Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 183: Hiện Trường Và Mặt Cỡ Lớn





Tần Minh đảo mắt nhìn đám người, nói: “Mọi người đều nói nhà họ Mộc là nhà giàu, nhưng tôi chỉ thấy nhà các người toàn là lũ mắt mù, tim cũng mù, lấy mạnh hiếp yếu, giả nhân giả nghĩa mà thôi.

Bà bôi nhọ bạn gái tôi đủ kiểu, giờ biết sự thật rồi mà vẫn còn thề thốt phủ nhận.

Người như bà mà có ý tốt làm từ thiện hả? Ngoại trừ dùng gia thế đè người ra, còn làm được gì để khiến người ta khâm phục?”
Bà Mộc bị tức đến nỗi nghẹn họng không trả lời được.

Bà ta trào phúng Nhiếp Hải Đường, kết quả lại bị Tần Minh mạnh mẽ làm sáng tỏ, không còn lời nào để nói.
Nhưng cũng đừng mơ bà ta sẽ xin lỗi.
Phóng viên giải trí ở xung quanh đều âm thầm chụp ảnh, tiệc tối nay không cho phép bất luận kẻ nào chụp ảnh, nhưng không tránh được chuyện người khác chụp trộm, mấy ngày nay những người kia đều nghĩ xong cả đầu đề rồi.
Nhiếp Hải Đường được giải oan, vui mừng nhướng mày, nhìn Tần Minh đầy tình tứ, khiến những người xung quanh cũng phải hâm mộ.

Hai người đứng cùng nhau trông rất có phong thái của trai tài gái sắc.
Thế nhưng mẹ của Nhiếp Hải Đường thì đang phiền muộn lắm, lần này đắc tội với nhà họ Mộc rồi, sau này nhà họ Nhiếp cũng khó mà được sống yên ổn.
Cái tên Tần Minh này thì có bản lĩnh gì? Múa mép khua môi cũng được coi là bản lĩnh sao? Nào có thực lực như vàng ròng bạc trắng cơ chứ?
Mộc Chiêu Dương không nhịn nổi nữa, nói: “Mẹ tôi chỉ nghe đồn đãi, nên bị lừa thôi.

Đây không phải lỗi của bà ấy”
Tần Minh cười lạnh, nói: “Vậy thì đó là sai lầm của cậu Mộc Chiêu Dương rồi.


Tất cả mọi người nói cậu tuấn tú lịch sự, nhưng tôi thấy cậu cũng là tên vô tích sự mà thôi.

Cậu thử hỏi ba con Triệu Phú Quý một chút xem, ngay từ đầu là các người lấy việc công trả thù riêng, chặn nhóm người có được vé vào cửa như chúng tôi ở ngoài cổng, cố ý nhục nhã chúng tôi.

Là bọn họ gây sự trước, tại sao trong mắt cậu lại thành chúng tôi có tội, còn đám người Triệu Phú Quý lại vô tội? Ha ha, bản lĩnh đổi trắng thay đen của cậu cả nhà họ Mộc đây cũng mạnh lắm."
Đám người nhìn về phía ba con Triệu Phú Quý và gia đình Tạ Quảng Khôn, bọn họ đều lúng túng cúi đầu xuống.

Sự xấu hổ của bọn họ đã chứng minh lời nói của Tần Minh là đúng.
Bọn họ có nghĩ nát óc cũng không ngờ nổi là Tần Minh có thể đấu được với nhà họ Mộc, không sợ sau này sẽ bị nhà họ Mộc trả thù hå?
Vừa nãy bà Mộc bị trào phúng không nói được câu nào, đang tức mà không có chỗ trút giận.

Giờ tốt lắm, hóa ra là mấy tên để tiện này làm, bà ta nổi giận nói: “Bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi.

Nếu không có con trai tôi, bọn họ cũng không vào được đây, mắt các người mù hết rồi à?”
Mấy bảo vệ lập tức tiến lên, đuổi hai nhà Triệu Phú Quý và Tạ Đào ra ngoài.
“Ôi ôi ôi? Tại sao lại...!Cậu Mộc, chẳng phải cậu đã nói sẽ không có chuyện gì rồi sao?”
“Lý Mộng, cứu tớ với, tớ mới vào đây thôi.

Tớ không muốn bị người ta đuổi đi hai lần đầu."
“Tần Minh, tôi sai rồi, là tôi lòng dạ hẹp hòi, là tôi muốn đối phó anh, cầu xin anh tha thứ cho tôi.”
“Tần Minh, tốt xấu gì chúng tôi cũng là người quen của Bạch Ngọc Thuần mà.”
Tần Minh cười, nói: “Chờ một chút.”
Bà Mộc xấu hổ quay đầu lại, tên nhóc này cố ý đối nghịch với mình à? Bà đây đuổi người, cậu ta lại đòi giữ người.
Bà ta châm chọc nói: “Cậu nghĩ cậu là ai? Nói chờ là chúng tôi phải chờ chắc?”
Tần Minh vừa nói xong, những nhân viên bảo vệ kia bỗng sững sở, có vẻ như đã nhận ra là mình làm sai điều gì, lập tức dừng tay lại.
Tần Minh đi lên trước, phất tay đuổi các nhân viên bảo vệ kia đi.

Dù sao bọn họ đều là người của anh, có ai mà không biết anh chứ?
Tần Minh vỗ quần áo của Triệu Phú Quý, hỏi: “Triệu Phú Quý, dù gì chúng ta cũng coi như bạn cùng lớp, bình thường chỉ cãi nhau một chút thôi, nên không thể thiếu việc châm chọc khiêu khích nhau được.

Nhưng cậu đã làm cái gì, sao không nói một chút xem? Đừng để người ta nghĩ là tôi bắt nạt bạn bè”
Triệu Phú Quý căng thẳng như kiến bò trên chảo nóng, cầu xin: “Ban đầu là tôi đi giày cho cậu, cố ý gây sự với cậu.

Về sau chúng tôi đã cầu xin Lý Mộng hỗ trợ để đi vào từ cửa chính.
“Thế nhưng chúng tôi thật sự không có ý định gây chuyện với cậu nữa, là tại Lý Mộng, là cô ta yêu cầu chúng tôi tung tin đồn nhảm bôi đen cậu, nếu không cô ta sẽ đuổi chúng tôi ra ngoài."
“Những câu lên án Tần Minh vừa nãy đều là do tôi bịa đặt, thật sự xin lỗi.

Tôi thật sự không muốn đối nghịch với cậu nữa, tất cả là do Lý Mộng xúi giục tôi.”
Mặt Triệu Phú Quý nhăn như mướp đắng, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt Tần Minh nữa thôi.

Mộc Chiêu Dương nghe xong, giận dữ, nói: “Đồ vong ân phụ nghĩa, bảo vệ, mau đuổi bọn họ ra ngoài."
Thế nhưng làm gì có bảo vệ nào chịu hành động? Tất cả đều không nhúc nhích.
Đám người bỗng nhiên kinh ngạc, từ khi nào mà lời nói của nhà họ Mộc cũng không còn tác dụng vậy?
Tần Minh mở hai tay ra, nói: "Mọi người nghe xem, là ai đúng, là ai sai? Là ai mắt mù?”
Có người không nhịn được nữa mà đáp lời: “Mắt cậu Mộc bị mù rồi, ha ha ha.”
"Ha ha ha..."
Cả hội trường cười ầm lên, lần này nhà họ Mộc mất hết mặt mũi.
Sắc mặt của hai mẹ con nhà họ Mộc cực kỳ khó coi, nhìn Tần Minh, một người đàn ông mặc quần áo phục vụ bình thường, vậy mà nằm bầu không khí của toàn hội trường trong tay, thật là khó tin.
Vì sao không có một ai đồng ý nói chuyện giúp nhà họ Mộc?
Tần Minh phất tay, nói: “Được rồi, bảo vệ, đuổi người của hai nhà này ra ngoài đi.

Thật mất mặt xấu hổ, ngay từ đầu tôi đã không muốn cho bọn họ vào đây rồi.” Nhân viên bảo vệ sốc nặng, vội vàng đẩy đám người kia ra ngoài.
Chuyện này...
Không khí hiện trường khá là quái dị, tại sao một nhân viên phục vụ lại không chịu bưng trà dâng nước, mà lại giống như một người làm chủ vậy?
Nhà họ Nhiếp là núi dựa của cậu ta sao? Sao bọn họ cứ thấy giống như nhà họ Nhiếp muốn bắt lấy cậu ta làm chỗ dựa hơn nhỉ?
Tần Minh nói: “Nếu chứng minh được là bạn gái của tôi trong sạch mà các người không xin lỗi.

Vậy nếu tôi cũng được chứng minh trong sạch rồi, thì cậu Mộc có chịu nói xin lỗi không?”
Mộc Chiêu Dương sững sờ, sắc mặt âm u đến đáng sợ.

Nếu không phải ở đây nhiều người thì anh ta đã gọi vệ sĩ của mình đánh Tần Minh luôn rồi.

Tên nhóc này cũng có mồm mép lắm, để anh ta hung hãng trong thành phố Quảng này thì thật là mất mặt.
Bà Mộc tức giận rời đi, nói: “Chiêu Dương, đi thôi, đừng quan tâm chuyện ở đây nữa.
“Này, khoan đã!” Tần Minh lớn tiếng nói: “Tôi vẫn còn dưa để ăn mà.

Bà Mộc, bà đi rồi thì mọi người biết xem chuyện náo nhiệt của bà kiểu gì?”
Những người nhà giàu xung quanh lại cười vang một trận: “Ha ha ha.

"
Tần Minh mang cho bọn họ quá nhiều vui mừng, đường đường là một gia đình giàu có uy tín lâu năm, lại bị một cậu phục vụ bưng trà dâng nước mắng đến nỗi không cãi lại được, mất hết mặt mũi của người nhà giàu.
Thử hỏi trong số các nhà giàu, ai dám xem chuyện chê cười của nhà họ Mộc? Không ai dám, nhưng Tần Minh lại dám làm vậy hết lần này tới lần khác.
Tần Minh nói: “Vừa nãy con trai bà và bạn gái đã sỉ nhục tôi.

Tôi là người dễ bắt nạt như vậy sao?”
Mộc Chiêu Dương bảo vệ Lý Mộng, nói: “Mộng Mộng sỉ nhục anh lúc nào? Chẳng lẽ chuyện anh bạc tình bạc nghĩa là sai sự thật à? Chuyện anh tìm người diễn kịch lừa bịp cô ấy cũng là giả sao?”
Khóe miệng Tần Minh cong lên, nói: “Chậc chậc, cậu Mộc đây vẫn còn tự tin lắm.

Cậu có thể hỏi một chút xem tại sao Lý Mộng phải trả cho Nhiếp Chính Minh một trăm nghìn tệ.”

Tim Lý Mộng thót lên một cái, thầm kêu không tốt, xong đời rồi.
Cô ta cảm thấy đêm nay quá vô lí, vì sao tên ăn bám Tần Minh kia lại lợi hại như vậy, đối mặt với thế lực của nhà họ Mộc, ngay cả Nhiếp Hải Đường và nhà họ Nhiếp cũng không dám nói gì.
Vì sao Tần Minh lại không kiêng nể gì như thế?
Chẳng phải anh ta là tên ăn bám sao? Vì sao núi dựa của cô ta lợi hại hơn nhưng vẫn bị thất bại? Đáng lẽ cô ta phải cao quý đến nỗi Tần Minh không thể chạm vào mới đúng, vì cái gì? Cô ta không nghĩ ra được.
Tần Minh tìm được một tờ tạp chí tài chính ở một góc trong phòng khiêu vũ, ném xuống ngay trước mặt mọi người, nói: “Về chuyện gọi là tai tiếng của cô chủ nhà họ Nhiếp, chuyện lúc trước ầm ĩ thế nào, chẳng phải là do Lý Mộng làm ra sao? Mục đích là đe doạ nhà họ Nhiếp lấy một trăm nghìn tệ thôi.

Sau khi chuyện này được làm sáng tỏ, cô ta bị bắt bồi thường một trăm nghìn tệ, vẫn là người bạn trai cũ này làm việc tốt giúp cho cô ta đấy.

Bây giờ cô ta lại đối xử với tôi như vậy, thật là vong ân phụ nghĩa.”
Mộc Chiêu Dương kinh ngạc, nhìn tạp chí tài chính trên mặt đất, chứng cứ vô cùng xác thực, anh ta không nói nên lời.

Ảnh chụp của Lý Mộng vẫn còn trên tạp chí kia kìa.
Sắc mặt Lý Mộng cũng tái xanh.
“Ôi, cái cậu Mộc Chiêu Dương này tìm bạn gái kiểu gì thế? Mưu mô như vậy cơ à?”
“Khó trách người ta mắng mắt anh ta mù, lần này đúng là mắt Mộc Chiêu Dương mù thật rồi.”
“Người phụ nữ này đúng là ghê tởm, Nhiếp Hải Đường lại rất có tình có nghĩa, chưa từng ghét bỏ chàng trai kia nghèo.”
“Chàng trai phục vụ kia thật là lợi hại.”
Tần Minh giơ tay, ra hiệu cho đám người yên tĩnh lại, nói: “Thôi, tôi nói xong rồi, các người có gì muốn nói nữa không?”
Yên tĩnh, đáng ra tiệc tối hôm nay phải náo nhiệt lắm, nhưng giờ phút này ngoại trừ tiếng nhạc dạo ra, không hề có một chút âm thanh nào.

Lần này Tần Minh đại thắng, dựa vào miệng lưỡi dẻo quẹo, rửa sạch nỗi oan cho nhà họ Nhiếp, còn khiến nhà họ Mộc cấm miệng không trả lời được.
Mẹ con Mộc Chiêu Dương không còn lời nào để nói.

Đây là lần đầu tiên bà ta gặp được người không nể mặt mình như vậy, tức giận đến nỗi sắp không kiểm soát được vẻ mặt, chỉ tức giận mà nói: “Chúng ta đi.”
Người nhà họ Mộc tức giận bỏ đi, Nhiếp Hải Đường giữ chặt tay Tần Minh, lòng tràn đầy vui vẻ, bái phục nói: “Tần Minh, anh lợi hại quá.
Chỉ là, bà Nhiếp đứng cạnh lại nổi nóng nói: “Lợi hại cái gì? Nhà họ Mộc là hợp tác quan trọng của chúng ta, đắc tội với nhà họ Mộc thì chỉ có nếm mùi đau khổ thôi.

Cậu kia, cậu muốn chọc tôi tức chết hả?"
Tần Minh nói: “Bác gái đừng nóng giận, cháu có biện pháp rồi.”
Bà Nhiếp tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: “Cậu thì có biện pháp nào? Một tên làm công như cậu thì có được biện pháp nào cơ chứ?”
Tần Minh nhân dịp nói luôn: “Nếu cháu có thể giải quyết được việc này, bác gái sẽ không phản đối cháu và Hải Đường ở bên nhau nữa chứ, được không?"
Bà Nhiếp nói: “Làm đi, để tôi chống mắt lên xem cậu làm được gì..