Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 866: Không đủ linh thạch



Hơn nữa, từ thanh âm khàn khàn này, Diệp Mặc có thể nghe ra, người này ít nhất cũng là một cô gái có tuổi không nhỏ, mặc dù chỗ ngồi của cô gái này chỉ là mười ngàn linh thạch, nhưng dù sao vẫn có thể phòng ngừa được đa số thần thức của tu sĩ Kim Đan, với tu vi hiện tại của Diệp Mặc trước mắt vẫn không thể quét vào trong.

Tố Đan Thảo giá cả từ triệu rưỡi linh thạch liền tăng lên hai triệu linh thạch, biên độ này rất lớn đấy, hơn nữa cái giá này đã tới giá cực hạn của Tố Đan Thảo. Trong nhất thời không ai báo giá nữa, cuối cùng để cho cô gái báo giá hai triệu linh thạch lấy được một gốc Tố Đan Thảo này.

Diệp Mặc trong lòng có chút tiếc nuối, hắn tiếc không phải là không mua được Tố Đan Thảo, mà là không biết được người mua Tố Đan Thảo là ai. Nếu như hắn biết người này, nói không chừng có thể thương lượng với người đó, chính mình giúp nga đó luyện chế Bồi Chân Đan, thu về một nửa thù lao.

Sau khi trải qua một hồi đấu giá Tố Đan Thảo sôi động, đồ vật đấu giá kế tiếp cũng rất bình thường, hội trường dần dần lắng xuống.

- Vật đấu giá tiếp theo là một chiếc ghề ngồi không có tên, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào biết được chiếc ghế này là nguyên liệu gì. Ta cũng chỉ có thể nói cái này rất có thể là một dị vật, hy vọng người mua có vận may. Nếu là rời khỏi tay, chúng tôi sẽ không phụ trách. Chiếc ghế này giá khởi điểm là một trăm ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười ngàn

Lưu Đạm đem một chiếc ghế đặt trên bàn đấu giá, chiếc ghế này vừa dày vừa cồng kềnh.

Nhưng Diệp Mặc lại thiếu chút nữa kích động đứng lên, khi Lưu Đạm lấy chiếc ghế kia ra, ụ đá trong giới chỉ của hắn rung động không dứt, hiển nhiên là cảm ứng được chiếc ghế ở trên bàn đấu giá kia.

Cái ụ đá này hắn lấy được từ Tiểu Thế Giới. Ban đầu Thiên Dịch đại sư vì tránh hắn, không cẩn thận để quên ụ đá này, bị hắn phát hiện, liền mượn gió bẻ măng lấy luôn. Cho tới nay, hắn cũng không biết rõ ụ đá mà mình lấy được rốt cuộc là vật gì, không nghĩ tới hôm nay lại phát hiện được vật ở nơi này khiến cho ụ đá trong nhẫn của hắn cộng hưởng, hơn nữa nhìn vật kia cũng là một ụ đá như vậy.

Một đồ vật không biết tên lại có giá khởi điểm là một trăm ngàn linh thạch. Hiện trường trở nên yên tĩnh. Cho dù là linh thạch của tu sĩ Nguyên Anh cũng không có nhiều như vậy, không ai vô duyên vô cớ lấy ra một trăm ngàn linh thạch để mua một thứ đồ vật không biết tên này.

Bọn họ cũng sẽ không cho rằng người khác nhìn lầm, phải biết rằng Phường thị Nam Sơn có thực lực cường hãn thế nào. Tu sĩ Hư Thần không chỉ một vị. Thực lực mạnh mẽ như vậy sao có thể nhìn nhầm được?

- Một trăm mười ngàn linh thạch.

Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc có người báo giá. Y tăng thêm mười ngàn linh thạch.

Lưu Đạm mặc dù nói rất rõ ràng, nhưng nghe thấy chỉ có một người ra giá một trăm mười ngàn linh thạch, trong lòng vẫn có chút thất vọng. Tuy rằng biết rõ vật này rất khó bán được với giá cao, nhưng chuyện này cũng không nhất định, vạn nhất có người nhận ra đây là vật gì, cho dù là bán ra với cái giá trên trời cũng không phải là không thể.

- Một trăm ba mươi ngàn.

Thật giống như bởi vì có người mở đầu, nên người thứ hai báo giá trực tiếp tăng lên một trăm ba mươi ngàn.

Hai người này vừa báo giá, hiện trường giống như mặt hồ bị ném đá, tất cả bắt đầu đấu giá.

- Một trăm năm mươi ngànlinh thạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Một trăm bảy mươi ngànlinh thạch.



Chỉ một lát sau, giá tiền đã tăng tới hai trăm ngàn. Diệp Mặc trong lòng âm thầm sốt ruột. Hắn chỉ sợ người khác đoạt mất vật này, mắt thấy giá tiền đã ngày càng cao, Diệp Mặc biết hắn nhất định phải báo giá rồi.

Những người báo giá kia tựa hồ có ý muốn có được thứ đồ vật mà người khác nhìn không ra, đem về nhìn xem một chút. Giống như vật này nếu tới tay mình, nhất định sẽ được nhận ra.

- Năm trăm ngàn linh thạch.

Diệp Mặc trực tiếp từ hai trăm hai mươi ngàn linh thạch lên tới năm trăm ngàn. Hắn muốn lặp lại giống như người vừa mua Tố Đan Thảo.

Nhưng Diệp Mặc vì quá nóng lòng nên đã quên rằng, hắn càng khẩn cấp như vậy, người khác lại càng cho rằng vật này rất tốt.

- Sáu trăm ngàn linh thạch.

Sau khi Diệp Mặc báo giá xong, chỉ lát sau đã có người ra một cái giá mới sau Diệp Mặc rồi.

Diệp Mặc trong lòng cả kinh, hắn biết mình nóng lòng rồi, buổi đấu giá này toàn là những người có tiền tới, hắn mặc dù không tính là một người không có tiền, nhưng linh thạch của hắn so với người khác thật sự không tính là nhiều.

Sáu trăm ngàn linh thạch để mua một ụ đá không biết tên, hiện trường trở nên yên tĩnh. Nhưng Diệp Mặc lại ngừng báo giá, hắn biết lúc này không phải lúc ra giá, hắn nhất định phải khiến cho mọi người ở đây tỉnh táo lại.

Lưu Đạm không nghĩ tới cái ụ đá này lại được người ta ra giá tới sáu trăm ngàn linh thạch, nhất thời có chút kích động, cô ta nâng ụ đá lên một chút, sau đó nở nụ cười xinh, nói:

- Chiếc ghế không biết tên này đã có người ra giá tới sáu trăm ngàn, có thể thấy được người ra giá đã nhận ra đây là một bảo bối. Mặc dù tôi cũng muốn người đó xuất hiện để nói ra đây là vật gì nhưng tôi cũng biết điều này không thực tế.

Khi Diệp Mặc đang căm tức những lời nói của cô ta, thì lời nói của cô ta lại thay đổi:

- Tốt lắm, nếu có một người nhận ra đây là bảo bối gì, rất có thể có người thứ hai nhận ra. Giá hiện tại là sáu trăm ngàn, có ai ra giá cao hơn không? Phải biết rằng bảo bối chỉ có một, nếu để người khác mua, cơ hội sẽ mất đi

Mặc dù Diệp Mặc rất tức giận đối với sự mê hoặc của Lưu Đạm, nhưng vẫn dừng lại một hồi lâu, Lưu Đạm mới kêu lên:

- Sáu trăm ngàn lần thứ nhất, có ai tăng giá hay không? Sáu trăm ngàn lần …

Chưa đợi Lưu Đạm nói hết câu, lại có người kêu lên:

- Bảy trăm ngàn.

Một lần tăng giá một trăm, hiển nhiên rất có thể do lời nói vừa rồi của Lưu Đạm đã có tác dụng, đã có người cho rằng vật này là một thứ đồ tốt.

- Bảy trăm năm mươi ngàn.

- Tám trăm ngàn

Một vòng đấu giá mới rất nhanh đã tăng giá tiền lên một triệu, cái giá này khiến cho tâm của Diệp Mặc trở nên lạnh như băng.

Nếu như nói Diệp Mặc không quá để ý tới Tố Đan Thảo thì ụ đá này, Diệp mặc thật sự vô cùng lưu tâm. Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, cái ụ đá của mình rất không tầm thường, nếu như hắn không thể mua được ụ đá trong tay Lưu Đạm, hắn nhất định sẽ vô cùng tiếc nuối.

Sau khi giá tiền tăng lên một triệu, lại dừng lại, phải biết rằng cho dù là lấy về nghiên cứu thì một triệu tuyệt đối không phải là một cái giá thấp.

Lưu Đạm đối với những lời nói mê hoặc của mình rất hài lòng, cô không nghĩ tới chiếc ghế một trăm ngàn này lại bị lời nói miễn cưỡng của mình tăng lên thành một triệu, điều này khiến cho cô càng muốn biết chiếc ghế này rốt cuộc bán được với giá bao nhiêu tiền.

- Đã có người ra giá một triệu, có thể thấy được đây thật sự là một đồ vật không tệ, đáng tiếc, tôi lại không biết. Tốt, một triệu lần thứ nhất, có ai ra giá cao hơn không? Nếu như không có ai, vậy chiếc ghế này sẽ không còn liên quan tới bạn nữa…

Lưu Đạm không hổ là một người chủ trì của buổi đấu giá, cố gắng tận lực mê hoặc người khác tăng giá.

- Một triệu lẻ mười ngàn.

Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn còn hơn hai triệu linh thạch, bất luận thế nào, không tới cuối cùng hắn sẽ không buông tay.

- Một triệu hai trăm ngànNgười vừa ra giá một triệu linh thạch tựa hồ có chút không vừa ý, một lần liền tăng lên hai trăm ngàn.

Diệp Mặc phóng xuất thần thức, nhưng người ra giá một triệu hai trăm ngàn kia lại ở trong chỗ ngồi một trăm ngàn linh thạch, thần thức của hắn căn bản không xuyên qua được.

Khi thần thức của Diệp Mặc phóng ra ngoài, đồng thời hơn mười luồng thần thức từ bốn phương tám hướng bắn về phía Diệp Mặc, tựa hộ cũng muốn nhìn xem người ra giá hơn một triệu để mua ụ đá này rốt cuộc như thế nào. Nhưng khiến cho những tu sĩ kia giật mìnhcùng rung động chính là người tu sĩ này mặc dù ngồi ở chỗ ngồi cấp thấp nhất, nhưng thần thức của bọn họ đều không thể quét vào trong.

- Một triệu hai trăm mười ngàn Diệp Mặc không hề nghĩ ngợi, liền tăng thêm mười ngàn

- Một triệu ba trăm ngàn.

Người nọ hiển nhiên là tức giận, lại đem giá tiền tăng lên một trăm ngàn

- Một triệu ba trăm ngàn mười ngànDiệp Mặc lại tăng thêm mười ngàn

-Một triệu năm trăm ngàn

- Một triệu năm trăm mười ngàn



Toàn trường trở nên yên tĩnh quỷ dị, vì một chiêc ghế không biết tên, hai tu sĩ tựa hồ đã tức giận. Mà Diệp Mặc mỗi lần đều tăng lên mười ngàn, tựa hồ giống như muốn khiêu khích lửa giận của đối phương.

Thậm chí người chủ trì Lưu Đạm càng không cần thêm mắm thêm muối, điều mà cô ta phải làm chính là ngồi nghe Diệp Mặc cùng một gã tu sĩ khác đấu giá mà thôi.

Khi Diệp Mặc kêu lên hai triệu năm trăm mười ngàn, rốt cuộc tên tu sĩ kia đã hoàn toàn cuồng bạo, y tức giận hừ một tiếng nói:

- Ba triệu, nếu như mày lại tăng giá, vậy cái ụ đá này ngươi lấy đi. Phí Tứ Giang của Ẩn Kiếm Môn sẽ rất vui mừng nhường cho mày ụ đá này.

Diệp Mặc trở nên trầm mặc, hắn dĩ nhiên không phải bị tên Phí Tứ Giang kia uy hiếp, mà linh thạch mà hắn có không tới ba triệu. Nếu có ba triệu linh thạch, hắn nhất định không chút do dự tăng thêm mười ngàn linh thạch, lấy ụ đá này về. Mà hiện tại hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ vật mình muốn tiến vào túi của tên Phí Tứ Giang kia, trong lòng càng buồn bực hơn.

Thời điểm cần tăng tu vi lên, Diệp Mặc đồng dạng cảm thấy tầm quan trọng của linh thạch. Mặc dù hắn so với những tu sĩ đồng cấp cũng coi là một người tương đối có tiền, một chút linh thạch này đối với hắn cũng không có tác dụng gì.

Liên tiếp hai đồ vật hắn muốn đều bị người khác mua đi, trong lòng hắn cực kỳ không thoải mái.

Thấy Diệp Mặc không ra giá tiếp, rất nhiều người cho rằng Diệp Mặc sợ Phí Tứ Giang, bởi vì thực lực của Ẩn Kiếm Môn của Tông Môn bốn sao rất cường hãn, mơ hồ có thể sánh ngang với Tông Môn năm sao.

Mặc dù mua được chiếc ghế này, nhưng Phí Tứ Giang vẫn rất khó chịu, y vì chiếc ghế này dùng hơn gần hai triệu linh thạch, nhưng điều này đều là do Diệp Mặc ban tặng. Y quyết định một khi buổi đấu giá kết thúc nhất định phải dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất rộng này một chút.

Diệp Mặc mặc dù không có được chiếc ghế, nhưng hắn đã biết được Phí Tứ Giang người mua chiếc ghế là người của Ẩn Kiếm Môn, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, một khi có thực lực, nơi phải tới đầu tiên chính là Ẩn Kiếm Môn, cái ụ đá này hắn nhất định phải lấy được.

Một chiếc ghế không biết tên cư nhiên lại bán được với giá ba triệu linh thạch trung phẩm, điều này Lưu Đạm cũng không nghĩ tới. Đây là giá tiền cao nhất cho tới hiện tại của buổi đấu giá.

Diệp Mặc cũng rất căm tức, buổi đấu giá đã tiến hành một ngày, hắn thứ gì cũng không có được.