Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 192: Anh Nhẹ Nhàng Một Chút





Rầm, Rolls Royce đang lao nhanh, không phanh kịp nên tông gã ta văng ra ngoài, gã say rượu quấy rối Nhiếp Hải Đường lăn mấy mét rồi nằm rên rỉ trên mặt đất, không còn sức giãy giụa.
"Mẹ nó, nếu tao không phanh kịp thì cái mạng chó của chúng mày đi đời rồi."
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Nhiếp Hải Đường ngẩng đầu với vẻ bất ngờ và mừng rỡ, cô lập tức rưng rưng nước mắt, Tần Minh thật sự đến rồi, anh đã đến theo như lời cầu nguyện của cô rồi.
Vốn dĩ Tần Minh đã đi ngủ nhưng chẳng hiểu sao Nhiếp Hải Đường vẫn luôn gọi điện thoại và gửi tin nhắn khiến anh bị đánh thức.
Sau khi tỉnh lại Tần Minh mới đột nhiên nhớ ra, con bà nó chứ, bạn gái anh đâu rồi?
Tần Minh vội vàng gọi A Long ra ngoài lái xe tìm cô, vừa mới lái một đoạn đường đã nhìn thấy Nhiếp Hải Đường bị bốn gã côn đồ bao vậy, Tần Minh rất bực tức, anh không thèm quan tâm mà bảo A Long đâm thẳng
Hai gã côn đồ còn lại nhìn đồng bọn của mình bị đâm văng ra ngoài, bọn chúng lập tức giận dữ: "Thằng nhóc mày là ai? Mày có biết bọn tao là ai không? Con đường này..."
Bụp!
Tần Minh đánh một cú về phía gã đàn ông quát tháo với mình, anh đánh cho kẻ đó ngã nhào xuống đất, gã còn lại thì bị dọa cho tỉnh cả rượu, gã thấy Tần Minh lái chiếc xe Rolls Royce sang trọng lại còn có can đảm đâm người, chẳng lẽ tên này là người hung ác không lo phải bồi thường tiền?
Sắc mặt gã trở nên trắng bệch, hai chân run rẩy đứng nguyên tại chỗ, gã còn bị dọa sợ đến nỗi tè ra quần.

Tần Minh đi đến bên cạnh Nhiếp Hải Đường, anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, toàn thân đổ đầy mồ hôi, hơn nữa còn khóc đỏ cả mắt, anh vừa cảm thấy đau lòng lại vừa rất hối hận.

Tần Minh nói: "Xin lỗi em."
Nhiếp Hải Đường cố chịu đựng để mình không bật khóc, nhưng lại không nhịn được mà lập tức nhào vào lồng ngực Tần Minh, cô há miệng cắn mạnh vào bả vai Tần Minh, Nhiếp Hải Đường dùng sức cắn thật mạnh, lo lắng bao nhiêu thì dùng sức bấy nhiêu.
"Á!" Tần Minh bị đau nhưng cũng không lộn xộn mà mặc kệ cho Nhiếp Hải Đường cắn, anh biết đây là sự trừng phạt mà mình phải chịu.
Qua một lúc sau Nhiếp Hải Đường mới hé miệng, cô lớn tiếng khóc thút thít: "Hu hu...!Em lo lắng cho anh chết đi được, anh có biết hay không, đồ xấu xa, đồ xấu xa nhà anh, anh chẳng trả lời tin nhắn hay nhận điện thoại của em gì cả.

Em rất lo lắng cho anh, hu hu..."
Cô vừa khóc vừa dùng đôi bàn tay trắng nõn đánh lung tung nhưng lại mềm mại không sức lực, giống như đang làm nũng hơn.
Tần Minh mím môi ôm chặt lấy cô, anh nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô và nói: "Chẳng phải anh đã tới rồi sao? Đừng lo, anh không sao."
"Sau này không được phép không nhận điện thoại của em."
"Được."
"Sau này không được phép bỏ mặc em một mình."
"Được."
"Sau này đều phải nghe theo em."
"Trên giường?"
"Ừm ~ anh xấu quá, em cắn chết anh"
Hai người yên lặng ôm nhau, Tần Minh nói mấy lời ngon tiếng ngọt lại dỗ cho Nhiếp Hải Đường tươi cười rạng rỡ.
Hai gã đàn ông bên cạnh dìu nhau định rời đi, thế nhưng bọn chúng lại bị A Long đi dép lê, ngậm điếu thuốc, ngáp ngắn ngáp dài chặn đường.
"Mày là ai? Tránh ra, coi chừng ông đây đâm chết mày" Hai gã còn tỏ ra rất hung hăng, không hề coi một người trông có vẻ bình thường như A Long ra gì cả.
Khóe miệng A Long nhếch lên, anh ta vung hai chân lên đá thắng về phía xương đùi của hai gã này, “rắc” một tiếng, hai gã đã bị gãy chân.
"Á! Chân của tôi.

Xin hãy tha cho tôi, tôi không làm gì cả, là ông chú mặc vest kia cho chúng tôi tiền và bảo chúng tôi sắm vai người xấu mà thôi, ông ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân để tán gái."
"Xin anh hãy tha mạng, buông tha cho chúng tôi, chúng tôi chỉ thừa dịp trời tối, đi trộm xe điện để bán lấy chút tiền mua thuốc mà thôi.

Á...!Chân của tôi, đau chết mất."

A Long nhíu mày lại, anh ta nghe thấy bọn chúng nói đến trộm xe điện thì càng thêm bực tức, anh ta đá cho một gã một cú vào đầu rồi giảm trên mặt đất, có thể nói là đầu bọn chúng bị đập mạnh thành tiếng xuống đất, hôn mê tại chỗ.

A Long lại túm lấy Mã Bắc Dương đang tìm kính trên mặt đất, anh ta túm lấy cổ áo của ông ta và ném vào trong xe.
Mã Bắc Dương hô to: "Cậu làm gì vậy? Bắt cóc là phạm pháp đấy, cậu thả tôi ra, tôi muốn báo cảnh sát."
A Long liên tục ngáp ngắn ngáp dài, anh ta mặc kệ lời nói của Mã Bắc Dương, dùng tay đánh ngất ông ta là xong.
Đưa loại người này về giao cho Thích Minh Huy xử lý là thích hợp nhất, anh ta còn muốn về ngủ nữa.
Về sau Mã Bắc Dương được giao cho Thích Minh Huy xử lý, sau một trận tra tấn thì được thả, sau đó công ty thương mại quốc tế Hưng Thái của Mã Bắc Dương cũng xuất hiện đủ loại sổ sách giả và trốn lậu thuế, công việc buôn bán xuống dốc không phanh, cuối cùng chưa đến một năm đã phải đóng cửa.
Điều này vẫn chưa phải là thảm nhất, vợ Mã Bắc Dương vơ vét cả chục triệu gửi trong ngân hàng rồi dẫn con và người tình bỏ chạy, ông ta không chịu nổi gánh nặng nợ nần và gia biến nên đã nhảy lầu tự tử.
Những điều này đều nói sau, Tần Minh cũng sẽ không để ý một tên Mã Bắc Dương tép riu.
Anh ôm Nhiếp Hải Đường và nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên khóe mắt cô, sau đó lại cầm bàn chân nhỏ trắng nõn của cô lên thì phát hiện lòng bàn chân đều bị ma sát đến nỗi nổi mụn nước, hơn nữa còn bị rách da.
Tần Minh tò mò nói: "Không đau sao?"
Nhiếp Hải Đường lắc đầu và bảo: "Em nóng lòng đi tìm anh, quên luôn cả cơn đau nhức.

Bây giờ tìm được anh rồi nên lại cảm thấy đau, còn mỏi chân nữa, từ trước tới giờ em chưa từng đi bộ một quãng đường dài như hôm nay."
Tần Minh chợt thấy đau lòng, anh nói: "Anh cõng em trở về"
Nhiếp Hải Đường do dự lên tiếng: "Nơi này cách nhà em xa lắm, anh cõng em đi gãy chân cũng không tới nơi đâu, gọi xe đi."
Tần Minh vươn tay nhẹ nhàng chọc một phát lên trán cô: "Anh đâu có nói đưa em về nhà, anh đã đặt phòng ở tòa nhà Thế Kỷ, lên đó ở một đêm đi."
Nhiếp Hải Đường nghe thấy anh nói thuê phòng thì cắn mỗi rồi xấu hổ gật đầu, cô nói với giọng hờn dỗi: "Em không muốn anh cõng, em muốn anh ôm kiểu công chúa"
Tần Minh mỉm cười với vẻ hiểu ý, anh ôm Nhiếp Hải Đường đi qua hai con đường để đến tòa nhà Thế Kỷ.
Nhiếp Hải Đường ôm cổ Tần Minh, suốt cả đoạn đường cô thấy Tần Minh thuận lợi đi vào trong tòa nhà Thế Kỷ nên vô cùng tò mò nói: "Tần Minh, sao anh vào thuận lợi vậy? Vừa rồi em muốn vào thì bị bảo vệ ngăn cản đủ kiểu."
Trong lòng Tần Minh rất đắc ý, đây là sản nghiệp của bọn anh, đương nhiên là có thể tùy ý ra vào rồi.
Nhưng anh vẫn không nói thẳng mà bảo: "Bởi vì ông chủ của anh chính là ông chủ của tòa nhà Thế Kỷ này, thật ra họ và anh cũng tính là đồng nghiệp.

Không, cấp bậc của anh cao hơn họ."
Nhiếp Hải Đường chợt nhận ra: "Thảo nào trước đây lúc ở sàn nhảy, tất cả nhân viên bảo vệ đó đều nghe theo anh.


Vậy anh làm gì? Chẳng phải trước đây anh giao dịch chứng khoán cho ông chủ của anh sao?"
Tần Minh đành phải tiếp tục nói dối, anh lên tiếng: "Ừ, bây giờ làm thư ký rồi, những việc cần phải phụ trách cũng rất phức tạp."
Nhiếp Hải Đường không nghi ngờ nữa, bởi vì hai người đã đi vào trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, view cảnh đêm của tòa nhà được xếp vào hạng đẹp nhất, lối trang trí theo kiểu hoàng gia Châu Âu, trong không khí tràn ngập mùi hormone.
Tâm hồn thiếu nữ của Nhiếp Hải Đường lập tức như nai con chạy loạn, cô vừa căng thẳng lại vừa vui mừng, vui mừng là vì họ lại một lần nữa ở cùng phòng, căng thẳng là vì tại sao Tần Minh chỉ thuê một phòng? Hơn nữa trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, đây là điên cuồng ám chỉ với cô sao?
Mặc dù trước đây, lúc ngâm suối nước nóng ở trang viên Nam Sơn hai người cũng đã ôm nhau ngủ, nhưng trực giác của phụ nữ khiến Nhiếp Hải Đường cảm thấy hiện tại và lúc đó không giống nhau.
Cô không biết liệu lần này Tần Minh có làm bậy hay không, cũng không biết mình có thể chịu đựng được hay không.
Mặc dù cô hy vọng đợi đến đêm tân hôn của hai người thì mới trao cho anh lần đầu tiên của mình, nhưng cô yêu Tần Minh, lại không đành lòng từ chối anh, nghe nói người đàn ông nhẫn nhịn sẽ rất vất vả, cô càng không muốn Tần Minh vất vả và khó chịu.
Tần Minh lại không hề nghĩ gì nhiều, anh nói: "Em đi tắm rửa trước đi, anh đi tìm bộ đồ sạch sẽ cho em."
Nhiếp Hải Đường cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.
Rất nhanh sau đó cô đã tắm rửa sạch sẽ, cô quấn khăn tắm trắng đi ra, trên ghế đặt một bộ váy hoa dáng dài sạch sẽ.
Cô liếc nhìn bóng lưng Tần Minh đang nghiêng người ngủ trên chiếc giường lớn.
Cô biết rõ Tần Minh đang đợi mình, cô khẽ nói: "Đồ đểu, mới vài phút mà anh đã ngủ mất rồi? Lừa quỷ hả? Anh cứ giả vờ đi."
Nhưng nói gì thì nói, Nhiếp Hải Đường vẫn tắt đèn, cô nhẹ nhàng chui vào trong chăn sau đó ném khăn tắm đi, bên trong chăn cô không một mảnh vải che thân.
Nhiếp Hải Đường xấu hổ đến nỗi toàn thân nóng bừng, hơi lạnh từ điều hòa cũng không hạ được nhiệt trên người cô.
Cô cũng đưa lưng về phía Tần Minh và nói thầm: "Em, lần đầu tiên của em, anh, anh nhẹ nhàng một chút, được không?"
Nhiếp Hải Đường nói xong thì lấy hai tay che mặt, cô yên lặng chờ Tần Minh đến bắt nạt mình.
Cô có cảm giác mình điên mất rồi, đường đường là cô chủ nhà họ Nhiếp mà lại nói ra câu này, đúng là xấu hổ chết đi được,
Đột nhiên bàn tay to lớn của Tần Minh vươn đến, cơ thể mềm mại của Nhiếp Hải Đường chấn động, cô nhắm hai mắt, siết chặt hai tay, căng thẳng điều chỉnh lại hô hấp..