Chiều thứ Sáu tuần này, trường cho nghỉ, không có tiết tự học buổi tối.
Hai người bạn cùng phòng của Trần Mặc đã về nhà từ sớm, anh đến phòng bảo vệ nhận một kiện hàng, sau đó quay lại phòng ngủ, chưa kịp mở ra thì nhận được tin nhắn từ một người bạn ẩn danh vừa mới kết bạn trên tài khoản QQ.
[Tiền là do cậu chuyển à?]
Trần Mặc nhìn màn hình điện thoại, hai giây sau trả lời: "Một ngày làm việc tốt."
Dự đoán đối phương sẽ không tin, anh lại nhắn tiếp: "Chỉ là thấy bài viết cầu cứu của cậu trên diễn đàn cộng đồng thôi."
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Nhiều tiền quá.]
Trần Mặc: Không phải cậu là sinh viên đại học sao? Học chuyên ngành lập trình, biết đâu sau này lại là một nhân vật lớn trong ngành. Cứ coi như tôi đầu tư, năm hay mười năm sau không cần vội vàng đòi hỏi lợi nhuận.
Nửa phút sau, đối phương đáp: [Cảm ơn.]
Trần Mặc: Không có gì.
Nhìn màn hình điện thoại không còn sáng lên nữa, Trần Mặc cười khẽ.
Cậu không có ý định tiết lộ tên thật của mình, vì dù sao cũng chẳng ai tin một học sinh lớp 11 có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Trần Mặc ở tuổi hai mươi tám, không chỉ bận đối đầu với Dương Trích như hai con gà chọi nhau. Cậu còn sở hữu một công ty công nghệ nhỏ vừa mới khởi nghiệp, pháp nhân không phải là cậu, nên ít người biết đến.
Đối tác của cậu là một thiên tài về trí tuệ nhân tạo.
Người đó là sinh viên đại học đang vật lộn vì không thể lo đủ tiền thuốc men cho người mẹ bị liệt, người mà sau này sẽ được biết đến với tên gọi là "lão K." tính cách khô khan, ít nói, đúng như những tin nhắn cậu ta gửi.
Ngày xảy ra sự cố, Trần Mặc không tiếc nuối nhiều, chỉ cảm thấy có hơi áy náy với lão K.
Công ty vừa mới khởi đầu mà nhà đầu tư như cậu lại chết bất ngờ, bỏ mặc mọi thứ. Khi đó, cậu hợp tác với Dương Trích chưa lâu, số vốn có thể huy động được cũng không nhiều.
Về sau lão K có tìm được nhà đầu tư mới hay không thì không rõ.
Trần Mặc không thể bù đắp, cậu chỉ có thể làm đến thế thôi.
Cậu mở điện thoại nhìn số tiền mình đầu tư vào các quỹ trong thời gian qua, đến nay lợi nhuận đã bắt đầu có kết quả. Dù có hơi giống như đầu cơ nhưng ít nhất cậu đã dùng lý thuyết mình học được và kinh nghiệm tích lũy bao năm. Cậu cũng không nói đi mua vé số trúng tỷ đồng, mặc dù không nhớ nổi con số chính xác, nhưng có tiền mà không kiếm thì đúng là ngốc.
Lần này là từ biểu tượng chú chó husky quen thuộc, như thường lệ, vừa gửi tin nhắn là rung lập tức tục không ngừng.
Cẩu Ích Dương: Đang làm gì đó?
Cẩu Ích Dương: Nghe nói cậu không về nhà à?
Cẩu Ích Dương: Ra ngoài ăn không? Giờ vẫn còn sớm mà.
Cẩu Ích Dương: ...Ngủ rồi à?
Trần Mặc: Có ai nữa?
Cẩu Ích Dương: Chưa ngủ à, tốt quá.
Cẩu Ích Dương: Chỉ có mấy đứa hôm bữa ở quán net, tụi nó còn nhắc đến chuyện cậu chưa khao lần trước đó. Nhưng cậu yên tâm, tụi nó chỉ muốn tụ tập thôi, không định làm khó cậu thật đâu.
Trần Mặc nhớ lại hôm đó, nói là đi ăn nướng, cuối cùng lại vào viện.
Cậu suy nghĩ vài giây: Đi, gửi địa chỉ cho tôi, để tụi nó "chặt đẹp" tôi luôn.
Cẩu Ích Dương gửi ngay cho cậu một biểu tượng ngón tay cái chiếm gần hết màn hình.
Nửa giờ sau, Trần Mặc có mặt tại một quán vỉa hè cách quán net hôm trước hai con phố, gặp nhóm của Cẩu Ích Dương. Có khá đông người, ước chừng cả chục người, ngoài mấy gương mặt quen còn có cả các bạn nữ.
"Tới đây! Mặc thiếu!" Có người từ xa vẫy tay gọi cậu.
Trần Mặc đi về phía đám đông, ngồi xuống ghế bên cạnh Cẩu Ích Dương, liếc nhìn quanh: "Đủ người chưa?"
"Chờ mỗi cậu thôi." Cẩu Ích Dương đặt trước mặt cậu một chai bia.
Buổi tối mùa này, gió thổi qua mang theo chút nóng bức. Tiếng xèo xèo của vỉ nướng, cùng tiếng cụng ly bia là những âm thanh đặc trưng của quán ăn vỉa hè mùa hè, đậm chất đời thường.
Trần Mặc không nói nhiều, cậu cầm xiên que, ăn từng chút một, vừa nghe nhóm bạn trò chuyện rôm rả. Từ chuyện trong trường đến tin đồn ở các trường khác, Trần Mặc nghe một lúc mới biết mấy cô gái ở đây đều là học sinh trường ngoài.
Trong số đó có một cô gái không quen mặt, từ khi Trần Mặc vừa đến đã chú ý đến cậu. Cuối cùng, cô không thể kìm chế, hỏi nhỏ người bên cạnh: "Ai thế?"
Dù giữa đám con trai toàn là những kẻ ồn ào uống bia, chửi bậy, Trần Mặc trông có vẻ khiêm tốn, nhưng lại nổi bật nhất.
Cậu chỉ mặc chiếc áo thun trắng đơn giản với quần jeans.
Dưới ánh đèn vàng, làn da cậu trắng rõ, tóc tai trông có vẻ ngoan ngoãn. Từ cổ tay gầy lộ ra dưới đầu gối đến xương quai xanh lấp ló dưới lớp áo, tất cả đều thanh mảnh vừa đủ, im lặng ngồi đó. Khi ai đó hỏi cậu chỉ trả lời vài câu, còn phần lớn thời gian là trò chuyện với Cẩu Ích Dương.
Nghe có người hỏi thăm về cậu, đám con trai không nhịn được trêu đùa, cười nói: "Đừng có mà mơ nhé, Mặc thiếu của tụi này đâu phải người dễ chinh phục. Cứ vào diễn đàn trường mà xem, cậu ấy giờ là huyền thoại rồi."
"Huyền thoại gì cơ?" Cô gái tỏ vẻ hứng thú, hỏi tiếp: "Nổi tiếng như Tịch Tư Yến của các cậu à?"
Nghe nhắc đến cái tên đó, mặt cô hơi đỏ lên.
Trần Mặc không nhịn được thầm cảm thán, không ngờ Tịch Tư Yến lại được yêu thích đến vậy ở trường ngoài.
Cậu con trai kia lập tức đáp: "Khác nhau hoàn toàn."
"Khác thế nào?"
"Ví dụ như tôi là một kẻ dốt nát." Trần Mặc cười nói tiếp: "Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, quá khứ đầy những chuyện tồi tệ và có thể trong tương lai sẽ còn nhiều hơn. Đừng so tôi với Tịch Tư Yến, làm thế chỉ khiến tôi thêm lo lắng thôi."
Thực ra, Trần Mặc nghĩ rằng cái mặt của Tịch Tư Yến, với lời đe dọa rằng nếu không vào top 10 sẽ đẩy cậu từ tầng bốn xuống, nhìn nhiều thì đúng là tổn thọ thật.
Ngồi cạnh, Cẩu Ích Dương nghe xong lập tức hỏi: "Nói thật nhé, chuyện Tịch Tư Yến đưa cậu vào top 10 là nghiêm túc à?"
Trần Mặc nhìn qua: "Sao cậu biết?"
"Ồ, vậy là thật rồi." Cẩu Ích Dương chẳng buồn trả lời, tiếp tục nói: "Ban đầu mọi người đều nghĩ cậu không có hy vọng, giờ xem ra chưa chắc nhỉ."
Trần Mặc hỏi: "Xin hỏi cái "mọi người" đó là ai?"
Cẩu Ích Dương đáp với giọng điệu cực kỳ thoải mái: "Thì cả lớp chúng ta chứ còn ai nữa. Ai cũng chẳng muốn học tiết của cô Bạch nữa, mà không ngờ người đứng ra phản đối cuối cùng lại là cậu. Giờ ai cũng đợi xem kết quả thôi."
Trần Mặc: "..."
Tối nay cậu không uống rượu mà đầu cứ nhức nhối.
Dạo này chủ đề này cứ xoay quanh mãi, chẳng lẽ ai cũng nghĩ cậu cứ phải vào top 10 sao?
Bữa tiệc nướng kéo dài đến tận chín rưỡi tối.
Chợ đêm vẫn còn rất ồn ào.
Trần Mặc tính tiền, từ chối đề nghị chia tiền của một vài người. Không rõ vì họ ngại để mình cậu trả, hay chưa chơi đủ.
Có người đề xuất đi hát karaoke xuyên đêm.
Gần đây, giấc ngủ của Trần Mặc khá đều đặn, nhưng cậu cũng không muốn phá hỏng bầu không khí, nên đi cùng mọi người.
Ở độ tuổi này, giải trí chỉ loanh quanh là quán net, KTV, chơi game, yêu đương sớm, còn vào quán bar thì có khi lại thấy mình như đang phạm tội. Họ chọn một KTV có trang trí khá ổn, bên trong toàn những ánh đèn lấp lánh, cách âm tốt, chỉ có tiếng hát lờ mờ từ các phòng khác vọng lại.
Cả nhóm mở một phòng lớn.
Trần Mặc ngồi ở góc sofa, mơ màng muốn ngủ.
Một đám con trai đua nhau giành micro hát chói tai, các cô gái tụm lại xem điện thoại và thì thầm với nhau.
Khi Trần Mặc gần như ngủ quên, cậu cảm thấy ghế sofa bên cạnh khẽ lún xuống.
Mở mắt lờ đờ nhìn sang, anh thấy khuôn mặt của cô gái bên cạnh trong ánh đèn mờ nhạt đỏ như quả táo. Như có linh cảm, Trần Mặc tựa lưng ra sau.
Tiếc là cô gái chẳng để ý, cúi đầu rụt rè hỏi: "Trần Mặc? Có thể kết bạn được không?"
"Tại sao?" Trần Mặc nghe thấy mình hỏi.
Không phải là không thể kết bạn, chỉ là cậu không muốn kết bạn với ý đồ mập mờ không nói ra.
Quả nhiên, cô gái ngước nhìn cậu, cắn môi: "Chỉ là... thấy cậu... tốt thôi."
"Hả." Trần Mặc không nhịn được bật cười khẽ.
Cậu rất muốn nói với cô gái trước mặt, rằng ngày trước khi cậu còn lang thang trong các quán bar, gặp gỡ với những kẻ buôn bán vô liêm sỉ, từng ôm eo tiếp viên, cũng để cho các cô gái rót rượu nhún nhường trước mặt mình.
Nói cậu tốt ư?
Nhưng đến giờ, cậu chỉ cười cười: "Xin lỗi, tôi không tùy tiện kết bạn."
"Tôi không có ý gì khác." Cô gái càng đỏ mặt hơn thì thầm: "Chỉ là muốn làm bạn thôi, không được à?"
Trần Mặc có hơi bất lực.
Cậu đứng dậy, cầm lấy ly rượu màu cam trên bàn và uống cạn.
Đặt ly xuống, cậu nhìn cô, mỉm cười thở dài: "Cậu khá xinh đấy, nhưng tôi không thích con gái."
"À, à?" Cô gái mở to mắt nhìn cậu, lắp bắp: "Cậu... ý cậu là..."
"Ừ." Trần Mặc gật đầu: "Tôi là gay"
Ly thủy tinh va vào mặt bàn phát ra tiếng vang giòn, đúng lúc đó ai đó đổi bài hát.
Vì vậy câu nói của Trần Mặc trở thành âm thanh duy nhất trong phòng, rõ ràng đến mức ai cũng nghe thấy.
Khi nhạc dạo của bài hát mới vang lên, không biết của ai đó chiếc micro rơi xuống đất, tiếng chói tai phát ra minh chứng cho sự choáng váng mà câu nói của cậu mang lại.
*
Trên tầng hai của KTV lúc này.
Tịch Tư Yến bị ép uống rượu trong phòng VIP, thật sự đến mức không chịu nổi mà giơ tay đầu hàng.
Nhìn thấy bóng dáng cao ráo đẩy cửa bước vào, cậu lập tức nói: "Hôm nay uống đến đây thôi... Ừm ừm, tôi phải về rồi... Nó à? Không được đâu, đây là cháu tôi, nó vẫn còn học cấp ba, các anh làm người đi, tôi về trước nhé, tạm biệt mọi người."
Khó khăn lắm mới ra khỏi phòng.
Tịch Tiệm Hành kéo lỏng cà vạt, chửi thề: "Mẹ kiếp, mấy lão già này càng ngày càng chơi bạo."
Nói xong, anh nhìn về phía cháu mình đang dựa vào tường, nghiến răng: "Gọi cháu đến để cứu nguy, nếu đến muộn nửa giờ nữa chắc chú hai cháu bị lượm xác rồi!"
"Cháy có thể chọn cho chú một ngôi mộ đẹp."
Tịch Tư Yến đứng thẳng dậy, cất điện thoại vào túi.
Tịch Tiệm Hành suýt nữa hộc máu.
Lúc này, người cháu giỏi giang của anh, cậu cả nhà họ Tịch, tối nay không biết bị kéo đi dự tiệc ở đâu, đang mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tóc vuốt gel, trông đẹp trai đến mức khó tả.
Chỉ là thiếu chút nhân tính.
"Chú đi được không?" Tịch Tư Yến túm lấy người đang loạng choạng đứng không vững: "Tài xế đang đợi ở cửa."
Tịch Tiệm Hành lườm nguýt: "Nếu chú bảo là chú không đi được thì sao?"
"Thế chú bò đi?"
Tịch Tiệm Hành hít sâu vài hơi, cười gằn: "Thật sự nên để bạn học của cháu thấy con người thật của cháu dưới cái vẻ bề ngoài này."
Tịch Tư Yến thản nhiên bước theo sau: "Con người thật gì? Đã bỏ cả anh trai và chị dâu chú để rời khỏi một buổi tiệc mà cả ông nội cũng tham dự, ra ngoài đón chú, đó là con người thật ư?"
"Tởm!" Giữa hai chú cháu không hề có chút tôn trọng hay kính yêu nào. Tịch Tiệm Hành vạch trần: "Cháu vốn dĩ chán ghét những buổi tiệc kiểu này, diễn vai con ngoan cháu thảo từ bé đến lớn vẫn chưa chán à?"
Tịch Tư Yến thọc tay vào túi: "chú nghĩ thế thì cháu cũng chịu."
"Lời lẽ tồi tệ của cháu cứ để dành cho vợ sau này xem có bị tát cho không!"
Trên đường xuống lầu, Tịch Tiệm Hành không ngừng cà khịa.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, Tịch Tiệm Hành bám vào tường, kêu lên không ổn, cần vào nôn.
Tịch Tư Yến đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh.
Chờ đến mười phút.
Khi Tịch Tiệm Hành bước ra, bị người đi qua đi lại nhìn chằm chằm, Tịch Tư Yến bắt đầu thấy khó chịu, cau mày: "Cứ tưởng chú rơi xuống bồn cầu rồi chứ."
"Không phải cháu đứng xem trò vui đấy à?"
Chẳng đợi Tịch Tư Yến hỏi, Tịch Tiệm Hành tự kể luôn: "Không ngờ bây giờ học sinh cấp ba lại dữ dội thế. Vừa nãy trong nhà vệ sinh, hai nam sinh, một đứa đang nôn, đứa kia thì an ủi. Tôi nghe rõ hết rồi đấy. Thằng bé nôn vì bị tỏ tình công khai, có người mình thích nhưng không thể thổ lộ, uống say tự làm khổ mình, nghe mà chú cũng thấy buồn."
Tịch Tư Yến: "chú rốt cuộc có đi không?"
"Đi đi đi, cháu không thể kiên nhẫn một chút à? Hình như còn học cùng trường với cháu đấy."
Đang định rời đi, Tịch Tiệm Hành chợt thấy nam sinh vừa đứng ngoài cửa buồng vệ sinh với vẻ mặt buồn rầu bước ra, mặt mày tái nhợt.
Anh vừa né qua, đã thấy cháu mình đột nhiên đưa tay túm lấy cậu nam sinh.
"Cẩu Ích Dương."
"Hả?"
Cẩu Ích Dương đầu óc còn đang mụ mẫm, ngẩng đầu thấy lớp trưởng mình thì suýt nữa bật khóc.
Tịch Tư Yến nhìn bộ dạng của cậu ta, cau mày: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lúc này Cẩu Ích Dương mới nhớ ra chuyện chính, run rẩy chỉ về phía nhà vệ sinh: "Là Trần Mặc, Trần Mặc sắp không xong rồi, tôi phải đi gọi người."
Lúc này, Trần Mặc một tay chống vào bồn rửa, một tay ôm bụng.
Trước mắt cậu hơi tối lại.
Lúc uống cốc rượu kia cậu không cảm thấy có vấn đề gì, có lẽ do đồ nướng tối nay nặng vị quá, hai yếu tố cộng lại, chưa đầy ba phút cơn đau quen thuộc đã ập đến.
Việc nôn mửa kịch liệt khiến dạ dày trống rỗng.
Cậu muốn bảo Cẩu Ích Dương bình tĩnh một chút, nhưng đáng tiếc cậu không biết rằng "bác sĩ tương lai" Cẩu vẫn còn là cậu học sinh cấp ba dễ hoảng sợ. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Trần Mặc và mồ hôi lạnh chảy dọc xuống, chắc Cẩu kia nghĩ rằng cậu sắp chết.
Mọi thứ sẽ nhanh chóng qua thôi.
Chờ cơn đau giảm bớt, trên đường về cậu phải nhớ ghé qua nhà thuốc mua ít thuốc dự trữ để phòng khi cần.
Khi Trần Mặc nghĩ đến điều đó, cậu quay lưng tựa vào bồn rửa, thử ngồi xuống cho dễ chịu hơn.
Vừa ngồi xuống được nửa chừng, thì cậu phát hiện mình bị ai đó nhấc bổng lên.
Mũi cậu va vào bờ vai cứng rắn, tay bám vào chiếc áo sơ mi đang xắn tay áo của người kia, chất vải không tầm thường. Trần Mặc chỉ kịp ngẩng đầu, thì thấy một đường nét cằm, nghe giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.