Thiếu Gia Thật Sống Lại Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 41



Đêm khuya tại nhà họ Tịch, vì Tịch Tư Yến hiếm hoi có kỳ nghỉ đông ở nhà, Khương Tĩnh mẹ cậu khiến cả nhà bếp bận rộn chỉ để chuẩn bị một bàn ăn ngon miệng, vừa ý con trai.

Thức ăn đã dọn lên bàn nhưng mãi không thấy chủ nhân ra.

"Anh đi gọi nó đi." Khương Tĩnh vỗ nhẹ chồng mình.

Ba Tịch Tư Yến đẩy cặp kính trên sống mũi, tiếp tục đọc báo, lơ đãng: "Nó lớn thế rồi, đói thì tự ra mà ăn."

"Em thấy nó lạ lắm." Khương Tĩnh lại gần ghế sofa, nhỏ giọng nói với chồng: "Con trai anh từ nhỏ đã theo ông nội, tâm tư sâu sắc đến mức em từng nghi ngờ nó chẳng hề giống một học sinh. Nhưng anh có thấy, nửa năm nay nó thay đổi nhiều không?"

"Ví dụ?" Ba Tịch Tư Yến cuối cùng cũng liếc qua một cái.

Khương Tĩnh đếm trên tay: "Trước đây em thấy mấy trang sách của nó đầy những ghi chú học thêm, dày đặc, ngay cả bài vở của nó còn không chăm chỉ đến vậy. Còn nữa, nó đột nhiên chuyển vào ký túc xá, hiếm khi về nhà dịp Tết Dương, lại còn chạy đến thành phố Băng Nguyên để đón năm mới. Quan trọng hơn, Tiệm Hành nói nhỏ với em, nó còn tìm người theo dõi nhà họ Dương, anh nghĩ nó đang muốn làm gì?"

Ba Tịch Tư Yến cuối cùng cũng nghiêm túc: "Nhà họ Dương ư?"

"Ừ, nhà họ Dương mấy năm nay nhờ vả anh làm không ít chuyện ấy." Khương Tĩnh nói xong, nhíu mày.

Hai nhà có quan hệ khá thân thiết trong nhiều năm, tuy không quá sâu đậm. Nhà họ Tịch không có nhiều con cái, con trai bà vốn dĩ khác biệt hoàn toàn so với những thanh thiếu niên hiếu động ngoài kia nên bà cũng vui khi thấy bọn trẻ giao lưu với nhau.

Nhưng từ khi nhà họ Dương nổ ra vụ việc con trai thật giả, bà cảm thấy nhà đó ngày càng thiếu chừng mực. Vậy nên khi nghe con trai đã tránh xa Dương Thư Lạc, tuy ngoài miệng nói đôi lời khuyên nhủ, thực ra trong lòng bà rất nhẹ nhõm.

Bây giờ thì hay rồi, con trai bà lại có vẻ quan tâm đến nhà họ Dương, có phải vì đứa con trai mà nhà đó mới tìm lại được không?

Ba Tịch Tư Yến ngẫm nghĩ vài giây, rồi trở lại dáng vẻ điềm nhiên, có phần "tùy con" mà bảo vợ: "Thằng bé có mối quan hệ của ông nội, tương lai nó tiếp quản nhà họ Tịch cũng là chuyện sớm muộn. Nếu những chuyện này nó không thể tự mình cân nhắc thì em còn trông đợi nó làm được việc lớn gì nữa?"

"Em chỉ sợ nó làm chuyện lớn!"

Khương Tĩnh gắt lên với chồng, có phần không hài lòng: "Anh có nhớ nó vẫn chỉ là học sinh không? Hơn nữa là học sinh cấp ba! Nó có suy nghĩ quá độc lập như vậy, anh không lo có ngày nó gây ra rắc rối lớn sao?"

"Thế nào mới gọi là rắc rối lớn?" Ba Tịch Tư Yến đã trải qua không ít sóng gió trong đời, ông bình thản đáp: "Chỉ cần nó không giết người, phạm pháp, thì trong mắt anh không phải chuyện lớn gì cả."

Khương Tĩnh hít sâu vài hơi, lườm chồng: "Thế thì anh mặc kệ đi, dù sao anh cũng chưa bao giờ thực sự quan tâm đến con."

Ba Tịch Tư Yến cười khẽ hai tiếng.

Đúng lúc này, tiếng động từ trên lầu vang lên, cậu con trai mà bà Khương liên tục nhắc đến đã từ trên lầu bước xuống.

Ba Tịch Tư Yến vẫy tay: "A Yến, lại đây ngồi đi."

"Ba." Tịch Tư Yến tay cầm điện thoại, tự nhiên ngồi xuống đối diện với ba mẹ.

Trước mặt ba mẹ, dù có là người thân thiết máu mủ nhất, Tịch Tư Yến vẫn luôn giữ phong thái của một quý ông nghiêm túc, rất có giáo dục. Bởi không có nhiều thời gian gần gũi ba mẹ, nên nói về hiểu nhau, quả thật cũng có phần gượng ép.

Nhưng Ba Tịch Tư Yến lại có niềm tin rời sinh với con trai mình, ông cười dịu dàng hỏi: "Về nhà là lên phòng ngày, làm gì mà bận rộn thế?"

Tịch Tư Yến quay quay chiếc điện thoại trên tay, cười nhẹ: "Không bận gì đâu, chỉ tán gẫu với bạn học thôi."

"Vậy à? Về chuyện kết bạn của con, ba mẹ chưa bao giờ nghi ngờ con sẽ gặp phải vấn đề gì." Ba Tịch Tư Yến ban đầu là khen ngợi một cách rất mẫu mực, sau đó đột ngột hỏi: "Đứa con mà nhà họ Dương vừa tìm lại được, nó thế nào?"

Động tác trên tay Tịch Tư Yến hơi khựng lại. Cậu liếc nhìn ba, rồi nhìn sang mẹ.

Sau đó cậu tựa người vào ghế sofa phía sau, vẫn giữ nụ cười: "Chuyện nhà họ Dương làm lớn đến vậy, ba mẹ còn muốn hỏi con sao?"

Tịch cha: "Ba mẹ đâu phải người độc đoán. Con mới là người thực sự tiếp xúc với cậu ta, nên nhận xét của con rõ ràng sẽ chân thực hơn."

Tịch Tư Yến nhướng mày, ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp: "Cậu ấy cũng ổn."

"Chỉ là ổn thôi sao?"

"Nếu ba mẹ muốn nghe một câu trả lời thật lòng thì..." Tịch Tư Yến suy nghĩ một chút, rồi nói: "Sinh ra trong nhà họ Dương là bất hạnh của cậu ấy."

Tịch bố khựng lại, vợ chồng ông liếc nhìn nhau.

Khương Tĩnh lưỡng lự: "Con trai, con, con với..."

"Dạ?" Tịch Tư Yến nhìn qua.

Khương Tĩnh liên lạc đầu, nở nụ cười hơi gượng gạo.

Trong khoảnh khắc đó, bà bỗng cảm thấy cách con trai mình nói về Trần Mặc hoàn toàn không giống như đang đánh giá một bạn học hay bạn bè. Nhưng làm sao có thể chứ?

Khương Tĩnh nói: "Con đánh giá cao cậu ấy như vậy, cậu ấy có bạn gái chưa? Chị con bên nước ngoài học cấp ba năm nay cũng về ăn Tết, tuổi trẻ mà, biết thêm bạn bè thì tốt..."

Tịch Tư Yến bật cười, như thể không cảm thấy việc ba mẹ ủng hộ yêu sớm là điều kỳ quặc.

"Cậu ấy không thích con gái."

Khi vợ chồng họ đồng loạt nhìn con trai mình với ánh mắt hoài nghi, Tịch Tư Yến đứng dậy, bình thản nói: "Đừng nhìn con như vậy, chẳng có mối nào cả, cũng chưa yêu ai."

Hai người chưa kịp thở phào, Tịch Tư Yến lại nói thêm: "Nhưng dù sau này con có kết hôn hay không, có thích đàn ông hay phụ nữ, con cũng không thể hứa hẹn trước, và con hy vọng ba mẹ cũng đừng can thiệp."

Nói xong cậu điềm nhiên nói một câu: "Ăn cơm thôi." rồi bước về phía phòng ăn.

Khương Tĩnh nhìn chồng.

"Sao em cảm thấy con đang dọn đường trước cho chúng ta vậy?"

Ba Tịch Tư Yến nhìn theo bóng con trai, lẩm bẩm: "Nó còn biết dọn đường thì cũng không tồi rồi. Hồi xưa em muốn lấy anh, còn..."

"Im miệng!" Khương Tĩnh lườm chồng.

Ba ngày sau kỳ nghỉ đông, điểm thi học kỳ của lớp 11 được công bố. Tịch Tư Yến và Tiết Bình dù nghỉ học khá lâu vì tham gia thi đấu, vẫn giành hạng nhất và nhì của khối, đủ để khiến Tôn Hiểu Nha – người vừa giành được hạng nhất trong kỳ thi tháng trước – cảm thấy chán nản.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là hạng ba của khối lần này thuộc về Trần Mặc.

Cậu cuối cùng đã vượt qua Tôn Hiểu Nha.

Hiểu Nha tức đến mức đòi đấu một trận với Trần Mặc trong nhóm lớp.

Trần Mặc từ trước đến giờ không có cảm giác gì đặc biệt về chuyện thành tích. Dù sao, nền tảng của cậu đã vững, cậu có thể thi tốt hơn cả những người trong lớp chuyên mà không cần phải cố gắng như họ, nhờ vào việc đã học trước nhiều thứ mà học sinh cấp ba bình thường không biết. Điều này cũng có nghĩa là cậu đi đường tắt ít nhiều.

Vậy nên vào sáng sớm ngày ba mươi Tết, khi hai người chú và một người cô của Trần Mặc đến nhà, vừa vào cửa là đã vây quanh Dương Thư Lạc để khen ngợi hết lời. Họ nói cậu ấy giờ càng ngày càng xuất sắc, không chỉ được trường coi trọng mà chắc chắn kết quả thi cũng thuộc top đầu.

Cảnh đó không chỉ khiến bà Dương và mẹ Dương khó xử, mà còn khiến nhiều anh em họ cùng tuổi với Trần Mặc cũng không thoải mái.

Bởi vì họ không rõ Dương Thư Lạc đã dồn tâm trí vào việc gì khác nên kết quả thi cuối kỳ của cậu đã rớt gần một trăm hạng.

Người cô của Trần Mặc là người kịch liệt nhất. Bà ấy từng yêu tự do nhưng đáng tiếc là chọn sai người. Những năm qua hôn nhân của bà chẳng khác gì một mớ bòng bong, không những thế, bà còn thường xuyên phải về nhà cầu cứu ông nội nhà họ Dương. Chồng bà, một người nghèo rớt mồng tơi, được sắp xếp làm một vị trí không lớn không nhỏ trong tập đoàn Dương Thị, khiến bà cô này trở nên cay nghiệt hơn bao giờ hết.

Bà không hề nhận ra ánh mắt nháy nhau của con trai và con gái mình, biết rõ rằng Chu Yểu Quỳnh thích Dương Thư Lạc, nên trước hết khen cậu một tràng, rồi quay sang hỏi Trần Mặc: "Mặc này, con thấy cô nói có đúng không? Con đừng có cảm thấy khó chịu nhé. Con học ở môi trường trước đó, chất lượng dạy học kém, không bằng Thư Lạc là chuyện bình thường. Cố gắng lên nhé!"

Lúc đó, Trần Mặc vẫn đang cầm cốc sữa bò lấy từ nhà bếp.

Uống một ngụm, liên tục gật đầu: "Vâng vâng, cô nói rất đúng."

"Thấy chưa?" Bà cô cười mãn nguyện, rồi quay sang nói với ba mẹ Dương: "Thằng Mặc này thật ra lễ phép lắm."

Nụ cười trên mặt Chu Yểu Quỳnh cũng có phần gượng gạo.

Cô từ trước đến nay không thích một số họ hàng của nhà họ Dương, nhưng chuyện Thư Lạc thi kém như vậy lại là điều cô hoàn toàn không ngờ tới.

Chỉ đành mời mọi người vào nhà.

Bữa trưa chỉ có họ hàng bên nhà họ Dương đến, có sự xuất hiện của bà cô nên bữa ăn chẳng lúc nào vắng tiếng nói. Cảnh tượng này khiến Trần Mặc nhớ lại những tình huống đã trải qua trong kiếp trước, nhưng lần này có phần khác.

Dù sao thì Trần Mặc cũng không lật bàn.

Sau bữa ăn, cậu đổi sang cốc trà táo đỏ, ngồi nghe mấy người không biết chuyện lại tiếp tục kéo chủ đề về Dương Thư Lạc, rồi lại khen ngợi không ngớt. Trần Mặc nằm trên ghế sofa phụ họa: "Đúng đúng, mọi người đúng là tinh tường."

Bà cô hả hê tự mãn, không quên hạ thấp Trần Mặc lần nữa.

Bà nói: "Mặc, con nhìn xem mình ngồi thế nào mà chẳng giống con nhà giàu tí nào. Với lại, con uống cái gì vậy? Cô mang theo đồ bổ não cho các con, con phải bỏ mấy tật xấu trước kia đi, học hỏi Thư Lạc nhiều vào. Đừng cảm thấy khó chịu khi nghe người lớn nói..."

Trần Mặc nghe mà buồn ngủ, đáp lại: "Mọi người nói đúng mà, con không để ý đâu, nếu muốn thì cầm loa ra đường lớn mà hét lên cũng được."

Người lớn thấy cậu không mảy may động lòng.

Còn mấy anh chị em họ không chịu nổi nữa, lần lượt kéo bố mẹ mình, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, nói: "Thôi đừng nói nữa, anh Mặc đứng thứ ba toàn khối, học giỏi lắm."

"Đúng vậy, còn anh Thư Lạc, nghe nói xếp hạng hơn một trăm."

"Mặc ơi, sao anh học giỏi nhanh thế? Dạy em với."

Mấy đứa nhỏ hơn bắt đầu có vẻ tôn sùng Trần Mặc một cách kỳ lạ.

Dù sao thì chúng cũng là đối tượng bị bố mẹ nhắc nhở suốt ngày, tai như sắp bị đóng chai vì những lời dạy dỗ, nhưng Trần Mặc lại làm được điều thần kỳ: nghe tai này qua tai kia, thỉnh thoảng đáp một hai câu khiến người lớn á khẩu.

Đám người lớn biết được sự thật, chỉ biết lặng im.

Trần Mặc cuối cùng cũng có được chút yên bình, để khỏi bị đám trẻ con bám theo hỏi han nên cậu trốn vào phòng xem một bộ phim, mới được nửa chừng thì đã ngủ thiếp đi.

Sau đó cậu bị đánh thức bởi tiếng tin nhắn điện thoại.

Là Dương Trích gửi tin nhắn.

Anh ta nói người thân bên ngoại nhà họ Chu đã đến, còn có một số đối tác làm ăn của bố cậu cũng nhân dịp này đến thăm, bảo cậu xuống tiếp khách.

Nếu không phải vì bà ngoại thì Trần Mặc đã định phớt lờ tin nhắn này.

Cậu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi.

Vì là mùa đông nên bên ngoài trời đã bắt đầu tối dần, gió lạnh thổi tung những cành cây khô trên mặt đất, tạo cảm giác tiêu điều.

Trần Mặc đành ngồi dậy từ tấm thảm, thay quần áo rồi mở cửa ra, thay giày.

Vừa lúc cậu nghe thấy giọng Dương Thư Lạc, có vẻ cậu ta đang nói chuyện điện thoại với Dương Trích.

Dương Thư Lạc: "Em không tìm thấy anh ấy." Cậu ta phàn nàn: "Anh ấy nóng tính như vậy, nếu đang ngủ thì em đâu dám gọi? Hơn nữa, ba bảo em đi tìm mà..."

Trần Mặc đứng dậy, định ra hiệu mình đã nhận được tin nhắn.

Kết quả, khi vừa ngẩng đầu lên một nửa, Trần Mặc đã thấy trước mặt mình xuất hiện một đôi giày.

Cậu nghĩ đó là Dương Thư Lạc.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một lực đẩy mạnh vào vai khiến cậu bị đẩy vào trong phòng: "cạch" một tiếng, cửa phòng lại bị đóng chặt.

"Mẹ kiếp..."

Lời chửi thề của Trần Mặc ngừng bặt khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy người đứng trước mặt mình.

Rèm cửa phòng cậu đã được kéo một nửa, ánh sáng trong phòng hơi mờ, nhưng điều đó không ngăn được Trần Mặc nhìn rõ bờ vai rộng của Tịch Tư Yến đang tựa vào cánh cửa, một tay còn ôm lấy eo cậu để ngăn cậu khỏi ngã.

Trần Mặc ngây người một lúc, nhìn người trước mặt rồi lại nhìn về phía cửa.

"Chuyện gì đây?" Cậu bối rối hỏi.

Cậu không nhớ trong đời trước, nhà họ Tịch có người đến thăm vào ngày ba mươi Tết.

Tịch Tư Yến liếc nhìn xuống chân cậu đang đi trần trên sàn, tay khẽ đẩy nhẹ để chân cậu để đặt lên lưng giày của cậu ta.

Tịch Tư Yến nói: "Đừng dẫm xuống sàn, lạnh lắm."