Tuân Hoành Nghĩa biết rõ sự lợi hại của Diệp Mặc, y nhìn thấy Ngụy Huyễn Minh muốn động thủ vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Đổng Yến hừ lạnh một tiếng nói:
- Huyễn Minh, Diệp các chủ là khách quý ta mời tới, không được vô lễ.
Đối với Đổng Yến mà nói, nếu như Diệp Mặc là một Đan thánh, thì so với cái gì cũng đều đáng giá. Một Đan thánh đáng để Đại nhật Thần sơn toàn lực đầu tư vào, cho dù là Ngụy Huyễn Minh thiếu bảo chủ này cũng không thể đắc tội với Đan thánh người ta.
- Bảo chủ, người này rõ ràng là mang theo tiên sủng của hắn ngang ngược vô lý, ta hoài nghi vị trí của cửa tiệm kia cũng là do hắn ỷ thế chiếm đoạt. Nếu không với vị trí của cửa hàng kia, há có thể chỉ có 45 vạn thần tinh?
Thấy Đổng Yến quát lớn, Ngụy Huyễn Minh cũng không dám quá mức vô lễ.
Phục Phi đột nhiên đứng lên chỉ vào Ngụy Huyễn Minh nói:
- Ngụy Huyễn Minh, ngươi ngang ngược chiếm cứ cửa hàng của Phục thị Thần giác ta, bây giờ nói là Diệp tiền bối ỷ thế chiếm cửa hàng, ngươi có biết xấu hổ hay không? Trong cửa hàng lớn nhỏ hơn mười người đều bị ngươi giết hết, ta phải xé xác ngươi…
Lúc đầu Phục Phi nói chuyện vẫn còn tương đối bình thường, nói đến phần sau, gân xanh đã lộ ra, chỉ thiếu điều tiến lên nuốt sống Ngụy Huyễn Minh thôi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Thì ra là như thế, ta cũng là được thấy sự lọi hại của Thiếu bảo chủ, Cái cửa hàng kia ta lại không phải là mua từ trong tay Thiếu bảo chủ, Thiếu bảo chủ lại biết rõ giá cả cụ thể, quả nhiên là nhìn rõ mọi việc.
Diệp Mặc nói xong cũng không thèm đếm xỉa đến Ngụy Huyễn Minh đang lửa giận ngút trời, ngược lại cười tủm tỉm nói với Đổng Yến:
- Đổng bảo chủ, vừa rồi lời nói của Phục Phi và Thiếu bảo chủ đều là của một phía, ta cũng không biết ai đúng ai sai. Ta ngược lại có một ý này, để hai người bọn họ đánh một trận, dù sao hai người đều là Tiên đế trung kỳ. Người nào thắng, người đó chính là kẻ có đạo lý, ý Đổng bảo chủ thế nào?
Sở dĩ dám nói như vậy là bởi vì Diệp Mặc đã sớm nhìn ra công pháp tu luyện của Ngụy Huyễn Minh mặc dù tốt hơn của Phục Phi. Nhưng sự tàn ác trên người gã đều là phù phiếm bề ngoài. Kém xa tít tắp sự dũng mãnh của Phục Phi. Bởi vậy có thể thấy được Ngụy Huyễn Minh rất it1 kinh nghiệm mài dũa sinh tử, mà Phục Phi vẫn luôn vượt qua đánh nhau sinh tử.
Người trong bảo điện đều sững sờ nhìn Diệp Mặc, đây là đạo lý vớ vẫn gì vậy? Ai lợi hại, người đó có lý sao?
Phục Phi lập tức đứng ra nghiêm nghị nói:
- Tôi đồng ý cùng Thiếu bảo chủ đánh một trận, nếu như Phục Phi thua, vậy chính là tôi không có đạo lý.
Y đã sớm muốn giết Ngụy Huyễn Minh, y biết rõ cơ hội này là Diệp Mặc giúp y giành lấy. Há có thể bỏ qua.
Ngụy Huyễn Minh cười lạnh một tiếng cũng đứng ra nói:
- Vậy đánh một trận đi, Ngụy Huyễn Minh ta sẽ không e sợ một Tiên đế trung kỳ như ngươi.
Ngụy Huyễn Minh giọng điệu khinh miệt, hình như quên rằng mình cũng là Tiên đế trung kỳ, hoặc tự cho là mình cao hơn.
Nói xong y vẫn nhìn thoáng qua tên tùy tùng Tố đạo Thánh đế bên cạnh kia, hiển nhiên biết rõ, cho dù là mình thua, cũng sẽ có người nhúng tay cắt ngang.
Vô Ảnh ánh mắt nhạy bén, lập tức cười hắc hắc một tiếng nói:
- Lỡ như có người sắp thua, tùy tùng của hắn muốn ra tay cắt ngang thì làm sao bây giờ?
- Có người dám cắt ngang cuộc tỷ thí, người bên cạnh đương nhiên có thể giết kẻ nhúng tay vào cuộc tỷ thí kia.
Diệp Mạc lạnh lùng lên tiếng.
Ngụy Huyễn Minh vậy mà lại rùng mình một cái. Lập tức khinh thường nói:
- Chỉ một Tiên đế như ngươi, cũng dám tùy ý nói giết người khác, không biết trời cao đất rộng.
Diệp Mặc cũng không tức giận, vẫn bình chân như vại nói:
- Ta giết không được không có vấn đề gì, ở đây còn có Đổng bảo chủ, tin tưởng Đổng bảo chủ nhất định sẽ chấp pháp theo lẽ công bằng.
Đổng Yến thấy thế đành phải ha ha cười nói:
- Đã vậy, hai bên so tài, chúng ta so văn, nếu không, hai Tiên đế động thủ, cung điện này của ta có thể không chịu nổi.
Diệp Mặc đưa tay ném ra mấy chục cái trận kỳ, vạch ra một cái vòng chính giữa trong đại điện này, sau đó nói:
- Đổng bảo chủ không cần lo lắng, ta khá tinh thông vế một chút trận pháp, trong trận pháp này của ta mặc cho hai người bọn họ đánh thế nào, cam đoan đại điện của Đổng bảo chủ không việc gì.
Đổng Yến ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, tia kinh ngạc này rất nhanh liền mất đi, trong lòng gã vẫn đang suy nghĩ Diệp Mặc rốt cuộc là lai lịch thế nào, trong khoảng thời gian ngắn đã bố trí được một trận pháp cấm chế mà dám nói là Tiên đế cũng không đánh tan được, đây phải là trình độ trận pháp gì? Nếu như hắn thật sự là Đan thánh, vậy cũng quá mức kinh người đi.
Nhưng đối với Ngụy Huyễn Minh và Phục Phi tỷ thí, ngược lại gã cũng không lo lắng, bởi vì gã tin tưởng Ngụy Huyễn Minh chắc chắn sẽ không e ngại Phục Phi. Ngụy Huyễn Minh là đệ tử của Vấn đạo Thánh đế của Đại nhật Thần sơn, công pháp tu luyện sâu xa, Phục Phi sao có thể so sánh được?
Đại nhật Thần sơn gần đây như mặt trời ban trưa, cũng chẳng qua là hai Vấn đạo Thánh đế mà thôi. Nếu như không phải là Húc nguyệt Thánh đạo đột nhiên có thêm một Vấn đạo, mà Thần nữ Thánh môn đã được phần đông Thánh đế tán tu ủng hộ, Đại nhật Thần sơn đã sớm nhất thống toàn bộ Thánh đạo Tàn giới rồi.
Phục Phi đã nhận được cơ hội chém giết Ngụy Huyễn Minh, càng không nói thêm gì nữa, trực tiếp phi thân đã rơi vào giữa cái vòng.
Ngụy Huyễn Minh căn bản là không coi trận pháp Diệp Mặc bố trí trong khoảng thời gian ngắn này ra gì, Phục Phi tiến lên, gã cũng không do dự, trực tiếp phóng ra pháp bảo của mình, một nửa cái chuông đen nhánh. Nói là nửa cái chuông, là bởi vì cái chuông lớn đen nhánh này không trọn vẹn chỉ có một nửa.
Với loại người như Ngụy Huyễn Minh này đương nhiên không đến nỗi ngay cả một pháp bảo cũng không dùng nổi, gã đã dùng một nửa cái chuông lớn không trọn vẹn này, cái chuông này khẳng định không giống bình thường.
So sánh với pháp bảo của Ngụy Huyễn Minh, Phục Phi dùng một cây Chân Vũ Kích, là một món bán thần khí.
Trông thấy Ngụy Huyễn Minh tiến vào vòng chiến rồi, Phục Phi càng nửa câu cũng không nói, Chân Vũ Kích trong tay đã đâm ra, sát ý cuồng bạo trong nháy mắt thì cuốn sạch ra, tràn ngập toàn bộ đại điện.
Diệp Mặc đưa tay chính là mấy cái trận kỳ ném ra, sát ý cuồng bạo tràn ngập toàn bộ đại điện này lập tức đã bị đẩy trở về, thu lại trong trận pháp ở chính giữa đại điện.
Trông thấy Diệp Mặc dễ dàng như thế đã bố trí được một hộ trận ngăn trở hai Tiên đế, tên Tố đạo Theo hầu Ngụy Huyễn Minh kia biến sắc, gã cảm giác hình như Diệp Mặc không phải là một Tiên đế. Vốn gã cho ràng cho dù là Ngụy Huyễn Minh không địch lại, gã cũng có thể cứu Ngụy Huyễn Minh bất cứ lúc nào, nhưng hiện giờ trong lòng gã lại có thêm một chút tâm thần không yên. Nghĩ tới đây, theo bản năng gã đi về phía trước một bước, thậm chí muốn tới gần ranh giới nơi đại chiến.
Diệp Mặc nhìn thấy Tố đạo Thánh đế này tiến lên, trong lòng cười lạnh một tiếng, cũng không có ngăn cản. Hắn cũng không tin một Tố đạo Thánh đế cũng có thể cứu người từ trong tay mình. Nếu như Phục Phi không phải là đối thủ của Ngụy Huyễn Minh, vậy hắn cũng không có cách nào. Cơ hội hắn đã cho Phục Phi, Phục Phi không nắm chắc được, thì chỉ có thể trách y học nghệ không tinh thôi.
Lúc này ánh mắt của mọi người trong đại điện đều tụ vào cuộc chiến của Phục Phi và Ngụy Huyễn Minh, Phục Phi vừa lên đã liều mạng đánh đấm, y biết cơ hội của mình không dễ gì mà có. Truyện được copy tại Truyện FULL
Ngụy Huyễn Minh cũng nhìn thấy Diệp Mặc phong tỏa đại trận, lông mày gã chỉ hơi hơi nhăn một chút, nửa cái chuông trong tay đã hoàn toàn đánh ra.
Vô số bóng chuông màu đen đánh ra, những bóng chuông màu đen còn mang theo tiếng vang, hình thành từng vòng tiếng chuông rung động. Những tiếng chuông kia từ trong trận pháp phòng ngự Diệp Mặc bố trí truyền ra, Cừu Nhưỡng tu vi hơi kém một chút lập tức không chịu nổi.
Diệp Mặc giơ tay lên khẽ vung, lại mấy trận kỳ ném ra, những tiếng chuông kia kích động rung lên tuy còn có thể trông thấy, nhưng lúc thanh âm truyền ra trận pháp che đậy, đã không còn rung động như trước.
Chân Vũ Kích của Phục Phi mang theo vạn cái bóng kích, va vào những cái bóng chuông đen nhánh kia, đánh ra lốc xoáy nổ cực lớn. Những lốc xoáy này thoạt nhìn thanh thế to lớn, cực kỳ dồi dào, nhưng lại không một cái nào có thể đột phá trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng lại ngạc nhiên và hoài nghi hắn vậy mà lại phát hiện cái Phục Phi dùng cũng không phải thần thông hay là pháp thuật, mà là thương thuật trọn vẹn hoàn chỉnh. Bộ thương pháp này đã được Phục Phi kích phát đến cực hạn, vô số bóng thương trực tiếp đánh bay lĩnh vực Tiên đế của Ngụy Huyễn Minh, hơn nữa tàn ảnh nửa cái chuông Ngụy Huyễn Minh đánh ra tuy rậm rạp chằng chịt, nhưng lại không một cái nào có thể đột phá bóng thương của Phục Phi.
Ngụy Huyễn Minh cũng không coi Phục Phi ra gì, nhưng khi hai người đánh nhau, dấu vết vật lộn sinh tử lại càng ngày càng rõ ràng. Đến cuối cùng, khi Diệp Mặc không chế hoàn toàn là bóng chuông và bóng kích trong vòng chiến lại. Thân ảnh của Phục Phi và Ngụy Huyễn Minh chỉ còn là lúc ẩn lúc hiện, cái duy nhất khiến cho người xem bên ngoài cuộc chiến có thể trực quan nhìn thấy là, trong vòng tròn hai người đánh nhau nguyên khí tung hoành, tràn ngập sát cơ, cho dù là xuyên thấu qua trận pháp kiên cố kín kẽ, cũng có thể cảm nhận được.
Diệp Mặc chứng kiến đến lúc này, trong lòng đã khẳng định, Phục Phi không chỉ là một người Tu tiên đơn giản như vậy. Hắn nhớ tới lúc trước Chân Băng Du đã nói với hắn về một loại tu sĩ khác, có lẽ không thể xem như tu sĩ, chỉ có thể coi là người luyện võ.
Người luyện võ đơn thuần Diệp Mặc chưa từng gặp qua, lúc trước Chân Băng Du nói người luyện võ tu luyện tới cực hạn, thì có thể dùng võ phá hư không. Phục Phi ra tay, rất có thể là tu tiên song song với luyện võ.
Ngay khi Diệp Mặc còn đang suy nghĩ người luyện võ tu luyện tới cực hạn có phải cũng có thể giống như Hỗn nguyên Thánh đế hay không, hai người trong cuộc đánh nhau đã phân được thắnh bại.
Nửa cái chuông và Chân Vũ Kích chính diện đánh vào nhau, phát ra tiếng vang kinh thiên động địc, cho dù là trận pháp phòng ngự cách ly của Diêp Mặc, cũng không cách nào hoàn toàn ngăn cản tiếng nổ vang như thế này.
Nửa cái chuông vốn là được Ngụy Huyễn Minh đem làm pháp bảo để dùng đấy, mà Chân Vũ Kích là cái Phục Phi nằm trong tay. Bây giờ nửa cái chuông trực tiếp cuốn đi Chân Vũ Kích của Phục Phi, ở trên không kích phát ra trận trận quang ảnh. Nếu không có trận pháp hạn chế của Diệp Mặc, hai món pháp bảo kia nói không chừng đã đánh bay cung điện này ra ngoài rồi.
Diệp Mặc vốn đã suy đoán Phục Phi là một Võ tu, bây giờ Chân Vũ Kích bị nửa cái chuông cuốn đi, Diệp Mặc lập tức liền nhíu mày một cái, vũ khí rời tay đối với người luyện võ mà nói là không có lợi. Nhưng quy củ là do hắn đặt ra, cho dù là pHục Phi bị giết, hắn cũng không thể nhúng ta vào. Thần thức của người khác không cách nào dò xét sự lợi hại của nửa cái chuông kia, Diệp Mặc lại sớm đã cảm giác được nửa cái chuông kia tuyệt đối không phải là pháp bảo tầm thường.
Quả nhiên trong nháy mắt khi Chân Vũ Kích của Phục Phi bị nửa cái chuông mang đi, Ngụy Huyễn Minh khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, gã đã bị thứ tựa như pháp thuật lại không giống pháp thuật, thần thông không giống thần thông này của Phục Phi, đuổi theo làm cho toàn thân không thoải mái, bây giờ cuốn Chân Vũ Kích mà Phục Phi cần dùng nhất đi, Phục Phi trong mắt gã cũng chẳng hề khác gì người chết.
Nửa cái chuông phát ra một tiếng vang trầm đục, một bóng dáng so với những bóng chuông trước kia càng thêm rõ ràng càng thêm đen nhánh trong nháy mắt bay ra, trực tiếp đánh về phía Phục Phi.
Tố đạo theo hầu Ngụy Huyễn Minh kia nhìn thấy cái này mới thở phào, gã cũng đã nhìn ra Phục Phi là một võ tu. Một võ tu thân xác nhất định là dũng mãnh, nhưng dẫu có dũng mãnh tới đâu thân xác cũng không so được với linh hồn chuông đang say ngủ của nửa cái chuông kia. Thiếu bảo chủ lần này, hiển nhiên là kích phát linh hồn chuông, muốn một lần hành động giết luôn Phục Phi.