Diệp Mặc nói chuyện với Dư Nhu Ngọc mặc dù đã bố trí cách âm trận pháp, nhưng hai người nói chuyện với nhau, bất tri bất giác đã trôi qua nửa đêm, lúc này trời cũng đã sáng.
Dư Như Ngọc nghe lời nói của Hải Đồng, mặt liền biến sắc, y lập tức nói với Diệp Mặc:
- Thật xin lỗi, anh Diệp.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, nể mặt Dư Như Ngọc, nên hắn sẽ không nhiều lời với loại đàn bà điêu ngoa này. Hắn khoát tay nói
- Anh Dư, là một người bạn, tôi tặng anh một câu, trong cuộc đời không thiếu cỏ thơm.
Nói xong, Diệp Mặc xoay người rời đi.
Những lời này của Diệp Mặc thông tục dễ hiểu, Dư Như Ngọc dĩ nhiên nghe hiểu, mà Hải Đồng lại càng nghe rõ, chẳng qua khi cô kịp phản ứng thì Diệp Mặc sớm đã đi mất.
Hải Đồng khuôn mặt đỏ bừng, nở nụ cười tức giận, cô mặc dù xem thường Dư Như Ngọc, nhưng bị người khác ngay trước mặt nói mình không đáng để được theo đuổi, với sự kiêu ngạo của cô, trong lòng dĩ nhiên vô cùng tức giận. Cô không tìm được Diệp Mặc để xả giận, nhấc chân tung một cước vào Dư Như Ngọc, đá thẳng vào ngực Dư Như Ngọc.
Dư Như Ngọc không dám tránh né, bị đạp văng ra xa mấy thước, rơi xuống bậc thang. Thần thức của Diệp Mặc nhìn thấy một màn này, âm thầm lắc đầu, tính nhẫn nại của Dư Như Ngọc này thật sự quá tốt.
Diệp Mặc lặng lẽ đeo Cửu Biến vào, hóa thành một bộ dáng trung niên, lúc này mới tới buổi đấu giá.
Buổi đấu giá ở Phường thị Nam Sơn thật sự không nhỏ, lúc Diệp Mặc tới buổi đấu giá đã thấy người ra người vào, vào tới bên trong lại càng chật chội không chịu nổi.
Lượng người vào buổi đấu giá không hạn chế, chỉ cần anh có linh thạch là được. Một ngàn linh thạch hạ phẩm là có thể vào. Tùy tiện chọn vị trí để ngồi. Nhưng mười ngàn linh thạch hạ phẩm liền có một chỗ ngồi bình thường. Trăm ngàn linh thạch hạ phẩm liền có một chỗ ngồi cao cấp, mà ba trăm ngàn linh thạch hạ phẩm liền có một chỗ ngồi xa hoa nhất.
Diệp Mặc bởi vì đồ vật ở trên thân không ít, hơn nữa cũng không có ý định khiến cho người khác chú ý, cho nên hắn dùng mười ngàn linh thạch hạ phẩm lấy một chỗ ngồi bình thường.
Chỗ ngồi tuy rằng bình thường, nhưng sau khi Diệp Mặc tiến vào cũng rất hài lòng. Bên trong chẳng những không gian không nhỏ, hơn nữa còn có thể thông qua trận pháp để thấy rõ sân đấu giá. Nhưng lại không có người phục vụ riêng, nếu như muốn một nữ tu phục vụ riêng, cũng phải là chỗ ngồi có giá thấp nhất là một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.
Diệp Mặc dùng thần thức cẩn thận quét ra ngoài, phát hiện thần thức của hắn chỉ có thể nhìn thấy người ngồi trong đại sảnh, người bên trong chỗ ngồi riêng tư một người cũng không nhìn được. Hơn nữa Diệp Mặc còn phát hiện trận pháp ngăn chặn thần thức ở bình phong của chỗ ngồi một trăm ngàn linh thạch so với chỗ mình cao cấp hơn nhiều. Chỗ ngồi ba trăm ngàn linh thạch so với chỗ ngồi trăm ngàn linh thạch càng cao cấp hơn nhiều.
Phát hiện được vấn đề này, Diệp Mặc lập tức nghĩ tới, có phải ở bên trong đã bố trí thêm một trận pháp phòng ngự thần thức hay không. Tài nghệ về trận pháp của hắn tuyệt đối đã là trình độ đại sư, hơn nữa trên người hắn có đầy đủ tài liệu về trận pháp.
Diệp Mặc nghĩ tới đây, một đạo thần thức cường hãn trực tiếp xuyên qua quét vào phòng của hắn. Đạo thần thức này quét qua hắn sau đó không ngừng lại, lập tức quét về phía khác.
Thần thức của người này thật lợi hại, ít nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng Diệp Mặc từ việc người này không chút cố kỵ quét qua phòng của người khác cũng biết được người này rất có thể đã là tu sĩ Hư Thần.
Vốn Diệp Mặc đang dodự, lập tức bắt tay vào bố trí trận pháp ngăn chặn thần thức. Hắn cũng không muốn động một chút lại bị người ta dùng thần thức quét một lần, nếu nói như vậy. Hắn không bằng mất một ngàn linh thạch lấy một chỗ ngồi ở đại sảnh.
Phần lớn trận kỳ Diệp Mặc đều có sẵn, chỉ cần thời gian một nén nhang, hắn đã bố trí xong một trận pháp phòng ngự thần thức đơn giản.
Trận pháp này mặc dù không có biện pháp che đậy thần thức của tu sĩ Hư Thần, nhưng Diệp Mặc tin tưởng, trận pháp phòng ngự thần thức này cộng thêm trận pháp vốn có, thần thức của tu sĩ Nguyên Anh không có biện pháp để tiến vào.
Mặc dù không có biện pháp để ngăn chặn thần thức của mọi người, bất quá Diệp Mặc biết tu sĩ Hư Thần mặc dù có cũng không quá nhiều. Diệp Mặc khẳng định nếu như cho hắn đủ thời gian, trận pháp này nói không chừng ngay cả thần thức của tu sĩ Hư Thần cũng có thể ngăn chặn.
Nhưng hiện tại buổi đấu giá đã bắt đầu, Diệp Mặc chỉ có thể tạm ngừng việc bố trí trận pháp. Hắn quyết định, lúc rảnh rỗi nhất định phải luyện chế thêm nhiều trận bàn. Nếu có trận bàn, hắn có thể trực tiếp lấy ra dùng, không cần phải bố trí trận pháp nữa.
Quả nhiên, Diệp Mặc vừa ngồi xuống, lại có mấy đạo thần thức quét tới, nhưng mấy đạo thần thức này đều không ngoại lệ bị trận pháp của hắn ngăn cản, không có một đạo nào có thể quét vào phòng của hắn. Nói cách khác, phòng của hắn mặc dù là mười ngàn linh thạch nhưng nói về trình độ an toàn thì có thể sánh ngang với gian phòng ba trăm ngàn linh thạch, điều này khiến cho Diệp Mặc cực kỳ hài lòng.
Một thiếu phụ xinh đẹp chừng ba mươi chậm rãi đi tới đài đấu giá. Hướng về mọi người dưới đài cười, ôm quyền nói:
- Buổi đấu giá lần này là Phường thị Nam Sơn chúng ta cử hành, do hai vị tiền bối Vũ - Mẫn cùng ta chủ trì, ta tên là Lưu Đạm, hy vọng mọi người có thể thấy được vật phẩm mình vừa lòng trong buổi đấu giá. Đồng thời, buổi đấu giá lần này chỉ được sử dụng linh thạch trung phẩm, xin mọi người khi báo giá hãy dùng linh thạch trung phẩm để báo giá. Tốt lắm, không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, buổi đấu giá của Phường thị Nam Sơn hiện tại bắt đầu.
Diệp Mặc lại chú ý tới thiếu phụ này, thoạt nhìn mặc dù chỉ chừng ba mươi tuổi, nhưng tu vi của cô ta ít nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ. Trang phục yêu mị của cô ta khiến cho Diệp Mặc nhớ tới Mộng Lam đã từng gặp ở Tiểu Thế Giới, hai người phụ nữ đều là chủ trì đấu giá, đều yêu mị như nhau. Mà ở phía sau cách cô ta không xa là hai ông lão, hẳn là hai vị tiền bối Vũ - Mẫn mà cô ta đã nói, Diệp Mặc không dám sử dụng thần thức để quan sát, nhưng bằng vào khí thế cũng biết hai vị này tu vi ít nhất cũng là tu sĩ Nguyên Anh.
Phường thị Nam Sơn quả nhiên thực lực vô cùng cường hãn, tùy tiện lấy ra một người có thể ngay tức khắc giết hắn tại chỗ.
Diệp Mặc không sử dụng được thần thức quét qua các phòng khác, hắn biết những tu sĩ trong này không cần nhìn, sẽ không có người kém hơn hắn.
Lưu Đạm nhẹ nhàng gõ chiếc chùy pháp khí trong tay, nói:
- Các vị, phía dưới muốn đấu giá một món là một khối Canh Thiết Tinh, giá khởi điểm là mười ngàn linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một ngàn linh thạch.
Nói xong Lưu Đạm chỉ về phía đặt Canh Thiết Tinh, to khoảng tầm hai nắm tay. Diệp Mặc nhìn, trong lòng thầm than, mình từ Tiểu Thế Giới mua được Canh Thiết Tinh to bằng chậu rửa mặt, mà chỉ cẩn dùng một chút vàng, nhưng khi tới nơi này lại cần nhiều linh thạch như vậy.
Canh Thiết Tinh được sử dụng khắp nơi, chẳng những có thể luyện chế pháp khí, hơn nữa rất nhiều linh khí cùng pháp bảo đều sử dụng Canh Thiết Tinh, một khối Canh Thiết Tinh này rất nhanh đã bị người ta mua với giá mưới lăm ngàn linh thạch.
Vật đấu giá kế tiếp chính là hai món linh khí, giá khởi điểm đều là năm mươi ngàn linh thạch trung phẩm, cuối cùng được mua với giá một trăm ngàn linh thạch. Diệp Mặc âm thầm cảm thấy may mắn khi cướp được giới chỉ của Lý Trường Sinh, nếu không một chút của cải của hắn căn bản không có tư cách tham gia buổi đấu giá này.
Sau khi một quyển tu chân công pháp linh cấp nhị phẩm được bán ra với giá năm trăm ngàn linh thạch trung phẩm, không khí của toàn trường ngày càng tăng cao. Diệp Mặc lúc này mới hiểu được hắn thấy may mắn quá sớm. Linh thạch trên người hắn tổng cộng chỉ có hơn hai triệu linh thạch trung phẩm. Trong đó, linh thạch hạ phẩm nhiều nhất, có hơn mười triệu, mà linh thạch trung phẩm có một triệu, cộng lại còn không tới ba triệu linh thạch trung phẩm.
Lúc này Diệp Mặc chỉ có thể mong đợi vạn nhất có Tiệt Thổ, giá tiền không nên quá cao, nếu không hắn căn bản không mua nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hiện tại, đồ vật được đấu giá chính là một trong bốn đồ vật nóng nhất đêm nay của chúng ta, có bằng hữu có thể đoán được, đúng rồi, chính là một gốc Tố Đan Thảo, giá khởi điểm là một triệu linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn linh thạch,
Thanh âm Lưu Đạm vừa hạ xuống, hiện trường chấn động, không khí dâng cao. Diệp Mặc chỉ có thể âm thầm thở dài, tài sản của hắn căn bản không có tư cách tham gia tranh đấu. Tố Đan Thảo là dược liệu chủ yếu để luyện chế Bồi Chân Đan, trân quý dị thường, căn bản là tinh phẩm linh thảo cấp năm.
Bồi Nguyên Đan là đan dược sử dụng cho tu sĩ Trúc Cơ viên mãn thăng cấp lên Kim Đan, dĩ nhiên còn có vài loại đan dược cho Kim Đan, nhưng Bồi Chân Đan không thể nghi ngờ là đứng đầu danh sách, khó khăn duy nhất chính là để luyện chế ra Bồi Chân Đan cần phải là linh đan sư cấp bảy, nói cách khác, cho dù là người bình thường có được Tố Đan Thảo, cũng không nhất định có thể có được Bồi Chân Đan.
Tuy linh đan sư cấp bảy và linh đan sư cấp sáu chỉ kém nhau một cấp, nhưng một cấp này có người cả đời không cách nào vượt qua. Cho nên linh đan sư cấp sáu mặc dù ít nhưng các đại môn phái căn bản đều có. Nhưng linh đan sư cấp bảy, tương đối mà nói thì rất hiếm.
Diệp Mặc là một linh đan sư cấp sáu, nhưng Nhan Tranh đã đối xử với hắn vô cùng khách khí cùng lưu tâm, nếu như y biết Diệp Mặc hiện tại đã có thể luyện chế linh đan cấp tám thậm chí là cấp chín, vậy y tuyệt đối sẽ đầu tư toàn bộ cho Diệp Mặc.
Luyện Đan Sư cấp sáu ở Tiên Bảo Lâu thật sự không thiếu, nhưng Luyện Đan Sư cấp bảy lại không nhiều lắm. Nhan Tranh đầu tư cho Diệp Mặc, một phần đương nhiên vì Diệp Mặc là một linh đan sư cấp sáu, có thể giảm bớt áp lực về đan dược ở Tiên Bảo Lâu. Nhưng trọng yếu hơn là do Diệp Mặc chừng ba mươi đã là linh đan sư cấp sáu, sau này hắn rất có thể tiến tới trình độ cao hơn, cho dù là Đan Vương cũng không nhất định có được thành tựu như vậy
Chính là trong chốc lát, giá của Tố Đan Thảo đã lên tới một triệu rưỡi linh thạch. Diệp Mặc căn bản không báo giá, hắn biết tài lực của hắn căn bản không thể cạnh tranh mua gốc Tố Đan Thảo này được.
Tham gia buổi đấu giá có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ, nhưng những người tăng giá đều là một vài tu sĩ Kim Đan, thậm chí là tu sĩ Nguyên Anh. Bọn họ dĩ nhiên không mua cho mình, mà cho người bên cạnh, hoặc mua về cho môn phái.
Phải biết rằng một môn phái nếu như có nhiều hơn một tu sĩ Kim Đan, như vậy có thể nói thực lực của môn phái này tăng lên một cấp bậc nhỏ.
Mà một gốc Tố Đan Thảo nếu như vô tình gặp Luyện Đan Sư cao minh, thậm chí có thể luyện chế ra sáu viên Bồi Chân Đan, sáu viên Bồi Chân Đan đấy, nói cách khác ít nhất cũng có thể sinh ra hai đến ba tu sĩ Kim Đan, thậm chí sinh ra sáu tu sĩ Kim Đan cũng không phải không thể.
- Hai triệu.
Một thanh âm báo giá khàn khàn vang lên, khiến cho toàn hội trường yên lặng.
Buổi đấu giá tới hiện tại, lần đầu tiên vang lên thanh âm đột phá hai triệu linh thạch, có thể thấy được trình độ trân quý của gốc Tố Đan Thảo kia.
Diệp Mặc men theo thanh âm khàn khàn đó, cẩn thận sử dụng thần thức quét tới, hắn phát hiện ra người ra giá hai triệu kia lại là người giống như hắn, cũng ngồi ở chỗ ngồi có giá thấp nhất.