có tôi vì là một đệ tử ẩn danh, nên mới bảo toàn được tính mạng. Tôi ở lại trong này chính là vì tìm cơ hội tiêu diệt Thiếu bảo chủ kia, sau đó rời khỏi Luân Lan Thánh Đạo thành…

Phục Phi nói đến đây, Diệp Mặc lập tức trói chặt lại giọng nói của Phục Phi lại, thần thức của hắn cũng đã nhìn thấy một Hóa đạo Thánh đế đang đến.

- Đổng Yến có ý đến mời các chủ đến Tây Rừng Bảo tôi làm khách, lúc trước tôi lễ ngĩa không được chu toàn, xin thứ tội.

Giọng nói vừa dứt, một người đàn ông râu dài mặt ôn hòa xuất hiện trước cửa cửa hàng của Diệp Mặc, giọng nói hiền hòa khách khí, giống như bậc vãn bối nói với tiền bối vậy.

Quả nhiên là một Hóa đạo đỉnh phong, thần thức của Diệp Mặc quét lên người Đổng Yến, khí tức Hóa Đạo vô cùng mượt mà, rõ ràng thăng cấp lên Hóa đạo vô số năm rồi. Sớm đã không còn khúc mắc gì nữa, chỉ cần lại độ ngộ cơ duyên nữa, thì lúc nào cũng có thể thăng cấp lên Đạo nguyên được.

Diệp Mặc đang quan sát Đổng Yến, Đổng Yến cũng đang quan sát Diệp Mặc. Diệp Mặc mặc dù thời gian đến Luân Lan Thánh Đạo thành cũng chưa lâu, nhưng lão cũng biết được nhiều tin tức. Mỗi một tin tức, đều cho thấy các chủ trước mặt này lại lịch cũng không tầm thường, cho dù có thể đá Tuân Hoành Nghĩa một cái, hay có khả năng là Đan thánh, đều không tầm thường.

Nguyên nhân thực sự khiến lão đến, chính là Diệp Mặc rất có thể là một Đan thánh.

Càng làm cho lão khiếp sợ chính là, lão là Hóa đạo đỉnh phong rồi, cũng không nhìn ra Diệp Mặc có phải ẩn giấu tu vi hay không, điều này chứng tỏ công pháp ẩn nấp của đối phương không phải tương đối nghịch thiên, mà chính là tu vi của đối phương còn cao hơn lão. Chính vì như vậy, lão nói chuyện mới chú ý cẩn thận như vậy.

Diệp Mặc bình thản nói:

- Nếu như Đổng bảo chủ đích thân đến đây, vậy tôi không đi thất lễ rồi. Vo Ảnh mày và Cừu Nhưỡng cũng cùng tao đi đến đó đi, cửa hàng tạm thời đóng cửa.

- Phục Phi, anh có hứng cùng chúng tôi đến Tây Rùng Bảo tham quan một chút không?

Diệp Mặc liếc nhìn Phục Phi đứng bên cạnh nói.

Phục Phi ẩn náu ở Luân Lan Thánh Đạo thành lâu như vậy rồi, chính là vì tìm thời cơ giết chết Thiếu bảo chủ trong Tây Rừng Bảo, bây giờ Diệp Mặc bảo gã đi cùng, gã lập tức liền hiểu ra ý của Diệp Mặc. Đó chính là để gã quen thuộc Tây Rừng Bảo hơn, nói không chừng còn có thể tìm được cơ hội cho y thấy được khuyết điểm của Thiếu bảo chủ kia.

- Vãn bối bằng lòng đi cùng tiền bối. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Phục Phi không chút do dự nói.



Khi Diệp Mặc tiến vào Luân Lan Thánh Đạo thành, thần thức liền quét qua thành phố này, mặc dù trong thành phố đâu đâu cũng là cấm chế che chắn thần thức, Diệp Mặc cũng không cần dùng thần thức đao cố gắng phá vỡ, nhưng bây giờ hắn chắc rằng, cho dù là phủ thành chủ của Luân Lan Thánh Đạo thành, cũng không phồn hoa và đẹp như Tây Rừng Bảo trước mặt này.

Con đường hơn mười dặm đi qua Tây Rừng Bảo trước mặt đều là dùng Thần tinh mà xếp thành, cho dù là Thần tinh hạ phẩm, nhiều Thần tinh như vậy xếp thành một con đường, thậm chí còn phải thường xuyên thay Thần tinh, điều này chứng tỏ nơi này quả thực vô cùng phú quý xa hoa.

Rất nhiều Tiên nhân trong Luân Lan Thánh Đạo thành vì muốn lấy mấy viên Thần tinh tu luyện, chạy khắp nơi bên ngoài tìm kiếm tài nguyên để đổi, còn trong này, cúi thấp đầu nhìn đâu đâu cũng có.

Trong đại điện hoàng kim của Tây Rừng Bảo vô cùng rộng lớn, bốn người Diệp Mặc ngồi một bên. Bảo chủ Đổng Yến của Tây Rừng Bảo và cả Tuân Hoành Nghĩa lúc trước mời Diệp Mặc bị hắn đá thương kia cũng ngồi bên cạnh chủ, Diệp Mặc nhìn một chút, đối phương ngoài Đổng Yến là Hóa đạo ra, Tuân Hoành Nghĩa là một Tố đạo Thánh đế ra, còn có một Dục đạo Thánh đế. Thực lực này không cần nói trong Thánh Đạo thành, đoán chừng trong tông môn của Thánh đạo Tàn giới, cũng coi như là thực lực không tệ rồi.

Đổng Yến vô cùng khách khí, các loại Tiên linh quả không ngừng được mang lên, nước trà lại càng là Thần linh khí bức người, ngồi trong đại điện này, căn bản cũng không cần tu luyện, cũng cảm thấy cực kỳ khoan khoái dễ chịu.

- Dổng bảo chủ, cung điện này cũng tốn không ít tiền của nhỉ, cho dù là chỗ này tôi e rằng cũng chôn mấy đoạn Thần linh mặch đấy. Xem ra Đổng bảo chủ biết cách làm giàu, trong Thánh đạo Tàn giới cũng có thể xây được một phủ bảo đẹp như này.

Diệp Mặc cũng không nói lòng vòng.

Đổng Yến cứ như không nghe thấy Diệp Mặc đang mỉa mai lão không từ thủ đoạn thu thập Thần tinh, vẫn cười ha hả nói:

- So với các chủ, chút này của tôi có tính là gì. Các chủ là một Đan thánh, chỉ cần mấy năm là có thể vượt xa Đổng Yến tôi rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính của các chủ?

- Tôi là Diệp Mặc…

Diệp Mặc vừa mới nói bốn từ này, một giọng nói cực kỳ phách lối liền vang đến:

- Ai dám phá trận pháp của ta, còn dám phế tu vi Tiên đế của thủ hạ của ta nữa?

Đây cũng là một người đàn ông Tiên đế trung kỳ, thân người mặc Tiên bào màu đỏ sẫm. Nhìn đẳng cấp Tiên bào trên người y, và cả Tố đạo Thánh đế đi sau lưng y kia, chứng tỏ địa vị của y cũng không thấp. Từ khẩu khí mà y nói liền biết, tên này bình thường phách lối quen rồi. Không cần hỏi, Diệp Mặc cũng đoán ra người này chắc hẳn là Thiếu bảo chủ của Tây Rừng Bảo.

- Huyễn Minh, không được vô lễ, đây là Diệp các chủ. Tôi cố ý mời đến Tây Rừng Bảo làm khách.

Đổng Yến lập tức trách một câu.

Diệp Mặc có một cảm giác cổ quái dâng lên, theo lý mà nói Thiếu bảo chủ chắc hẳn là con trai của Đổng Yến mới đúng, nhưng sao hắn lại cảm thấy Đổng Yến lại có chút kiêng kỵ với Thiếu bảo chủ này?

- Bảo chủ, chuyện này ông không cần phải xen vào, bất luận là các chủ nào, nếu như dám chọc giận đến Ngụy Huyễn Minh tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.

Vị Thiếu bảo chủ này ngữ khí cực kỳ khoa trương, nói chuyện đồng thời chằm chằm liếc xéo Diệp Mặc, rõ ràng không coi Diệp Mặc ra gì. Y vừa mới quay về Luân Lan Thánh Đạo thành, liền biết chuyện này. Y làm sao có thể bỏ qua được, huống chi, y sớm đã nhìn ra tu vi của mấy người Diệp Mặc này cao nhất cũng chỉ có Diệp Mặc mà thôi.

Vô Ảnh sớm đã không nhịn nổi nữa rồi, ngồi một bên cười ha hả nói:

- Cũng thật là kỳ lạ, cửa hàng của chúng tôi muốn đi vào, không phá cấm chế phòng ngự bên ngoài cửa hàng, chẳng lẽ mỗi lần ra vào đều cần dùng truyền tống trận sao?

- Anh muốn vào cửa hàng của anh tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng anh phá trận pháp cấm chế của tôi, thì nhất định phải bồi thường. Trận pháp cấm chế đó cũng không phải đặt trong cửa hàng của anh mà.

Ngụy Huyễn Minh lạnh giọng nói, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Tố đạo Thánh đế bên người, chuẩn bị bảo anh ta tùy thời ra tay, y bố trí trận pháp cấm chế này, chính là câu nói này.

- Hóa ra là như vậy, phải đền cho anh bao nhiêu Thần tinh?

Vô Ảnh giật mình nói.

Diệp Mặc cũng không nói lời nào, bản tính của Vô Ảnh hắn cũng quá hiểu rồi, tuyệt đối không phải là một đứa chịu thua thiệt. Hắn đang nghĩ Thiếu bảo chủ này sao lại không cùng họ với bảo chủ?

Ngụy Huyễn Minh hình như cũng không ngờ Vô Ảnh lại nhận thua nhanh như vậy, mặc dù y biết Vô Ảnh chắc chắn không phải đơn giản như vậy sẽ nhận thua, vẫn nói:

- Trận pháp của tôi là mời tông sư trận pháp cao cấp đến bố trí, giá hơn năm trăm vạn Thần tinh thượng phẩm.

- Đắt như vậy sao? Trận pháp có tốt đi nữa cũng không cần nhiều Thần tinh như vậy chứ? Bên trong đó còn có một con gấu ba chân mà anh nuôi cũng bị Cừu Nhưỡng đánh thương rồi, giá cả chẳng phải còn cao hơn sao?

Vô Ảnh khoa trương nói.

Cừu Nhưỡng vẻ mặt vô tội nhìn Vô Ảnh, trong lòng thầm nghĩ mình đánh thương con gấu ba chân kia hồi nào chứ?

Nếu như không phải người của bảo chủ mời đến, Ngụy Huyễn Minh sớm đả ra tay rồi, chỉ có điều bây giờ Vô Ảnh lên nói đạo lý, Ngụy Huyễn Minh cũng không vội ra tay, cho dù muốn ra tay, cũng phải lấy được tiền bồi thường trước rồi nói, không làm khó bảo chủ.

- Giá đồ vật của tôi đương nhiên là do tôi quyết định, anh nói cũng không sai, con gấu ba chân đó cũng là ba trăm vạn Thần tinh. Tổng cộng tôi tính anh tám trăm vạn Thần tinh.

Ngụy Huyễn Minh nói xong, khí thế của Tố đạo Thánh đế bên cạnh y cũng lập tức thi triển ra, rõ ràng anh ta không biết chuyện Diệp Mặc đá một cái liền khiến Tuân Hoành Nghĩa bị thương.

Vô Ảnh nghiến răng nói:

- Được, chúng tôi đền…

Ngụy Huyễn Minh sững người lại, đơn giản vậy sao? Nhưng y lập tức liền nghe thấy Vô Ảnh nói:

- Cừu Nhưỡng, con gấu ba chân đó giẫm hỏng mất mấy gốc Tiên thảo trong cửa hàng chúng ta?

Cừu Nhưỡng lập tức hiểu ý của Vô Ảnh, mau chóng nói:

- Một quả Kim Chung Phật Quả bị tên đó ăn mất rồi, những thứ khác nó cũng chưa kịp ăn, thì tôi liền bắt nó lại…

Vô Ảnh cười ha hả nói:

- Xem ra vận khí của tên này cũng không tệ, Kim Chung Phật Quả là bảo vật vô giá, nhưng tôi cũng thấy quý hiếm lắm, chỉ thu một nghìn tám trăm vạn Thần tinh đi. Ê, tên họ Ngụy kia, anh còn phải đưa cho chúng tôi một nghìn vạn Thần tinh nữa mới được đấy. Đừng nói là không có, giá đồ vật của tôi đương nhiên cũng là do tôi quyết định.

- Mày muốn chết sao…

Ngụy Huyễn Minh tức giận, trước giờ đều là y nói với người khác như này, từ lúc nào lại có người dám dùng cách nói như này nói với y? Y cũng chưa từng bao giờ nghe nói Đạo quả có thể tự mình trồng được cả.