Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 182: Quá Mất Mặt





Bà Mộc ngạo mạn nói: “Giờ cậu xin lỗi con trai tôi rồi rời khỏi đây thì còn kịp."
Tần Minh không sợ, nghiêm nghị nói: “Bây giờ bà xin lỗi tôi, tôi có thể cân nhắc nhà họ Mộc các người ngu muội vô trị, bị lừa bịp mà nhắm một mắt mở một mắt, tha cho bà một mạng.”
Kinh ngạc.
Những người nhà giàu trong hội trường đều sợ đến ngày người.

Một nhân viên phục vụ như Tần Minh thì dựa vào cái gì mà dám nói như thế? Trên tay cậu ta còn bưng mấy cái ly không đấy nhỉ? Trên người còn mặc quần áo của nhân viên phục vụ nữa.
Mộc Chiêu Dương tức quá thành ra bật cười: "Hừ, người không có mặt mũi đúng là vô địch.

Anh ỷ vào chuyện ở đây có nhiều người nên chúng tôi không dám làm gì anh đúng không? Cái loại bạc tình bạc nghĩa, cặn bã chuyên bắt nạt bạn bè như anh, cho dù tôi có tự hạ thân phận thì cũng phải cho anh nhận lấy sự trừng phạt.
Khóe miệng bà Mộc cong lên, nói: “Được rồi, hai người này cũng không phải kẻ tốt lành gì.

Nhà họ Nhiếp thì gần đây mới làm ăn tốt hơn một chút, một nhà giàu mới nổi.

Nói dễ nghe là nhà giàu mới nổi, đấy là mọi người cho nhà họ mặt mũi lắm rồi.


Nhưng mà có vài người, dù được cho thể diện nhưng họ cũng không cần đâu.”
“Tháng trước, tập đoàn Dương Hòa trắng trợn mua cổ phiếu của tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, suýt chút chút nữa là thành công rồi, nhưng cuối cùng mười một phần trăm kia lại rơi vào tay nhà họ Hạ
“Mọi người có biết gì không? Cô Nhiếp đây, vì mười một phần trăm cổ phiếu mà đáp ứng làm vợ của người ta, ha ha, đúng là để tiện.”
“Nhưng cuối cùng cô ta lại đổi ý, còn cho người đánh Hạ Khôn thành tàn tật, nói không giữ lời, chắc là muốn chơi vũ điệu thần tiên rồi.”
“Còn Nhiếp Chính Minh, anh cả của cô ta thì muốn có được sự trợ giúp của nhà họ Mộc chúng tôi mà chia tay với bạn gái đã yêu đương nhiều năm, ra mắt với con gái tôi.

Ôi mẹ ơi, vì tiền mà coi phụ nữ như quần áo.

Mất mặt chết người, nghĩ nhà họ Mộc chúng tôi là nơi thu nhận rác thải hả?"
“Mà ông chủ Nhiếp cũng đi cầu xin khắp nơi, cầu xin đến tận nhà họ Hầu mới thoát được gian khó.

Ha ha, đây là nhà giàu hả?"
“Thế nhưng hồi trước, nhà họ Nhiếp lại chọc tới nhà họ Thích, chậc chậc...!Công ty sắp phải đổi chủ, giá cổ phiếu sụt giảm, mất tất cả khách hàng lớn”
“Chuyện trong nhà giàu mới nổi này lộn xộn như vậy, làm con trai và con gái cũng phải nhảy nhót như thế.

Ha ha ha, bọn họ muốn nhảy nhót lên trời sao?”
Nhà họ Mộc nói một mạch hết những chuyện này ra, khiến các nhà giàu nổi tiếng xung quanh nghe thấy cũng phải lắc đầu nguầy nguậy, những chuyện này không phải là chuyện tốt gì.
Mặt Nhiếp Hải Đường đỏ tới mang tai, cực kỳ căng thẳng.

Bàn tay đang nắm lấy tay Tần Minh của cô toát đầy mồ hôi, cô sợ hãi, cô ghét bị người ta bàn tán ầm ĩ như vậy.
Bà Mộc chỉ chỗ cách đó không xa, nói: “Ồ, chủ tịch Nhiếp, bà Nhiếp, sao các người không đến trò chuyện vài câu? Chắc không phải đang giả vờ không nghe thấy đâu nhỉ?”
Cách đó không xa, Nhiếp Kiến Dân đang đưa lưng về phía đám người thì bị giật mình, thật ra ông ta cũng biết vừa nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vì cảm thấy đây là chuyện giữa các con, quá mất mặt, nên vì mặt mũi, ông ta không tới, nghĩ bọn họ sẽ tản đi nhanh thôi.
Ai ngờ chuyện càng náo loạn càng lớn, bây giờ cả hội trường đều đang chú ý rồi.
Nhiếp Kiến Dân mất hết mặt mũi, chỉ mong tìm được một khe hở để chui vào.

Đương nhiên là ông ta cũng không thể đi qua đó được, qua đó để mất mặt à? Ông ta vội quay đầu giải thích là bận quá, nghe không rõ rồi thôi.
Nhiếp Hải Đường nhíu mày lo lắng, hiện giờ ông bà nội của cô cũng ở đây, nếu bọn họ nhìn thấy cảnh này chắc sẽ thất vọng lắm nhi?
Thế nhưng dù là vậy, cô không có lý do để mà nhượng bộ, cô không muốn bị tiền tài và thế lực đánh bại.

Mẹ của Nhiếp Hải Đường sầm mặt lại, biết chồng mình không tiện ra mặt, vội vàng tiến lên, tươi cười nói: "Bà Mộc, Hải Đường nhà chúng tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, khó tránh khỏi bị người lừa gạt.

Mong bà thông cảm nhiều hơn, chuyện lần này tôi xin lỗi, xin lỗi bà.

Hải Đường, mau đi với mẹ.”
Nhiếp Hải Đường không chịu đi, cô biết càng những lúc này cô càng không thể bỏ mặc Tần Minh.

Dù là mất mặt, cô cũng phải ở lại chịu mất mặt với Tần Minh.
Nhiếp Hải Đường nói: “Mẹ, Tần Minh là bạn trai của con, chuyện của anh ấy thế nào con đều hiểu rõ ràng.

Những người này đang bóp méo sự thật.”
Mẹ của Nhiếp Hải Đường tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, khẽ nói: “Bạn trai cái gì? Mẹ không đồng ý.

Cái loại không có bất cứ bản lĩnh gì, chỉ biết lừa gạt người khác, đẩy nhà họ Nhiếp chúng ta vào hố lửa.

Vừa nãy ba con vất vả mãi mới thuyết phục được sếp Tào, mới giải quyết xong chuyện Tào Tương Lương.

Bây giờ tên nhóc đó lại chọc vào nhà họ Mộc, đúng là tai họa.”
“Đủ rồi!”
Tần Minh cực kỳ căm tức quát to một tiếng, nói: “Bà Mộc, bà vừa nói đến chuyện Hạ Khôn đúng không, vậy thì tốt, mời Hạ Khôn ra nói một câu.

Để hắn ta nói cho tất cả mọi người biết, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Nhưng vừa nãy tôi đã cảnh cáo bà rồi, bà bối nhọ danh dự của bạn gái tôi, vậy thì bà sẽ phải trả giá đắt."
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía một góc trong tiệc rượu, Hạ Khôn đang uống rượu giải sầu một mình.
Tần Minh lớn tiếng nói: “Hạ Khôn, ngày đó đã xảy ra chuyện gì, anh qua đây nói cho bà Mộc biết một câu.

Nếu anh dám nói sai một chữ, tôi đá vỡ trứng của anh.”
Hạ Khôn sợ hãi kẹp chặt đùi lại, nhanh chóng đi tới.
Người xung quanh không hiểu gì: “Giọng điệu của thanh niên này cũng lớn quá, thật là ngang ngược.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải cậu ta ỷ vào nhà họ Nhiếp sao? Ăn bám hả?”
“Ông bị ngốc à? Lão già nhát gan Nhiếp Kiến Dân kia dám tới sao? Đến vợ của Mộc Hạo mà cũng không dám đối mặt, nhà họ Nhiếp thì có gì để người ta dựa hơi?”

“Vậy chẳng lẽ là thanh niên này có chỗ dựa?”
“Dựa núi thì núi sập, dựa người thì người đi, cứ xem thử đã.”
“Giờ tôi có chút hứng thú với cậu thanh niên này rồi, mặc dù là nhân viên phục vụ, nhưng có khí chất, không phải một bộ quần áo phục vụ có thể che giấu được.”
Nhà họ Hạ từng bị Hầu Khánh cảnh cáo, hoàn toàn không dám đối nghịch với Tần Minh.

Hắn ta đàng hoàng nói: "Bà Mộc, ban đầu là tôi mang mười một phần trăm cổ phiếu của nhà họ Nhiếp đến, yêu cầu Nhiếp Hải Đường gả cho tôi, tôi sẽ bán lại số cổ phiếu đó cho nhà bọn họ.”
“Nhưng Nhiếp Hải Đường không chịu, tôi bị sắc đẹp làm mờ mắt muốn cưỡng ép Nhiếp Hải Đường, là bạn trai của cô ấy ra tay kịp thời, bảo vệ cô ấy”
“Việc này là Hạ Khôn tôi làm, nhưng vẫn không có cơ hội để trịnh trọng nói xin lỗi cô Nhiếp đây.

Cô Nhiếp, tôi thành thật xin lỗi, may mà bạn trai của cô kịp thời ngăn cản sai lầm của tôi, không để tôi càng ngày càng sai nữa.”
Nói xong, Hạ Khôn cúi người xuống chào.
Xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, Hạ Khôn làm vậy chẳng khác nào vả mặt bà Mộc ngay trước mặt tất cả mọi người.
Bà Mộc tức giận tới mức run rẩy, chỉ là một tên nhà họ Hạ, dựa vào cái gì mà dám đối nghịch với bà ta? Cho dù bà ta biết chuyện này là giả, nhưng Hạ Khôn cũng phải đứng về phía nhà họ Mộc mới đúng.
Đúng là ăn gan hùm mật báo.
Khóe miệng Tần Minh cong lên, lạnh nhạt nói: “Nghe rõ rồi chứ? Đây mới là chân tướng của sự việc này.

Có một số người, vì muốn công kích người khác mà bóp méo sự thật, ỷ vào nhà mình giàu có, quen biết nhiều người nên đã chỉ hươu nói vượn.
Tần Minh phất tay, nói: “Hạ Khôn, anh có thể đi rồi.”
Hạ Khôn sợ hãi gật đầu, trong lòng thì khinh thường nhìn người nhà họ Mộc một chút, nói: “Giám đốc Hầu còn đích thân cảnh cáo tôi, nói không chừng thiếu niên này là con riêng của giám đốc Hầu đấy.

Ha ha, chờ nhà họ Hầu ra mặt, nhà họ Mộc mấy người chết chắc.”
Tần Minh nắm chặt tay Nhiếp Hải Đường, nói: “Các người công kích bạn gái của tôi ác độc như vậy, sao giờ lại im hết rồi?”
Bà Mộc nổi nóng nói: “Cho dù tôi hiểu lầm thì thế nào? Chẳng lẽ tôi còn phải giải thích cho cậu à? Ngược lại tôi cũng đang rất tò mò, không biết tên phục vụ như cậu sẽ làm gì để tôi phải trả giá đắt?”.