Thiếu Gia Thật Sống Lại Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 22



Trong một khoảng thời gian không ngắn sau đó, Trần Mặc cuối cùng cũng nhận ra một sự thật. Cuộc sống cấp ba mà cậu quyết tâm thả lỏng, sau khi bị Tịch Tư Yến ép kèm cặp, đã bắt đầu có xu hướng sụp đổ dần dần.

Tề Lâm không hề nói sai, một khi người này đã quyết tâm làm gì, thì lúc thực hiện quả thật không giống người thường chút nào.

Dù điều đó không hẳn là tự nguyện.

Buổi sáng không thể dậy nổi, cậu chẳng bao giờ biết chuông báo thức sẽ đột nhiên reo ở hướng nào trên đầu mình, chẳng khác gì tiếng chuông ma lúc nửa đêm.

Trên bàn học, lúc nào cũng có thể xuất hiện những bài kiểm tra bất ngờ không biết từ đâu ra.

Đôi khi là bài tập từ giờ tự học, đôi khi chỉ là một câu hỏi mà cậu ta bỗng nhớ ra.

Hầu hết thời gian rảnh rỗi của Trần Mặc đều bị xâm chiếm.

Cơn ác mộng lớn nhất vào ban đêm không còn là nộp bài thi đại học trắng tinh, mà là hình ảnh một người đứng cạnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, nhíu mày hỏi: "Vẫn chưa nhớ được à?"

Thực ra Trần Mặc hoàn toàn có thể từ chối, không hợp tác, không để tâm.

Nhưng không ai biết đây là cuộc sống thứ hai của cậu.

Khi ai đó đã dành thời gian và công sức cho mình, dù cậu có muốn làm một con cá muối chết tiệt, chút lương tâm còn lại cũng sẽ buộc cậu sống lại mà giải bài tiếp.

Không còn cách nào khác, bởi cậu vẫn còn là một người có đạo đức.

Vì vậy, cảnh tượng mà các học sinh lớp chuyên thường thấy gần đây là ở góc cuối lớp "đại ca" thường ngày ngồi với một chiếc bình giữ nhiệt kiểu người già, ngáp ngắn ngáp dài, gương mặt trông như đã trải qua cả ngàn cuộc đời. Bên cạnh là người kiểm tra bài tập cho cậu – anh chàng "sếp lớn" của khối, từ đầu luôn cau mày, rồi dần dần, mặt bắt đầu giãn ra, bình thản, và ngày càng giãn hơn.

Đến cuối tháng Mười, thời tiết nóng bức ở Nhuy Thành cuối cùng cũng chấm dứt.

Những cây ngô đồng dưới chân tòa nhà dần chuyển sang màu vàng, mỗi khi gió thổi, lá lại xoay tròn trên không trung rồi từ từ rơi xuống.

"Để tôi xem, cậu gầy đi chưa?"

Giữa trưa, Cẩu Ích Dương ngồi một nửa mông trên bàn Trần Mặc, hai tay nâng mặt cậu lên, lắc đầu chép miệng: "Xem này, cái mặt này bị hành hạ đến gầy đi rồi."

Trần Mặc đẩy tay cậu ta ra, vặn nắp bình lại, không chút cảm xúc: "Biến."

"Mai là thi giữa kỳ rồi, thế nào? Có chắc không?" Cẩu Ích Dương ngồi xuống ghế, quay lại nhìn cậu.

Trần Mặc liếc qua cậu ta: "Nếu tôi nói là không thì sao?"

"Không được đâu!" Lão Cẩu kích động, nhận ra giọng mình hơi to, liếc quanh phòng học thấy không có ai mới dựa vào bàn cậu tiếp tục nói: "Gần một tháng rồi, ít nhiều cũng phải có chút hy vọng chứ? Đây là một trận chiến danh dự, chỉ có thể thắng, không được thua."

Trần Mặc chống cằm, đầu óc vẫn đang suy nghĩ về lời giải cho bài toán phức tạp mà Tịch Tư Yến đã viết cho cậu trong tiết học cuối cùng buổi sáng. Nghe vậy, cậu thản nhiên đáp: "Các cậu thật sự muốn đổi giáo viên toán à?"

"Con rắn trắng chỉ là thứ yếu thôi." Cẩu Ích Dương như thể chẳng mấy quan tâm đến điều đó, hạ giọng nói với cậu: "Cậu không nhận ra lớp chúng ta dạo này có gì khác à?"

"Hửm?" Trần Mặc tỏ vẻ mình đang lắng nghe.

Cẩu Ích Dương nhìn thái độ hờ hững của cậu, hơi bất mãn, tiếp tục: "Dương Thư Lạc, cậu không thấy gần đây cậu ta quá trầm lặng à? cậu ta không còn chơi với đám bạn thân như trước. Rõ ràng là dốc hết sức để đạt được bảng điểm thật đẹp, quay lại giành lấy vinh quang. Hình tượng bạn tốt mà cậu ta từng tự hào đã sụp đổ chút ít trong thời gian này, và mối quan hệ với lớp trưởng cũng đổ vỡ sau chuyến đi Nam Sơn, chắc chắn cậu ta sẽ phải tìm lại danh dự qua bảng xếp hạng điểm số để dằn mặt cậu."

Cẩu Ích Dương nói thêm: "Hầu hết mọi người trong lớp đều cá cược xem ai trong hai người xếp hạng cao hơn."

Đầu óc Trần Mặc cuối cùng cũng thông suốt cách giải bài toán.

Cậu cảm thấy như trút được gánh nặng.

Cậu thật ra không phải cố gắng hết mình để lọt vào top 10, chỉ là do thói quen gặp vấn đề thì phải tìm cách giải quyết nhanh chóng, nếu không thì làm gì cũng thấy không đúng. Cái tính này dù là sống hai đời rồi vẫn chưa sửa được. Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu cứ bị đẩy tiến về phía trước.

Trần Mặc cũng không phải thiên tài gì. Dù kiếp trước đã thi đại học và thậm chí từng học đại học, nhưng nếu bây giờ bảo cậu làm lại đề thi đại học, cậu dám chắc là mình nhớ được hơn năm câu thôi cũng coi như trí nhớ xuất chúng lắm rồi.

Không có con đường tắt nào cả.

Nhưng Trần Mặc phải thừa nhận, phương pháp và tư duy mà Tịch Tư Yến đề ra thực sự hiệu quả. Tất cả những kiến thức trung học phổ thông hiện giờ đã tạo thành một sơ đồ cây trong đầu cậu, dần dần khơi lại từng mối lập tức hệ, từng chút một tái hiện lại.

Cảm giác này khá mới mẻ.

Cậu không cảm thấy quá vui sướng, nhưng cũng không đến mức bài xích.

Nghe Cẩu Ích Dương nhắc đến vụ cá cược, cậu hỏi: "Vậy cậu cá ai thắng?"

"Chuyện vớ vẩn, tất nhiên là cậu rồi." Cẩu Ích Dương dùng ánh mắt kiểu "tôi mà lại là loại người đó à" trách Trần Mặc, rồi nói: "Dù Dương Thư Lạc mỗi lần thi đều không rớt khỏi top 10 toàn trường, và dù phần lớn mọi người đều nghĩ cậu sẽ thua thảm, nhưng tôi, Cẩu Ích Dương, chỉ ủng hộ anh em của mình thôi, hiểu không?"

Trần Mặc nhắm mắt vẻ chán ghét: "Ngốc hết phần người khác rồi."

Cẩu Ích Dương trợn mắt: "Cậu nói lại lần nữa thử xem?!"

"Cái vụ cá cược này ngốc thật." Trần Mặc kịp thời thu lại lời nói: "Ý tôi là tôi không quan tâm cậu ta thi đứng thứ mấy."

Trần Mặc nhớ kiếp trước, thành tích thi đại học của Dương Thư Lạc cũng không tệ, nhưng cậu ta là học sinh khối tự nhiên mà lại vào đại học học nghệ thuật, chuyên ngành piano. Điều này luôn là niềm tự hào của mẹ cậu, Chu Yểu Quỳnh, bà nghĩ rằng con trai út của nhà họ Dương chẳng cần phải vất vả, học nghệ thuật cũng rất ổn.

Nhưng Trần Mặc biết, lý do là vì Dương Thư Lạc chỉ đủ điểm vào học viện nghệ thuật của Đại học A, còn Tịch Tư Yến, người vốn được nhận thẳng vào Đại học A, cuối cùng lại ra nước ngoài du học.

Kiếp trước, mục tiêu của Trần Mặc là ngành Khoa học Máy tính và Kỹ thuật của Đại học B, nhưng do điểm Toán bị trượt, cuối cùng cậu phải vào học Tài chính ở Đại học C.

Sau đó, cậu và lão K tự mở một công ty công nghệ.

Có chút gì đó như tâm lý bù đắp trong việc này.

Hiện tại, cậu đối với mọi chuyện đều ở trạng thái "hết sức rồi thì đến đâu hay đến đó", thi cử cũng không có ý định bỏ lỡ câu nào, nhưng nếu nói phải cạnh tranh với ai thì cậu chẳng hứng thú.

Lúc này là giờ nghỉ trưa, các bạn học lục tục trở về lớp.

Khi Dương Thư Lạc bước vào từ cửa sau, trong lớp đã có hơn nửa học sinh ngồi đầy.

Vì vậy, khi cậu ta đột ngột tiến đến trước bàn của Trần Mặc và nói: "Sau kỳ thi tháng này, bất kể kết quả ra sao, tôi sẽ chuyển sang lớp thường", cả lớp đều kinh ngạc.

"Cậu ta có điểm số cao như thế mà lại chuyển sang lớp thường à? Điên rồi?"

"Chắc là không chịu nổi nữa, cậu không thấy dạo này cậu ấy chẳng giao tiếp với ai sao?"

"Tôi thấy cậu ta cũng khá cứng cỏi đấy."

"Chắc là kiểu 'tôi thi thế nào cũng không thèm so kè với cậu, nếu tôi rời đi cũng là do tự nguyện'."

"Tôi còn thấy có chút mỉa mai nữa. Cậu nghĩ mà xem, ý của cậu chẳng phải là dù Dương Thư Lạc có vào lớp thường thì điểm số vẫn tốt, còn Trần Mặc dù có được người đứng nhất lớp phụ đạo cũng chẳng là gì cả. Nếu thi tốt thì không phải do cậu ấy giỏi, mà thi kém thì chỉ chứng tỏ cậu vốn dở thôi."

"Chết tiệt, nói như vậy thì cá cược càng thú vị hơn."

"Hai người này có đánh nhau không nhỉ?"

Nửa lớp học đều chú ý về góc phòng.

Hơn chục học sinh nhìn Trần Mặc, từ lúc nghe Dương Thư Lạc nói xong thì cậu vẫn ngẩn người.

"Cậu muốn đi thì cứ đi, sao phải nói với tôi làm gì?" Trần Mặc ngừng vài giây rồi mới trả lời.

Thật sự là cảm thấy kỳ lạ, biểu cảm không hề giả tạo.

Không biết ai là người đầu tiên không nhịn được bật cười, dù tiếng cười không to, nhưng từng tiếng một nối tiếp nhau khiến nó trở nên rõ ràng hơn.

Dương Thư Lạc hít sâu một hơi, gương mặt biến dạng trong thoáng chốc, trông vừa không cam lòng vừa tức giận, bỏ lại một câu: "Cậu nghĩ rằng top 10 dễ vào lắm sao, tôi sẽ chờ xem."

Cậu ta đi rồi, Trần Mặc quay sang hỏi Cẩu Ích Dương: "Cậu ta đến đây chỉ để khiêu khích tôi thôi à?"

"Bây giờ cậu mới nhận ra sao." Cẩu Ích Dương tỏ vẻ bất lực, nhìn quanh: "Tư Yến đâu rồi? Vẫn chưa ra khỏi phòng giáo viên à? Tôi phải nhờ cậu ấy làm dịu lại cái đầu của cậu, phản ứng chậm quá rồi."

Người bảo rằng Trần Mặc phản ứng chậm, ngay tiết học đầu tiên buổi chiều đã nhận ra mình sai lầm to lớn.

Giờ thể dục.

Trong lúc hoạt động tự do, hai thầy giáo thể dục đã sắp xếp cho lớp chuyên và lớp tự nhiên số 7 một trận đấu bóng.

Tịch Tư Yến vì bị thầy giáo gọi vào phòng nên không thể tham gia hiệp một, trong khi lớp chuyên còn một học sinh chơi bóng tốt đã xin nghỉ vì đau bụng, thế là Trần Mặc bị kéo vào làm người thay thế.

Những người còn lại không tạo áp lực cho cậu.

Chỉ bảo: "Anh Mặc, thấy cậu bình thường ít vận động, cứ đánh thoải mái, thua cũng không sao."

"Đúng vậy, Tư Yến chắc sẽ kịp trở lại ở hiệp sau, đừng để cách biệt lớn là được."

Nhưng khi vào sân...

"Chết tiệt! Nhanh quá vậy!"

"Anh Mặc ! Bóng!"

"Ba điểm! Tuyệt vời!"

"Đưa đây, anh Mặc, bên này!"

Những tiếng hò reo từ các nam sinh trên sân không ngừng vang lên, và xung quanh sân cũng bắt đầu tụ tập những bạn học đến xem và cổ vũ.

Trên sân, cậu thanh niên không mặc đồng phục bóng rổ, chỉ mặc áo phông đen rộng rãi và quần ngắn, trông nổi bật nhất.

Những cú ném ba điểm của cậu cực kỳ chuẩn, tốc độ nhanh, và còn rất biết nhìn nhận tình thế trên sân. Nhịp độ trận đấu như được cậu đẩy lên cao, khiến cho các bạn cùng lớp dần dần lấy cậu làm trung tâm khi di chuyển trên sân. Dù là lúc cậu nhảy lên, cơ bụng rắn chắc lộ ra chút ít, hay là khuôn mặt đẫm mồ hôi với mái tóc ướt dính vào thái dương, tất cả đều khiến trận đấu này trở nên bất ngờ.

Không khí trên sân càng lúc càng sôi nổi.

Tiếng cổ vũ xung quanh cũng ngày càng lớn, có phần phóng đại.

Ban đầu, những người nghĩ rằng đội của lớp chuyên sẽ thua hiệp một đã phải ngạc nhiên khi nhìn thấy cách biệt 16 điểm mà đội của họ tạo ra, dù không có Tịch Tư Yến.

Thật đáng sợ.

Tịch Tư Yến trở lại sân khi hiệp một gần kết thúc.

Số áo của anh luôn là số 9, vừa xuất hiện trên sân đã có người nhận ra và nhường chỗ cho anh.

"Em đến rồi à." Thầy thể dục thấy cậu bèn chào một tiếng, nhìn về phía sân và cười nói: "Lớp các em có một tài năng giỏi thế này, sao trước giờ ít thấy em ấy chơi nhỉ?"

Tịch Tư Yến nhìn về phía sân, đúng lúc đó Trần Mặc vừa thực hiện một cú động tác giả vòng qua chân, bật lên ném bóng vào rổ, tiếng cổ vũ lại vang lên khắp nơi.

Tịch Tư Yến cười nhạt: "Ngày thường lười quá thôi."

"Hả?" Thầy thể dục không hiểu.

Tịch Tư Yến nói: "Lười vận động."

Người lười vận động giờ cũng cảm thấy mệt.

Cậu đã lâu không chơi trận nào với cường độ cao như thế này, sau hiệp một cảm giác máu tanh đã dâng lên trong mũi.

Nhưng khi adrenaline tiết ra ồ ạt, khả năng cảm nhận của cơ thể giảm đi. Trong bầu không khí này, cậu cũng khó tránh khỏi cảm giác hưng phấn.

May là hiệp một đã nhanh chóng kết thúc.

Khi tiếng còi vang lên, Tề Lâm và đám bạn ùa tới, cùng nhau đi ra ngoài sân, vừa đi vừa hào hứng bàn tán.

"Trần Mặc, cậu giỏi thế mà không nói sớm!"

"Thấy gã mập bên lớp bảy không, mấy lần chặn cậu mà không được, mặt gã xanh lè luôn, haha."

"Hiệp sau chúng ta đổi vị trí nhé..."

Vừa nói, cả đám vừa trở về chỗ ngồi của lớp chuyên.

"Ơ, lão Tịch, cậu về từ khi nào vậy?"

"Thấy trận đấu vừa rồi chưa, tuyệt vời thật đấy."

Nghe thấy tiếng "ừm" ấy, Trần Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tịch Tư Yến đang đứng cạnh thầy thể dục.

Tịch Tư Yến cũng nhìn lại cậu.

Trần Mặc hơi sững sờ, mấy giọt mồ hôi rơi dọc theo cằm cậu khiến cậu chợt tỉnh, nói: "Hiệp sau cậu vào chơi đi."

"Mệt rồi à?" Tịch Tư Yến cúi người, rút một chai nước từ giỏ đưa cho cậu.

Trần Mặc nhận lấy, thở đều, không khách sáo, gật đầu: "Mệt."

"Được." Tịch Tư Yến trả lời gọn gàng.

Hiệp hai trở lại với nhịp độ quen thuộc của lớp chuyên. Lối chơi của Tịch Tư Yến ổn định hơn Trần Mặc, và thể lực của cậu cũng rất tốt. Cậu ta chạy khắp sân mà nửa ngày vẫn không thấy dấu hiệu mệt mỏi.

Sự xuất hiện của anh khiến tiếng hàng cổ vũ quanh sân càng thêm cuồng nhiệt.

Điểm số từ 16 của hiệp một, tăng lên 20, rồi 25...

Cuối cùng, lớp chuyên dễ dàng giành chiến thắng với một cách biệt lớn.

Kết thúc trận đấu, tiết học cũng sắp hết giờ.

"Về lớp, về lớp nào."

Cẩu Ích Dương cũng gọi: "Trần Mặc, đi thôi."

Trần Mặc đang ngồi nghỉ trên bậc thang thứ ba cạnh sân bóng, nghe thấy vậy lập tức đáp: "Đi đây."

Cậu đứng dậy quá nhanh, không chú ý, khi âm thanh "rắc" vang lên từ đầu gối và cảm giác đau nhói như bị kim châm lan đến, trước mặt tối đen thì cậu biết rằng mình tiêu rồi.

Quả nhiên, đám người vừa đánh xong trận, đang uống nước và lau mồ hôi dưới bậc thang, bèn đồng loạt kêu lên: "Đệt!"

"Anh Mặc ?!"

"Mẹ nó, cẩn thận..."

Khi tiếng kêu cuối cùng vang lên, Trần Mặc cảm nhận được có ai đó đỡ lấy mình.

Sau trận đấu, ai cũng ăn mặc mỏng. Trần Mặc trong lúc nghỉ ngơi đã xắn tay áo lên đến tận vai. Thời gian nghỉ ngơi đủ lâu để nhiệt độ cơ thể cậu hạ xuống, da cậu vẫn còn cảm giác lạnh. Vì thế, khi bất ngờ bị bao bọc bởi làn hơi nóng, da tay cậu nhanh chóng nổi da gà mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Cậu khẽ chửi một tiếng: "Đệt."

Quá nóng.

Da thịt chạm vào nhau chỉ khiến người ta cảm thấy nhiệt độ cao đến mức khó tin.

Trên đầu vang lên một giọng nói quen thuộc, hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Giọng trầm thấp, có vẻ không hài lòng.

Trần Mặc ngẩng đầu lên, vẫn còn chút ngơ ngác vì vừa ngã từ bậc thang xuống: "Cảm ơn... Tịch, anh Yến."

Nếu không có người đỡ, có lẽ đầu cậu đã đập xuống đất rồi mà như thế thì mẹ nó thảm rồi.