Tối hôm đó, kế hoạch ban đầu của Trần Mặc là truyền nước xong thì tìm đại một quán net nào đó ở lại qua đêm, vì trường đã đóng cửa. Nhưng không chỉ Cẩu Ích Dương chưa về, mà mới truyền chưa được bao lâu, Tịch Tư Yến – người mà Trần Mặc tưởng đã đi từ lâu – lại xuất hiện ở hành lang, nói với cậu đi vào phòng bệnh, bảo có giường trống.
Trần Mặc cũng không ra vẻ gì trong tình huống này, bèn đi theo.
Lúc đó đã gần nửa đêm.
Y tá treo chai dịch lên đầu giường, dặn dò một vài điều cần chú ý, nhìn nam sinh nằm trên giường, rồi lại nhìn hai người đứng hai bên giường.
"Bạn học à?" Y tá hỏi Trần Mặc.
Trần Mặc nửa ngồi nửa nằm, gật đầu.
Y tá mỉm cười: "Các cậu quan tâm bạn bè là tốt, nửa đêm còn ở bệnh viện cùng thế này. Nhưng qua mười hai giờ chỉ được để lại một người ở lại thôi nhé, giường xếp bên cạnh có thể nằm được, tuy hơi cứng nhưng mấy cậu trai trẻ chắc là chịu được."
Trần Mặc đáp: "Không sao, họ sắp về rồi."
Y tá không nói gì thêm, gật đầu rồi rời đi.
Vừa khi y tá đi khỏi, Cẩu Ích Dương kéo cái giường xếp ra, nói: "Tôi không về đâu, đêm nay ở lại đây với cậu." Nói rồi nhìn sang đối diện: "Anh Yến, anh về đi. Tôi nhìn anh thế này chắc có việc bận tối nay hả?"
"Không có." Ánh mắt Tịch Tư Yến lướt qua ống truyền dịch của Trần Mặc.
Nhưng ngay sau đó, chuông điện thoại trong túi cậu vang lên.
Vừa bắt máy, giọng nói ở đầu dây bên kia đủ lớn để nghe thấy trong căn phòng yên tĩnh giữa đêm, lại không phải ai xa lạ, chính là Tổ trưởng học sinh Tôn Hiểu Nhã.
Tôn Hiểu Nhã nói to: "Mọi người bảo tôi hỏi cậu đang ở đâu đấy?"
Tịch Tư Yến hỏi lại: "Làm gì?"
Bên kia dường như đang ở chỗ rất ồn ào, có cả tiếng pháo hoa nổ, kèm theo những tiếng cười đùa của nam nữ. Hình như có người ghé sát vào điện thoại của Tôn Hiểu Nhã, nhiều giọng nói cùng vang lên.
"Anh Tịch, cả tối anh trốn đi đâu thế, mau đến đây đi!"
"Hiểu Nhã, bảo anh nhanh lên, tụi mình hẹn ở bãi biển mà, có người mong đợi cả tối rồi đó, không có mắt nhìn gì cả!"
"Liêu Đình Đình, cậu đỏ mặt cái gì thế?"
"Cút đi!"
Cuối cùng là giọng của một cô gái trẻ, nghe vừa nũng nịu vừa giận dỗi. Tôn Hiểu Nhã dường như lo bên kia không nghe rõ, bèn đi ra chỗ yên tĩnh hơn.
Tôn Hiểu Nhã nói lớn: "cậu còn hỏi làm gì? Không phải đã nói rồi sao, sinh nhật Đình Đình, mấy giờ cậu đến?"
"Không đến được." Tịch Tư Yến đổi tay cầm điện thoại: "Đang ở bệnh viện."
"Chết tiệt! cậu đến nỗi phải vào bệnh viện để trốn cô ấy à?" Giọng Tôn Hiểu Nhã ban đầu hơi kinh ngạc, rồi lập tức chuyển thành giận dữ: "Không quan tâm, tối nay cậu phải đến, tôi đã lỡ miệng nói rồi. Còn có cả Dương Thư Lạc ở đây, bao nhiêu người đang nhìn đấy, cậu khiến bạn tôi mất mặt, Dương Thư Lạc chắc cười tôi cả đêm mất thôi."
Trần Mặc tựa đầu vào gối trên giường bệnh, nhìn Tịch Tư Yến tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống. Đôi chân dài bọc trong quần tây của cậu như chẳng biết đặt đâu cho vừa, duỗi ra phía trước rồi lại co lại. Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, cầm điện thoại nói: "Ngày nào không gây chuyện là cậu không chịu được à? Sinh nhật thì cứ tổ chức cho đàng hoàng, ghét người ta mà còn mời, có phải muốn kiếm chuyện không?"
"Không phải tại cậu gây sự trước sao? Với lại mời mọi người mà không mời cậu ta chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ bọn mình cô lập cậu ta sao? Mà tôi nói thật nhé, Dương Thư Lạc rõ ràng là thích cậu đấy! Nghĩ mà phát tởm!"
Cũng chẳng rõ là cô đang công kích Dương Thư Lạc, hay là công kích chuyện nam thích nam.
Tịch Tư Yến nhíu mày: "Mở miệng ra là thích này thích nọ, đầu óc cậu toàn suy nghĩ kiểu gì vậy?"
"Sao cậu nói tôi! Chẳng lẽ cậu cũng thích cậu ta à?"
"Nếu cậu còn ăn nói bậy bạ nữa, thì tôi cúp máy đây."
"Thế rốt cuộc cậu có đến không?"
"Không."
"Làm sao tôi biết cậu thật sự đang ở bệnh viện, trừ khi cậu có lý do thuyết phục hơn là chuyện chân cậu bị gãy."
"Chờ đi."
Tịch Tư Yến nói hai chữ rồi cúp máy.
Cuộc gọi khiến cậu có vẻ bực bội, cậu nhíu mày, đưa điện thoại lên chụp một bức ảnh về phía giường bệnh, rồi mở mạng xã hội, tìm tên người kia, nhấn gửi.
Cẩu Ích Dương ở bên cạnh chờ cậu thao tác xong, lúc này mới nói: "Không ngờ lớp trưởng lại nóng tính đến vậy. Lớp trưởng với lớp phó học tập dường như thân thiết hơn tôi tưởng."
Tịch Tư Yến ngước lên nhìn cậu ta: "Từ ba tuổi cậu ta đã chạy đến đập cửa nhà tôi, khóc lóc bắt tôi đi cứu anh Trí của cậu ta. À, anh Trí ăn vụng quả anh đào nhà đối diện, suýt nữa phải vào bệnh viện mổ khí quản."
Cẩu Ích Dương cười sặc sụa.
Ngay cả Trần Mặc cũng nhếch môi cười.
Nụ cười vừa nở ra, Tịch Tư Yến đã nhìn sang.
"Dạ dày còn đau không?"
Trần Mặc: "Đỡ nhiều rồi."
"Ừ, tôi có chụp một tấm ảnh của cậu, không phiền chứ?"
"Nếu tôi phiền cậu có gỡ xuống được không?"
Tịch Tư Yến nhìn điện thoại: "Không gỡ được, quá thời gian rồi."
Trần Mặc: "... Thế ảnh có đẹp không?"
Tịch Tư Yến nhìn điện thoại thêm lần nữa, ngập ngừng gật đầu: "Cũng... ổn."
Độ cao giọng ở từ cuối câu của cậu khiến Trần Mặc không biết bình luận thế nào, nhưng lại khiến Tôn Hiểu Nha bên kia màn hình ngớ người trong một lúc.
Bãi biển đêm nay vô cùng huyên náo.
Rất nhiều cậu ấm cô chiêu của Nhuy Thành tụ tập tại đây, tổ chức một bữa tiệc bãi biển để mừng cô gái xinh đẹp mặc váy trắng đứng giữa tròn mười tám tuổi.
Trong đám đông có vẻ ồn ào này, lúc này e rằng không phải ai cũng tập trung vào cuộc vui.
Nhất là khi có người thấy Tôn Hiểu Nha cầm điện thoại, lớn tiếng hỏi: "Hiểu Nha? Gọi xong chưa, anh Yến khi nào thì đến?"
Tiếng hét này khiến Tôn Hiểu Nha nhận được vô số ánh mắt chú ý.
Có người mong chờ, có người tò mò, có người hơi hào hứng.
Tối nay Tôn Hiểu Nha mặc một chiếc váy đen dài đến gối, cô bước tới khoác tay Công chúa Liêu, nhỏ giọng xin lỗi: "Tịnh Tịnh, xin lỗi nhé, Tịch Tư Yến chắc không đến được."
Ánh mắt cô gái tóc dài đang tràn đầy hi vọng dần tắt lịm, nói nhỏ: "À, không đến à, biết rồi."
Tôn Hiểu Nha đau lòng, vội nói: "Cậu ấy bận chuyện, không phải cố ý không đến đâu."
"Phải đấy." Một người bên cạnh xen vào: "Hôm nay nhà họ Tịch có bữa tiệc lớn, có lẽ cậu ấy không thể thoát ra được. Phải không Thư Lạc? Cậu đi cùng bố mẹ, chắc gặp cậu ấy rồi chứ?"
Người vừa bị gọi tên đang đứng cùng vài cậu bạn thân thiết, cậu thiếu niên mười bảy tuổi ban đầu hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi nở nụ cười, gật đầu nói: "Phải, anh ấy tối nay bận lắm, bác Tịch và bác gái còn dặn anh ấy không được chạy lung tung."
Lời vừa dứt, không phải là tiếng người đồng tình khuyên giải, mà là tiếng cười gằn của Tôn Hiểu Nha.
Cô như vừa bắt được cơ hội, vẻ mặt đầy khinh miệt: "Cậu biết cậu ấy bận từ đâu chứ? Cậu ấy tối nay không hề dự tiệc, mà đang ở bệnh viện."
Dương Thư Lạc sững sờ.
Bên cạnh, có người đột nhiên nói: "Mọi người mau xem nhóm trường Nhất Trung đi."
Trong đám đông, không phải ai cũng là học sinh Nhất Trung, nhưng độ tuổi tương đồng, người không có trong nhóm thì lập tức ghé vào điện thoại của người khác để xem.
Nhóm này không phải là nhóm chính thức, mà là nơi nhiều người lập ra để tán gẫu chuyện ngoài lề.
Chỉ là gần đây nghe đồn có giáo viên đã lén tham gia vào nhóm để giám sát, nhóm đã im ắng một thời gian dài. Thế nhưng tối nay, gần 11 giờ, có người đăng một đoạn video dài khoảng bảy tám giây vào nhóm.
Cảnh tượng Tịch Tư Yến ôm người từ KTV ra vừa lúc bị chụp lại.
Do góc quay, không thấy rõ mặt của Trần Mặc.
Cho đến giờ, tốc độ tin nhắn trong nhóm vẫn chạy nhanh như những dòng chữ trên màn hình.
[Gần một tiếng rồi, rốt cuộc có gì mới chưa?]
[Đúng là con cưng của tạo hóa, Tịch Tư Yến đẹp trai thật, ôm một anh chàng lại càng cuốn hút hơn.]
[Có ai chú ý cái eo của người được ôm không? Nhỏ nhắn thế.]
[Mười phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về chàng trai bí ẩn đó!]
[Có vài người muốn tâng bốc thì cũng nên nhìn tình hình chứ. Có vẻ có chuyện gì không hay xảy ra rồi.]
[Đúng vậy, người được ôm chắc chắn cũng là người trong trường chúng ta.]
...
Âm thanh trên bãi biển dần lặng xuống.
Từng nhóm ba năm người bắt đầu bàn tán về sự việc này.
Những người vừa quả quyết bảo Tịch Tư Yến bận tiệc tối giờ đang dán mắt vào màn hình điện thoại, lông mi rủ xuống khiến người khác khó nhận ra họ đang nghĩ gì.
Một lúc sau, họ ngẩng đầu, vẻ ngoài bình thản, thậm chí thái độ rất lịch sự hỏi Tôn Hiểu Nhã: "Có vẻ cậu biết chuyện này là thế nào nhỉ."
Những người khác cũng nhìn về phía đó.
Tôn Hiểu Nhã bắt gặp ánh mắt của Dương Thư Lạc, không biết nghĩ gì mà nở nụ cười ác ý.
"Dĩ nhiên là nhờ người anh tốt của cậu rồi."
Mấy cô bé mười mấy tuổi thường không thể kìm nén tức giận. Ai làm cô khó chịu, cô sẽ tìm cách làm đối phương khó chịu hơn. Cô mở điện thoại, suýt nữa đưa thẳng vào mặt đối phương.
Tôn Hiểu Nhã: "Nhìn là biết người ta bệnh rồi. Tịch Tư Yến nửa đêm không thèm dự sinh nhật của Tiểu Đình, chứng tỏ người đó không thể rời khỏi cậu ta. cậu ta khó khăn lắm mới được nhà họ Dương tìm về, lại không muốn phiền ba mẹ mình, dù gì cậu còn ở nhà họ Dương, còn cậu ta thì phải ở ký túc xá, không có ai bên cạnh. Nếu cậu cứ khẳng định Tịch Tư Yến nể mặt nhà họ Dương mà đối tốt với cậu thì nay cậu ta giúp đỡ chút đỉnh chắc cậu cũng không ngại chứ? Đáng lý ra cậu ta phải mang họ Dương mới đúng."
Những lời này lập tức khiến không khí im lặng bao trùm.
Đám trẻ con sống trong sung sướng này ai cũng nghe đồn về nhà họ Dương, nhưng vì thân phận và lễ nghi, chưa bao giờ ai dám nói gì trước mặt người khác, vẫn mời Dương Thư Lạc tham gia tiệc tùng.
Nhưng lời nói của Tôn Hiểu Nhã xé toạc lớp che đậy vốn có.
Dương Thư Lạc không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Cậu ta nhìn chằm chằm Tôn Hiểu Nhã, nói: "Tớ biết cậu ghét tớ vì chuyện trước kia, nhưng tớ đã giải thích rồi, tớ không biết Tiểu Đình định tỏ tình với anh Yến vào hôm đó."
Tiểu Đình đứng gần đó, sắc mặt trắng bệch, đầy vẻ khó xử vì bị lôi chuyện ra giữa đám đông.
Tôn Hiểu Nhã giận điên lên, mắng: "Dương Thư Lạc, cậu có bị điên không? Diễn kịch quá mức rồi đấy! Còn gọi là anh Yến nữa, anh Yến là thứ cậu có thể gọi sao? Cậu chỉ là kẻ ăn cắp thân phận của người khác rồi khoe khoang khắp nơi. Nếu thật sự có tự trọng, sao cậu không rời khỏi nhà họ Dương đi?"
Mọi người đều nhìn Dương Thư Lạc chằm chằm. Cậu nhìn Tôn Hiểu Nhã một lúc lâu, sau đó nói: "Tôn Hiểu Nhã, cậu bênh vực Trần Mặc để làm gì? cậu ta ở ký túc là do tớ ép chắc? Dạo này cậu ta nổi bật đến nỗi đột nhiên không đứng nổi, chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó!"
Sự mất kiểm soát của Dương Thư Lạc khiến không ít người bất ngờ.
Dù sao, cậu út nhà họ Dương trước giờ luôn được biết đến với hình ảnh khiêm nhường, lễ phép, thật lòng đối xử với mọi người.
Nhưng lần này, cậu không chịu đựng nổi nữa.
Ngay khi thấy đoạn video trong nhóm, Dương Thư Lạc đã cảm thấy không thể kìm nén.
Gần đây, nhiều việc làm cậu thấy bất an.
Anh trai cậu, người trước đây chưa từng đến trường của cậu bỗng dưng đến chỉ vì chuyện của Trần Mặc.
Ba mẹ cũng hỏi vì sao Trần Mặc không về nhà vào cuối tuần.
Và quan trọng nhất, Tịch Tư Yến.
Hai người họ ngồi chung bàn, anh đứng ra bảo vệ cậu trong giờ Toán, còn hứa sẽ giúp cậu vào top 10 của khối.
Trong buổi tiệc tối nay, cậu đã cố gắng hết sức để làm vừa lòng các bậc trưởng bối nhà họ Tịch, vậy mà chỉ trong chớp mắt, Trần Mặc và Tịch Tư Yến đã cùng nhau xuất hiện ở bệnh viện.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Cậu từ ngỡ ngàng đến dần dần cảm thấy sợ hãi.
Ngoài kia, cả thế giới dường như đã đảo lộn.
Trong căn phòng bệnh bình thường, đèn đã tắt.
Trần Mặc, sau khi truyền dịch xong và không còn cảm thấy khó chịu, nằm trên giường đơn mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đang lúc sắp ngủ thì nghe tiếng động nhẹ phát ra từ chiếc giường xếp, mí mắt khẽ động đậy, như tỉnh lại, nhưng cũng không tỉnh hẳn.
Mơ màng, cậu nói: "Không biết là giường ở nhà cậu không đủ mềm hay mười mấy người hầu chăm sóc không vừa ý mà cậu lại chọn cách chịu khổ như thế này, giường xếp có thoải mái không?"
Nói xong, cậu nghe thấy tiếng người nằm trên giường xếp trở mình.
Có tiếng cười khẩy khẽ vang lên.
"Thấy thoải mái ghê, mới mẻ thật."
"Lắm chuyện, thế thì đừng trở mình, làm ồn người ta ngủ không được."
"Chậc." Người nằm trên giường xếp tỏ vẻ không hài lòng, nhưng do tiếng thở đều đều từ xa vọng lại nên đành nuốt lại lời định nói.
Phòng bệnh lại yên lặng.
Chỉ còn ánh sáng nhấp nháy mờ nhạt từ màn hình điện thoại kèm theo tiếng thì thầm như đang buồn cười.
"Rõ ràng chỉ có mình cậu ngủ được thôi."
Mọi thứ ngoài kia chẳng khiến ai bận tâm nữa, chẳng còn ai màng đến điều gì.