Nhất là khi cậu có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác đầu gối bị người khác giữ trong tay, khiến cậu có hơi không quen.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tịch Tư Yến lại trông rất tự nhiên, động tác cũng chẳng có gì lạ lẫm.
"Cậu có vẻ rất giỏi trong việc chăm sóc người khác nhỉ." Trần Mặc nói.
Tịch Tư Yến giữa chừng thay khăn một lần, rồi đáp: "Từ nhỏ tôi đã sống với ông bà, cậu biết đấy, người già hay mắc nhiều bệnh."
Trần Mặc nói: "Vậy chắc cậu rất thân thiết với ông bà."
"Ừ, cũng tạm." Tịch Tư Yến cười nhẹ.
Cậu kiên trì chườm nóng gần mười phút, mới dừng tay: "Xong rồi."
"Cảm ơn cậu." Trần Mặc rút chân lại, ngồi xếp bằng trên giường.
Trong phòng có bật điều hòa, ánh mắt Tịch Tư Yến lướt qua đầu gối đỏ hồng của cậu, rồi nhìn xuống phía dưới, hỏi như vô tình: "Vết sẹo trên chân cậu là bị bỏng à?"
"Vết này á?" Trần Mặc sờ lên vết sẹo ở cổ chân.
"Ừ."
"Bị bỏng thuốc lá." Trần Mặc thản nhiên nói: "Lúc đó không xử lý, lại là mùa hè, sau đó bị nhiễm trùng, nên vết sẹo mới rõ như vậy."
Tịch Tư Yến đã từng thấy những vết sẹo trên người Trần Mặc.
Không chỉ một vết này.
Hôm đó ở biệt thự nhà họ Dương, khi cậu bước ra từ hồ bơi, mọi người có mặt đều thấy.
Nhưng không ai hỏi vì sao trong gia đình dù nghèo nhưng hòa thuận, nơi cậu được nhận nuôi, lại để một cậu bé mười bảy tuổi đầy những vết sẹo cũ như vậy.
Những gì cậu đã trải qua, lần trước ở phòng châm cứu, Tịch Tư Yến đã hiểu được phần nào sự thật qua lời kể của cậu.
Nhưng khi ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo tròn đó, cậu vẫn không kiềm được mà hỏi. Da Trần Mặc rất trắng, dù môi trường khắc nghiệt từ nhỏ cũng không làm mất đi nước da ấy, nên vết sẹo càng nổi bật. Và người ngồi xếp bằng trên giường, thản nhiên kể lại lý do hình thành vết sẹo thậm chí khiến Tịch Tư Yến có cảm giác lạ lẫm.
Người trước mắt cậu có một tâm hồn trưởng thành và kiên định, mạnh mẽ đến mức đủ sức chịu đựng tất cả những gì đang xảy ra và những vết thương trên cơ thể.
Người cảm thấy khó chấp nhận lại chính là người ngoài cuộc.
Tịch Tư Yến không hỏi thêm chi tiết.
"Ngủ sớm đi." Cậu nói.
Trần Mặc cũng đã bỏ qua sự khó chịu lúc trước, cơ thể sau khi được chườm nóng trở nên ấm áp, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Trần Mặc ngủ rất ngon suốt đêm.
Không mộng mị gì cả.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.
Bên ngoài khu trượt tuyết trắng xóa, tuyết ở thành phố Băng Nguyên đêm qua chưa ngừng, ngược lại còn rơi suốt cả đêm.
Trong phòng bật điều hòa suốt đêm, không khí hơi khô.
Trần Mặc quay đầu, thấy trên tủ đầu giường có đặt một cốc nước, còn Tịch Tư Yến đã không thấy đâu.
Trần Mặc mở điện thoại.
Thấy tin nhắn của Tịch Tư Yến, mới biết mọi người đã đi trượt tuyết từ sáng sớm.
Trần Mặc gọi điện cho Cẩu Ích Dương.
"Alo! Trần Mặc!" Bên kia vang lên tiếng của Cẩu Ích Dương, kèm theo là tiếng gió lạnh rít lên.
Trần Mặc ngồi dựa vào đầu giường, uống hai ngụm nước rồi hỏi: "Mấy người đã ra sân rồi à?"
"Đúng vậy, tôi và đám Giang Tự vẫn đang tập mấy chiêu cơ bản thôi, té đến mức mẹ nhận không ra nữa rồi!"
Trần Mặc bật cười, đặt ly xuống: "Lát nữa tôi sẽ ra tìm các cậu."
"Đừng đến." Cẩu Ích Dương lập tức ngăn lại: "Anh Yến bảo tối qua cậu đau chân nên không gọi cậu. Cậu nghỉ ngơi đi, trước trưa chúng tôi sẽ về thôi."
Trần Mặc: "Mấy người khác đâu?"
"Ở đường trượt nâng cao." Cẩu Ích Dương thở phì phò: "Mấy tay công tử bột đó đều đang ở đó khoe tài, nhiều người chạy đến xem lắm."
Trần Mặc cũng không ngạc nhiên.
Kiếp trước Dương Thư Lạc biết trượt tuyết chính là do đám Tề Lâm, hằng năm vào mùa đông họ đều tổ chức các buổi hoạt động.
Trần Mặc về sau học thêm rất nhiều kỹ năng, như chơi golf, bi-a, chèo thuyền, v.v.
Đa phần đều để phục vụ công việc giao tiếp trong kinh doanh.
Trượt tuyết thì cậu thực sự không biết, cũng chẳng định tham gia vui vẻ gì.
Tuy vậy, sau khi dậy rửa mặt xong, cậu vẫn leo lên cáp treo để đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có nhiều cửa hàng và quán ăn, vào mùa này lại trùng dịp Tết Dương lịch, người đông như nêm. Trần Mặc đi vòng quanh khu sảnh trượt tuyết rồi tiếp tục đi dạo.
"Anh gì đó ơi!" Một giọng nói bỗng gọi cậu lại.
Trần Mặc nhìn thấy hai cô gái trẻ nhảy đến trước mặt mình, chắc chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cả hai đều mặc đồ trượt tuyết trắng. Cô gái mặt tròn tóc mái ngang hỏi: "Anh đi một mình à?"
"Tôi đi với mấy bạn." Trần Mặc đáp.
Trần Mặc không hiểu sao họ lại gọi mình, bèn hỏi: "Có chuyện gì à?"
Hai cô gái nhìn nhau, cô gái mặt tròn tiến lên một bước, nói khẽ: "Chủng tôi mới tập chơi, định đi đường trượt sơ cấp, thấy anh đi một mình, muốn hỏi anh có muốn ghép đội không?"
"À." Trần Mặc cười, khoát tay từ chối: "Hai cậu ít ra còn biết trượt, tôi còn chẳng biết đường đi vào cổng chỗ nào. Tôi không trượt, xin lỗi nhé."
Cô gái mặt tròn nhìn đầy tiếc nuối, nhỏ giọng phàn nàn với Trần Mặc: "Huấn luyện viên ở đây đắt quá, chúng em định tìm một cao thủ dẫn dắt."
Trần Mặc bật cười: "Tôi trông giống cao thủ lắm à?"
"Chủ yếu là vì anh đẹp trai mà." Cô gái cũng khá thẳng thắn.
Hai cô gái thật ra đã để ý Trần Mặc từ lâu.
Giữa đám người háo hức đến trượt tuyết, chỉ có cậu là đi quanh quẩn trên đỉnh núi mà chẳng làm gì.
Cậu còn trẻ, mặc chiếc áo khoác lông đen, trông chân dài hẳn.
Cô gái mặt tròn thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội, nhất là sau khi thấy Trần Mặc dễ tính như vậy, cô đề nghị: "Dù sao trời cũng lạnh, bọn em không muốn trượt nhiều, hay chúng ta tìm chỗ nào uống nước đi?"
Nếu đến giờ này mà Trần Mặc còn không nhận ra ý của hai cô gái thì quả thật cậu đã sống uổng công bao nhiêu năm.
Chỉ là cậu thấy mấy lời mời hờ hững kiểu này của các cô gái trẻ khiến cậu dở khóc dở cười, mỉm cười từ chối: "Tôi không khát, không uống đâu. Hai cậu muốn uống gì? Để tôi mời."
Bên đường trượt nâng cao.
Tề Lâm và Bạch Trình cùng vài người khác vừa hưởng thụ xong những ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, bèn dừng lại nghỉ ngơi.
"Anh Tịch đâu?" Tề Lâm hỏi.
Người bên cạnh chỉ về phía sau, nói đầy ẩn ý: "Đang bàn luận kỹ thuật với cô nàng nào rồi."
Tề Lâm quay lại nhìn, vỗ đầu người kia một cái: "Đừng nói bậy, đó là Tiểu Tây của CLB UI, người ta là nhân tài của đội tuyển quốc gia đấy. Dù mới mười chín tuổi nhưng trong giới trượt tuyết đã là tiền bối rồi, học trò của cô ấy nhiều lắm."
Bạch Trình: "Cậu Tịch có vẻ thân với cô ấy nhỉ."
Tề Lâm: "Không thân sao được? Sư huynh, sư muội cùng một thầy mà ra cả."
"Vậy là cô ấy lớn tuổi hơn anh Yến à? Sao vẫn gọi là sư muội?"
"Tịch lên sân trượt từ lúc sáu tuổi, cậu muốn so tuổi nghề với cậu ta à?"
Lời vừa dứt, hai bóng người một đỏ, một đen từ đỉnh núi lao xuống, ai có chút kiến thức về trượt tuyết đều có thể nhìn ra kỹ thuật của họ rất điêu luyện, mỗi động tác đều chuẩn chỉnh như trong sách giáo khoa.
Đến gần, hai người thắng gấp, bức tường tuyết dựng lên cao đến mấy mét.
"Chết tiệt!" Cả nhóm bị phủ tuyết kêu ca: "Cố tình đấy à!"
"Xấu tính quá."
"Hành vi này phải bị đuổi khỏi sân tuyết mới đúng!"
Cô gái mặc đồ đỏ gỡ kính tuyết ra, cười lớn, quay lại nói với người dừng phía sau: "Năm nay cậu dẫn nhiều bạn mới đến nhỉ." Nói xong lại quay đầu chào hỏi: "Chào mọi người nhé."
Cả nhóm đồng loạt: "Chào chị!"
"Tịch, giới thiệu chút đi."
Người mặc đồ đen phía sau, che kín từ đầu đến chân, không để lộ mặt, chẳng có ý định giới thiệu, chỉ nói với cô gái: "Vấn đề chuyên môn vừa nãy tôi không thể trả lời cô, cô nên hỏi huấn luyện viên."
"Chẳng phải chị muốn kiểm tra cậu sao." Cô gái cười rạng rỡ: "Cậu chỉ là dân chơi cho vui, mỗi năm đều khiến đám học trò chuyên nghiệp của chị phải khóc thét, chị phải xem thử năm nay cậu có tụt dốc không."
"Đi thôi." Tịch Tư Yến gọi mọi người khác.
Cô gái lập tức sốt ruột: "Ơ, đi sớm vậy sao?!"
Nhưng người mà cô gọi đã nhanh chóng biến mất trên đường trượt tuyết.
Cô em gái học cùng cũng bối rối, quay sang hỏi người quen Tề Lâm: "Chuyện gì vậy? Mọi năm cậu ta đến đây ít nhất cũng phải trượt tuyết cả nửa ngày, mà mới trượt được bao lâu đã muốn đi rồi?"
Tề Lâm cũng bất ngờ: "Tớ làm sao biết được."
Khi cả nhóm quay lại sảnh trượt tuyết để tập trung, Cẩu Ích Dương và những người khác cũng vừa từ đường trượt cấp độ cơ bản trở về.
Năm nay du khách đến đây du lịch rất đông, trong sảnh chật kín người.
Cẩu Ích Dương và Tề Lâm phàn nàn: "Cậu không thấy cảnh ở đường trượt cơ bản đâu, như đổ bánh chưng vào nồi nước sôi, chẳng có gì thú vị, toàn là người mới cãi vã với nhau thôi."
"Lát nữa chúng ta đi đâu?" Tề Lâm hỏi.
Cẩu Ích Dương: "Về trước đã, Trần Mặc vẫn đang ở biệt thự."
Nghe đến đây, mọi người mới nhớ ra.
"Anh Mặc không sao chứ?"
"Tịch Tư Yến chỉ nói cậu ta đau chân, chắc không vấn đề gì lớn."
"Vậy mình về thôi, cũng gần đến giờ ăn trưa rồi."
Cả nhóm bàn bạc rồi đi ra ngoài.
Nhưng chưa đi được bao lâu, có người chỉ vào cửa sổ của một quán đồ uống và hỏi: "Sao người đó giống Trần Mặc quá vậy?"
"Bậy bạ." Cẩu Ích Dương phản xạ ngay: "Cậu ấy vừa gọi điện cho tớ lúc chín giờ hơn, cậu ấy... ồ, chết tiệt."
Cảnh tượng trong mắt mọi người lúc này là Trần Mặc đang tựa vào một chiếc ghế, mỉm cười nghe người khác nói chuyện. Đối diện với cậu là hai cô gáiđang ríu rít thảo luận sôi nổi.
Trần Mặc hoàn toàn không biết mình đã bị bạn bè nhìn thấy.
Ban đầu cậu định trả tiền rồi đi, nhưng các cô gái cứ hỏi đông hỏi tây, không dứt lời. Thực ra Trần Mặc cũng không mấy chú ý đến những gì các cô đang nói, tâm trí cậu có hơi lơ đãng.
Nhưng con người cậu, dù tâm trí có bay đi đâu, bề ngoài vẫn khiến người ta cảm thấy cậu đang chăm chú lắng nghe.
Cho đến khi cửa kính của quán đồ uống một lần nữa bị đẩy mở.
Đúng lúc đó, một trong hai cô gái đối diện hỏi cậu có quen ai giỏi trượt tuyết không, Trần Mặc nhấc cằm về phía cửa ra vào: "Người mà các cô đang tìm đến rồi kìa."
Cả hai cô gái cùng quay đầu lại.
Và rồi lập tức hóa đá tại chỗ.
Trần Mặc ngạc nhiên không hiểu tại sao họ lại có phản ứng như vậy thì thấy một cô gái khác bước ra từ phía sau Tịch Tư Yến.
Cô gái nhìn về phía bàn của cậu, khẽ nghiêng đầu nói nhỏ với Tịch Tư Yến, trông có vẻ rất thân thiết.
Khi họ nói chuyện, Trần Mặc mới để ý đến ngoài cửa sổ bên trái của mình, có một nhóm bạn đang đứng nhìn vào. Khi thấy cậu quay sang, họ đang vẫy tay liên tục, trông rất vui vẻ.
Trần Mặc định hỏi tại sao họ không vào.
Thì nhận ra Tịch Tư Yến và cô gái đã tiến đến chỗ mình.
Hai cô gái đối diện cậu, thậm chí còn lên tiếng trước cả Trần Mặc: "Sư tỷ."
Rồi quay sang người khác, giọng run rẩy như chim cút: "Sư huynh."
Trần Mặc: "..."
Cậu nhướng mày nhìn Tịch Tư Yến: "Cậu quen họ à?"
Tịch Tư Yến vẫn đang mặc bộ đồ trượt tuyết màu đen, có lẽ vừa từ đường trượt về, mang theo cái lạnh của tuyết và gió, khiến cội ta trông có vẻ cứng rắn hơn thường ngày.
Cậu chỉ khẽ gật đầu, rõ ràng là để đáp lại lời chào của hai cô gái.
Trần Mặc lại thấy cô gái bên cạnh Tịch Tư Yến, cười tủm tỉm, nói với hai cô gái kia: "Bình thường bảo các em đừng có tùy tiện tán trai, bây giờ thì hay rồi, tán phải người của sư huynh các em rồi đấy."
Cô gái mặt tròn đỏ bừng.
"Chúng em chỉ uống với nhau một ly nước thôi mà."
Trần Mặc cảm thấy không khí này thật kỳ lạ.
Cậu ngạc nhiên hỏi người bên cạnh mình: "Sao tự nhiên cậu lại có nhiều em gái cùng trường thế?"
"Vẫn chưa đi à?" Tịch Tư Yến đã cầm lấy chiếc túi treo trên ghế của mình.
Trần Mặc cũng không nói gì, thuận tay đứng dậy.
Cả hai đã đến cửa.
Trần Mặc quay đầu lại, vẫn nghe thấy phía sau còn đang bàn tán.
"Đàn chị, sao sư huynh lại đến đây? anh ấy đâu có nhận dạy cho người mới bắt đầu."
"Cùng học với nhau thì sao lại không được quen biết? Sư huynh đúng là quá bá đạo rồi."