1018: Khí Thể Tăng Vọt
Nói xong, Tần Minh thấy Đô Thiên Thành gãi người, mặt anh ta khó coi cực kỳ, bởi vì đúng là dạo gần đây anh ta mất ngủ thật.
Tần Minh nhìn vẻ mặt anh ta là biết chuyện gì đang xảy ra, cười to nói: "Ha hai ha, cậu huênh hoang khoác lác, đang thắc mắc sao tự dưng cậu lại mạnh như vậy, thì ra là tiêu hao sinh lực quá đà."
"Im miệng!" Đô Thiên Thành thẹn quá thành giận: "Dù như vậy thì hôm nay cậu vẫn phải thua ở đây."
Vừa dứt lời, Đô Thiên Thành phẫn nộ xông lên bất chấp, dồn hết sức vào cú đầm, khoá hết tất cả những chỗ Tần Minh có thể trốn được, đấm thật mạnh về phía Tần Minh.
Mà lúc này, con người của anh ta chợt trừng lên, anh ta thấy Tần Minh dùng phương pháp hô hấp giống anh ta, khí thể tăng vọt.
Âm!
Hai nắm đấm đụng va chạm, sau đó cánh tay Đô Thiên Thành như bị máy cưa xích cưa ra, xương cốt xuyên thủng qua bả vai, bay ngược ra ngoài, cảnh tượng trong đẫm máu.
Tần Minh hít một hơi thật sâu, từ từ nói: "Bình thường lúc người Hoa Hạ chúng tôi liều mạng sống chết mới dùng chiêu để lại di chứng cực lớn này."
"A a, cậu, cậu." Đô Thiên Thành hoảng sợ ngẩng đầu lên, Tần Minh sau khi kích phát năng lượng tiềm ẩn, sức mạnh mạnh hơn anh ta mười mấy lần.
Anh ta và Tần Minh giống như trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, thứ anh ta lấy làm tự hào lại là thứ không đáng được nhắc đến trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Bên phía hội trường, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, cú đấm của Tần Minh quá bạo lực, ban nãy họ còn tưởng Tần Minh đấu không lại.
"Wow!" Khán giả reo hò hoan hô.
Trên khu khách quý, mặt người hướng dẫn Mã xám như tro tàn, trợn mắt há mồm.
Ông Kim đại diện cho Hàn Quốc thấy cảnh tượng này cũng hận đến mức cắn răng: "Sao lại thế này? Người này đáng phải chết."
Tần Minh đấm một cú làm cánh tay của tuyển thủ Hàn Quốc lệch khỏi vai, làm cả hội trường ngỡ ngàng, cũng làm những tuyển thủ Hàn Quốc mới vừa huênh hoang khoác lác phải câm miệng.
Tần Minh nhìn Đô Thiên Thành sắp bị nâng đi, nói: "Các người biết chơi chiêu thật, đừng nên dùng phương pháp kích phát cực hạn khả năng tiềm ẩn làm cơ thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bị thương một chút thôi nhưng được sống thêm mấy chục năm, cậu còn phải cảm ơn tôi đấy."
Đồ khốn...!Tôi muốn giết cậu, a, tay của tôi...!Đô Thiên Thành bị nhân viên y tế đưa đi trong tiếng kêu la thảm thiết.
Tần Minh bạo lực như vậy cũng bị trọng tài phạt nhưng không ai dám làm gì anh, chưa kể đến việc được phía Nhiếp Hải Đường bảo vệ, thân phận của anh cũng làm người khác không dám làm bậy, huống chi cũng tại đối phương ra tay tàn nhẫn trước.
Sau khi trận đấu giao lưu võ thuật kết thúc, Tần Minh quay lại bên cạnh các anh em.
Triệu Lập Ngưu nhịn không được hỏi: "Tiểu Minh, ban nãy Nhiếp Hải Đường đi an ủi cậu à?"
.
Tần Minh, để tôi xử lý vết thương cho cậu. Lúc này, Trần Mục Linh cầm hộp thuốc y tế bước đến.
Bỗng dưng có một cô gái lại xuất hiện kế bên, không phải là Nhiếp Hải Đường?
Cô nói: "Không cần, vết thương của bạn trai tôi, tôi tự xử lý được"
Bạn trai?
Câu này của Nhiếp Hải Đường làm những người khác đều ngạc nhiên, họ yêu nhau từ khi nào vậy?
Nhưng Tần Minh biết rõ, những lúc thế này phải quyết định, anh nói: "Tôi đến Bắc Kinh để tìm cô ấy nên Trần Mục Linh, cảm ơn lòng tốt của cậu."
Mặc dù câu này không nói rõ nhưng Tần Minh đã hoàn toàn từ chối Trần Mụ Linh, người đang cầm hộp thuốc y tế ngây ra như phỗng, lòng cảm xúc lẫn lộn nhưng phải đành chịu, hàng nước mắt nóng hổi rơi lã chã.
Tần Minh không chịu nổi cảnh tượng này nên tìm cớ đưa Nhiếp Hải Đường đi trước.
Nhìn bóng dáng của hai người, Triệu Mộng Hoa cũng thở dài, vỗ nhẹ lưng cô bạn thân của mình, nói: "Thôi bỏ đi, cuộc sống có những thứ không phải cứ cầu là có. Lúc trước đã bỏ lỡ rồi thì có lẽ không còn cơ hội nữa."
Nhưng em không cam tâm. Trần Mục Linh cắn môi, mắt rưng rưng: "Nếu em quen Tần Minh từ trước thì hay biết mấy, vậy em sẽ không bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Nhưng khi em thật lòng thích cậu ấy, cậu ấy đã... Đã.."
Triệu Mộng Hoa nói: "Đàn ông xuất sắc thật sự, đương nhiên sẽ được nhiều cô gái yên mến. Em nhìn A Dũng nhà chị đi, đâu có cô gái nào thích anh ấy."
Miệng Lương Thiếu Dũng giật nhẹ, thầm nói: "Bà chị vô dụng này, không biết tôi đã từ chối bao nhiêu cô gái rồi đó."
Bên kia, trong phòng nghỉ.
Nhiếp Hải Đường thở phì phì kéo Tần Minh rời đi, ghen tỵ nói: "Nếu em không ra mặt thì có phải anh định đi theo họ không?".
Tần Minh gãi đầu nói: "Ừ thì kế hoạch ban đầu là đi ăn với họ, dù gì tụi anh là bạn cùng ký túc xá, lâu rồi không gặp."
Nhiếp Hải Đường tức giận khoanh tay nói: "Anh thấy Trần Mục Linh kia đẹp nên lại muốn quan hệ nam nữ"
Tần Minh bị oan, giơ tay đầu hàng, nói: "Anh đâu dám, anh đã nói là lúc ở trước cửa, tự dưng cô ấy hôn anh mà, anh cũng đâu biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa anh và cô ấy đâu có gì với nhau, nếu em không tin, anh ra đường bị xe.."
Nhiếp Hải Đường giơ tay bịt miệng Tần Minh, giận dỗi trừng anh một cái, nói: "Em đầu nói là không tin anh? Em thấy khó chịu thôi, không muốn những cô gái khác cứ lượn tới lượn lui trước mặt anh"
Sau khi xử lý vết thương xong, những người trẻ tuổi của Hoàng phải bước đến, thấy Nhiếp Hải Đường và Tần Minh thân mật đến vậy, họ cực kỳ bất ngờ.
"Chẳng phải cô Nhiếp mới quen anh ta thôi à?"
"Chẳng lẽ là người yêu của nhau? Tin hot đấy"
"Không thể nào? Cô Nhiếp là học trò của bà Mộc, chẳng phải bà Mộc là người theo đuổi chủ nghĩa không kết hôn à?"
"Ồ, biết bao nhiêu người phải vỡ mộng rồi đây!
"Nhưng mà lại lịch người này thế nào vậy? Chẳng phải Trương Chân Nhân chỉ có hai học trò thôi hả?"
Nghe các tuyển thủ bàn tán sôi nổi, Nhiếp Hải Đường không thể không ra vẻ đội trưởng, nói: "Khụ khụ, đừng ăn nói lung tung, thu dọn đồ đạc rồi về đi. Đêm nay có tiệc ăn mừng nữa, thầy Hoàng Thăng Cửu cũng đến."
Vừa nghe đến cái tên Hoàng Thăng Cửu, mọi người phấn khích hẳn lên, ai cũng nói muốn nhờ thầy Hoàng chỉ dạy gì đó.