Buổi chiều bốn giờ, tại một phòng khám đông y có tên "Thánh Thảo Đường" cách cổng trường Nhất Trung hai cây số.
Trần Mặc ngồi nửa người trên chiếc giường mát-xa chỉ vừa đủ cho một người.
Đầu gối của cậu lúc này đã sưng đỏ rõ rệt, một ông lão đeo kính, mặc áo blouse trắng đang cúi xuống châm kim vào huyệt vị trên đầu gối của cậu.
Kim dài bằng bàn tay, khi cắm sâu vào thịt, phần đuôi kim vẫn lắc lư, ánh lên chút lạnh lẽo.
Những người trẻ có mặt xung quanh chỉ nhìn thôi đã đủ rùng mình.
"Đau không?" Cẩu Ích Dương không nhịn được mà hỏi người đang ngồi.
Trán Trần Mặc đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng có vẻ cậu rất giỏi chịu đau, không hề có biểu hiện gì đặc biệt. Nghe hỏi, cậu còn ngẩng đầu nhếch miệng: "Muốn thử không?"
"Thôi thôi thôi." Cẩu Ích Dương vội vàng xua tay, vẫn không khỏi bàng hoàng: "Lúc ở cầu thang nhà họ Dương, cậu nói là bị thấp khớp tôi còn tưởng cậu đùa, hóa ra là thật."
Đi cùng có bốn, năm chàng trai.
Khi ở sân thể thao, thấy cậu không đi nổi, họ cứ tưởng cậu bị gãy chân, nên cuống cuồng định đưa ngay đến bệnh viện.
Dù kết quả không nghiêm trọng đến mức gãy chân nhưng tình hình cũng chẳng khả quan là bao.
Khi Lâm Tề và mấy người bạn khác nghe thấy vậy, vẫn tỏ vẻ khó hiểu.
"Chân cậu trông không nhẹ chút nào, rốt cuộc bị sao thế?"
"Đúng đấy, vừa rồi chạy nhanh thế cơ mà, vậy mà nghỉ nửa tiếng đã không đi nổi nữa."
Trần Mặc đáp ngắn gọn: "Bị lạnh."
"Lạnh á?" Mọi người càng khó hiểu hơn. "Phải lạnh thế nào mới khiến chân đông cứng như thế chứ?"
Ông lão đông y vừa châm xong mấy cây kim thì ngẩng đầu lên.
Ông liếc nhìn cậu thanh niên từ đầu đến cuối không rên một tiếng, hài lòng gật đầu. Bao nhiêu người đàn ông trung niên đến đây chữa trị đều kêu la thảm thiết vì đau đớn.
Vừa thu dọn dụng cụ, ông vừa nói: "Chân cậu không chỉ là bị lạnh. Rõ ràng là có chấn thương trước đó, sau đó gặp lạnh mới khiến tình trạng nghiêm trọng như thế."
Trần Mặc gật đầu: "Vâng, từng bị thương."
Ông lão liếc nhìn cậu lần nữa, rồi nói tiếp: "Hôm nay cậu bị viêm cấp tính, cần châm cứu liên tục năm ngày, uống thêm thuốc hỗ trợ, rồi sẽ ổn thôi."
Cẩu Ích Dương mừng rỡ: "Thế có nghĩa là khỏi hẳn rồi đúng không?"
"Cậu nghĩ gì thế?" Ông lão quay đầu lườm, rồi nói tiếp: "Tình trạng của cậu ấy không có khái niệm khỏi hoàn toàn. Như cái bát vỡ, dù có dán lại cũng còn vết nứt. Giảm thiểu vận động mạnh, trời lạnh thì phải giữ ấm, nhất là vào mùa đông. Nếu cậu chú ý giữ gìn, không để bệnh tái phát thì coi như là đã khỏi."
Mấy người còn lại nghe xong không nói gì.
Trần Mặc lại bình tĩnh đến lạ, lên tiếng: "Tôi biết rồi, sẽ chú ý."
"Thanh niên bây giờ..." Ông lão hoàn toàn không tin: "Miệng nói thì hay lắm, nhưng quay đi cái là coi lời bác sĩ như gió thoảng bên tai. Trẻ thế này nhưng không giữ gìn thì sau này chịu khổ đấy."
Trần Mặc cười cười: "Thật sự biết rồi mà."
Làm sao mà không biết cho được.
Kiếp trước cậu không hề có khái niệm về việc giữ gìn sức khỏe, lúc bận thì toàn dựa vào thuốc giảm đau mà sống qua ngày.
Lần nặng nhất là chân bị tụ dịch, sốt cao không dứt, cuối cùng phải phẫu thuật. Nhưng kết quả sau phẫu thuật lại không tốt như mong đợi. Hai năm sau, cứ hễ thời tiết thay đổi là cậu lại bị đau nhức. Chỉ vì cái chân này mà thuốc thang chưa bao giờ ngừng.
Đã chịu khổ một lần cậu đâu phải kẻ thích tự hành hạ bản thân. Giờ còn có thể chữa được, tất nhiên phải chú trọng.
Đang nói chuyện thì Tịch Tư Yến vén rèm bước vào.
Trên tay cậu cầm mấy tờ đơn thuốc.
"Cậu ấy thế nào rồi?" Cậu hỏi ông lão đông y, giọng điệu thân quen.
Ông lão cầm mấy tờ đơn từ tay Tịch Tư Yến, nhìn qua rồi lườm: "Tình trạng tôi đã nói hết rồi. Hôm nay không phải vì thấy mấy cậu cuống cuồng chạy vào làm tôi tưởng chuyện lớn, chứ dù nhà họ Tịch có uy đến đâu, tôi cũng không cho các cậu chen hàng đâu, hiểu chưa?"
Tịch Tư Yến đáp ngay: "Chính vì biết khả năng của bác nên mới đến nhờ vả đó."
Ông lão lại hừ một tiếng, liếc nhìn Trần Mặc rồi quay sang Tịch Tư Yến: "Cậu để ý cậu ấy, kim phải giữ ít nhất một tiếng, đừng để cậu ấy động đậy."
Ông thầy thuốc Đông y đã rời đi.
Có người hỏi Tịch Tư Yến: "Anh Yến, sao cậu còn quen biết cả thầy thuốc Đông y nữa thế?"
"Đó là lão Bàng, một danh y nổi tiếng, bao năm nay những lúc ông nội tôi đau ốm lớn nhỏ đều nhờ cả vào ông ấy." Tịch Tư Yến vừa nói vừa tiến đến cái tủ bên cạnh tay Trần Mặc, cầm lên chiếc điện thoại đang sạc. Rồi quay sang mấy người khác bảo: "Các cậu về trường học tiếp đi. Châm cứu xong tôi sẽ đưa cậu ấy về."
"Không sao đâu, chúng tôi ở lại cùng."
"Đúng đó, dù gì cũng đến rồi."
Tịch Tư Yến giơ điện thoại ra, cho cả bọn xem tin nhắn vừa nhận: "Thầy Hướng vừa nhắn hỏi rồi, không muốn bị phạt thì mau về. Ngày mai còn thi, bao nhiêu người không vào học, thật nghĩ thầy ấy mặc kệ được hả?"
Cả bọn co rút cổ, đành phải chào Trần Mặc rồi lần lượt rời đi.
Cẩu Ích Dương là người đi sau cùng, thấy Tịch Tư Yến vẫn đang bấm điện thoại, bèn đề nghị: "Anh Yến, hay là cậu về đi? Tôi ở lại coi giúp."
"Cậu á?" Tịch Tư Yến ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại, ánh mắt không có biểu hiện gì: "Cậu ấy còn phải đến đây liên tục năm ngày nữa, châm cứu xong cũng chưa chắc kịp về học tối, cậu không về nhà à? Tôi ở cùng phòng với cậu ấy, đi lại tiện hơn cậu nhiều, đi đi."
Cẩu Ích Dương nhìn về phía Trần Mặc.
Trần Mặc gật đầu: "Làm theo lời cậu ấy đi, tôi không sao đâu."
"Được, có gì cứ gọi tôi nhé."
Cẩu Ích Dương cũng đi rồi, Tịch Tư Yến kéo ghế từ bên cạnh lại, ngồi xuống bên trái Trần Mặc.
Cậu tiếp tục bấm điện thoại, có lẽ đang nhắn tin báo lại tình hình với thầy Hướng.
Trần Mặc cảm thấy hơi buồn chán.
Vùng châm cứu có hơi tê nhức, không quá đau nhưng cũng không dễ chịu. Trong căn phòng trị liệu nhỏ bé này, cậu chỉ có thể nhìn ra ngoài qua cửa sổ nhỏ, ngắm những chậu cây mọng nước dưới mái hiên để phân tán sự chú ý.
Điện thoại của cậu rung lên.
Cậu cầm lên, thấy tin nhắn từ Cẩu Ích Dương, người vừa mới ra cửa.
Cẩu Ích Dương: "Nếu cậu thật sự không chịu nổi việc phải ở cạnh lớp trưởng thì mấy ngày tới tôi sẽ nghĩ cách đi cùng cậu."
Trần Mặc: "?"
Cẩu Ích Dương: "Dù cậu ấy không nói gì, nhưng tôi có cảm giác cậu ấy đang có hơi khó chịu. Tôi nghĩ đến việc cậu sẽ phải ngồi với cậu ấy cả giờ đồng hồ trong năm ngày lập tức, tôi thấy nghẹt thở thay cậu."
Trần Mặc: "..."
Trần Mặc vô thức nhìn về phía Tịch Tư Yến.
Có lẽ cậu nhận ra ánh mắt của Trần Mặc, Tịch Tư Yến ngẩng đầu lên nhìn lại, rồi quay sang nhìn mấy cây kim trên người cậu: "Đau không?"
Tịch Tư Yến chắc là đã nhắn xong, bỏ điện thoại xuống: "Không có gì, thầy bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai thi thì nhờ người ở điểm thi gần đó giúp cậu."
Trần Mặc khá có kinh nghiệm, bèn nói ngay: "Không cần thiết đâu, cũng có phải không đi lại được đâu, với lại mấy ngày tới, tôi tự đi được rồi."
Tịch Tư Yến không nói rõ có cho cậu tự đi hay không.
Cậu ngồi trên ghế một lúc, nhìn Trần Mặc rồi bất chợt hỏi: "Chân cậu, bị thương ở nhà họ Trần à?"
Trần Mặc khựng lại, gật đầu: "Ừ."
Thực ra cũng không có gì phải giấu.
Trần Mặc ngả người ra sau, thư giãn, trong buổi chiều chạng vạng như thế này, lần đầu tiên cậu thoải mái kể lại chuyện ngày hôm đó: "Năm năm hay bốn năm trước, tôi không nhớ rõ nữa, vào mùa đông. Mẹ tôi... tức là Lý Vân Như bị đau đầu kinh niên. Bà ấy bị ông Trần Kiến Lập đánh đập suốt nhiều năm, lại làm việc nặng nhọc nên mắc nhiều bệnh. Bà cho tôi năm đồng để đi lấy thuốc ở trạm y tế trong làng, trên đường về thì trời bắt đầu đổ tuyết lớn. Làng Du Hoài khác với Nhuy Thành, nằm ở vùng núi cao nhất của huyện Bạch Mã, mỗi mùa đông đều có tuyết, có lúc tuyết rơi dày đến bắp chân người..."
Hôm đó, Trần Kiến Lập lại say rượu, còn thua bạc nữa.
Khi Trần Mặc lết qua những lớp tuyết dày về đến nhà, Trần Kiến Lập đang túm tóc Lý Vân Như kéo lê qua ngưỡng cửa, trên sàn là một vệt máu dài.
Lý Vân Như lúc ấy đang mang thai, nhưng lúc đó không ai biết.
Trần Mặc theo bản năng lao vào ngăn lại, nhưng đầu gối cậu bị Trần Kiến Lập, đang trong cơn giận dữ, đập vỡ bằng một cái hũ rượu. Ông ta chửi cậu là đồ con hoang, nói cậu ăn trộm tiền, rồi dùng dây thừng trói cậu lại, cột bên giếng nước ngoài trời để cậu "suy nghĩ lại".
Đến nửa đêm, lúc Lý Vân Như đã trông như sắp chết, Trần Kiến Lập mới tỉnh rượu, sợ gây ra án mạng, vội vàng gọi mấy người đàn ông trong làng cùng đưa bà ấy đến bệnh viện huyện trong đêm.
Trần Mặc nhớ về cái sân gỗ nhỏ bé của nhà họ Trần, về khoảng trời vuông vức trên cao.
Đêm đó thật lạnh, cậu nghĩ rằng mẹ mình có lẽ sắp chết, dù bà đối xử với cậu không quá tốt nhưng cũng không quá tệ, và cậu cũng sẽ chết cóng trong đêm đó.
Nhưng thực tế là, ba ngày sau Lý Vân Như xuất viện.
Bà vẫn chìm trong nỗi đau mất đứa con, và khi đứa con trai bị đông lạnh cả đêm được cứu sống và đưa về trước mặt bà vào sáng hôm sau, bà chỉ hỏi một câu: "Mấy ngày nay mày đi đâu? Thật chẳng biết điều gì cả."
Khi nhà họ Dương tìm được cậu, Trần Mặc đã không còn là đứa trẻ ngã mình vào tuyết đêm đó, cũng chẳng còn là đứa bé bị đánh đập mà không thể phản kháng khi chỉ có trong tay năm đồng tiền nữa.
Nhà họ Trần đúng là một vũng bùn hôi thối, dính vào là bẩn cả người. Nhưng việc nhà họ Dương làm thì đúng là chạm đến lòng người. Những gia đình danh giá, khi lợi ích đặt lên hàng đầu, lúc còn chưa hiểu rõ mọi chuyện thì đã mắc kẹt, đến khi hiểu ra thì đời người đã bước sang trang mới.
Phòng trị liệu tĩnh lặng khác thường. Những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn len lỏi qua cửa sổ. Tịch Tư Yến nhìn không ra vẻ bình thản trên mặt Trần Mặc từ đâu mà có.
Trần Mặc nhìn cậu, cười khẽ hai tiếng: "Báo thù kiểu gì đây? Giết chết ba mẹ nuôi của tôi? Rồi hủy diệt nhà họ Dương sao?"
"Chưa từng nghĩ tới à?"
Trần Mặc thành thật gật đầu: "Đã từng nghĩ chứ."
Cậu đã làm rồi. Chính tay cậu đưa Trần Kiến Lập vào tù, khi Lý Vân Như qua đời vì bệnh, Trần Mặc cố tình đến gặp bà ta, nói cho bà biết rằng đứa con trai ruột mà bà hằng mong nhớ đang đi du lịch ở nước ngoài, không muốn đến gặp bà lần cuối.
Còn nữa, chỉ một tuần sau khi Dương Trích chuyển nhượng cổ phần cho Dương Thư Lạc, Trần Mặc đã gây cho Dương Trích một rắc rối không nhỏ, khiến nhà họ Dương dù có cố gắng cũng khó mà gượng dậy được.
Dù cậu không còn cơ hội nhìn thấy kết quả.
Những việc có thể làm và không thể làm, cậu đều đã làm cả rồi. Nếu không, sau này Trần Mặc đâu có bị nhiều người xem như một kẻ điên như thế.
Nhưng lần này, Trần Mặc thư thái ngả lưng trong căn phòng trị liệu chật hẹp, nhìn người trước mặt, vốn là người mà cậu không nghĩ sẽ trở nên thân thiết, rồi lười biếng nói: "Nhưng ý nghĩ và hành động là hai chuyện khác nhau. Với cái thân xác đầy bệnh này, đừng nói là giết chết tên họ Trần, tôi còn sắp biến bệnh viện thành nhà rồi. Hơn nữa, ngay cả top 10 toàn trường tôi còn chưa chắc đã đạt được, sau này tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba thì làm sao có thể hạ gục được nhà họ Dương. Con người không nên tự làm khó mình, mọi người đều vui vẻ không tốt hơn sao?"
Tịch Tư Yến đặt chân phải đang gác trên đầu gối xuống, gật đầu: "Đúng là thế."
Vài câu nói đơn giản khiến bầu không khí u ám bao trùm căn phòng tan biến hoàn toàn. Tịch Tư Yến nhìn khuôn mặt của Trần Mặc, lúc này đang dần trở nên mơ màng, im lặng vài giây, ánh mắt khó lường: "Thật sự nghĩ vậy thì tốt."
"Ừ ừ." Trần Mặc gật gù đối phó: "Cậu giục bác sĩ đi, tôi bắt đầu thấy đau rồi."
Tịch Tư Yến đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống: "Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa hả?"
"Đúng, giới hạn rồi, nhanh lên nào."
*
Việc Trần Mặc chơi bóng xong rồi tự đưa mình vào phòng khám Đông y trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của học sinh khối 11.
Cậu gần đây rất nổi tiếng, trên đường về trường ai cũng chào hỏi.
Câu trả lời vẫn như cũ: "Ổn cả, không què đâu."
Mọi người nhìn, quả thật rất bình thường.
Ai ngờ hôm sau trời mưa to, đúng vào ngày thi giữa kỳ.
Cuối tháng Mười, khi thời tiết thay đổi, gió lạnh thổi qua khiến người ta chỉ muốn khoác thêm áo bông lên người.
Lần thi giữa kỳ mà Trần Mặc đã trải qua trước khi trở về quá khứ là kỳ thi đầu tiên sau khi cậu vào trường Nhất Trung. Thành tích của cậu ở mức trung bình nên phòng thi của cậu được sắp xếp ở tầng ba.
Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, sân trường dần đông đúc với các học sinh đến sát giờ thi, những chiếc ô đầy màu sắc vừa rung rinh đã bắn ra một vũng nước lớn.
Khi người đông nhất, đột nhiên từ tầng ba vọng xuống một tiếng gọi.
"Lão Cẩu, băng đầu gối của tôi đâu?!"
Người đang đứng dưới sân, đang đợi người hoặc đang thu ô đều ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trùm trường đang nằm dài trên lan can, trông như vừa mới lên đó không lâu, trán vẫn còn dính nước mưa. Thấy người vừa từ cầu thang đá đi lên, cậu lập tức nói tiếp: "Tôi nhớ là để trong cặp cậu lúc ăn sáng mà!"
Người bị cả đám nhìn như đang xem thú, lão Cẩu xụ mặt: "Cậu để trong cặp tôi làm gì?!"
"Sáng tao không thấy lạnh." Trùm trường lắc đầu, trông giống như một con thú ướt nhẹp, chẳng hề cảm thấy hành động hay lời nói của mình có gì ảnh hưởng đến hình tượng của trùm trường: "Giờ tôi lạnh rồi, mang lên đây."
Năm phút sau, khi đa số học sinh trong phòng thi đã yên vị, chờ đợi bắt đầu làm bài, các giám thị cũng lần lượt bước vào lớp.
"Thưa thầy." đúng lúc đó, ở một phòng thi trên tầng ba, xảy ra một đợt xôn xao nhỏ.
Giám thị quay đầu nhìn người đứng ở cửa, giọng điệu khá hòa nhã: "Tìm người à? Không sao, vào đi, còn thời gian mà."
Học sinh đứng đầu toàn khối bước vào phòng thi dành cho những học sinh có thành tích bình thường, tay cầm một đôi băng đầu gối lông xù màu nâu đen.
Đi thẳng đến vị trí giữa phòng.
"Sao cậu lại đến đây?" Trùm trường ngẩng đầu, giữa những tiếng xì xào xung quanh, liếc nhìn khắp nơi: "Cậu làm nổi bật quá, như lãnh đạo quốc gia đến thăm khu ổ chuột ấy."
Tịch Tư Yến lườm cậu ta: "Cậu cũng trông rất giống đến từ khu ổ chuột, giờ người ta đang đồn đại trùm trường sáng sớm lạnh đến mức phải nhờ người mang đồ giữ ấm."
"Đưa đây." Kẻ đứng đầu trường lạnh lùng đưa tay ra.
Mọi người trong phòng thi thấy cậu không lấy đồ của mình mà lại cúi xuống, nam thần đứng đầu khối lớp nhẹ nhàng hỏi: "Lại đau rồi à?"