Thiếu Niên Ca Hành

Chương 397: Không thấy lầu cao



Ngân NguyỆt thương, Khốc Đoạn Trường. Một sát thủ lập tức bị xuyên thủng ngực.

Đồng thời, một thanh cự đao lớn như cánh cửa giáng xuống, chặt ngang một tên sát thủ, chém hắn thành hai nửa.

Tên còn lại bị một chưởng đánh ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất, có vẻ xương cốt toàn thân đã bị chấn động tới vỡ vụn.

Tạ Tuyên nhướn mày: “Nhóm này thú vị thật.”

Chu Tước trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Tư Không Thiên Lạc. ĐỆ tử dưới trướng Vong Ưu thiền sư của Hàn Sơn tự, Vô Thiền. Sát thủ hạng năm trên Sát Thủ bảng Minh Hầu.

Diệp Nhược Y thở phào nhẹ nhõm: “Các ngươi tới rồi.” “Diệp tỷ tỷ không bị thương chứ?” Tư Không Thiên Lạc hỏi.

“Vẫn còn may, hình như sợ quốc sư đang ở đây nên chỉ thăm dò thôi.”

Diệp Nhược Y lui lại vài bước hỏi quốc sư: “Quốc sư, ngài có tìm ra vị trí người vừa rồi không?”

Tề Thiên Trần lắc đầu một cái: “Vẫn chưa.”

Vô Thiền đi tới, nhìn thi thể bị Kim Cương Phục Ma thần thông đánh nát xương, cau mày nói: “Ngươi nói sư đỆ bị chế thành dược nhân như vậy?”

“Đúng vậy, hôm đó ta đã thấy hắn. Bốn vị cao thủ Thiên Cảnh hợp lực vẫn không ngăn được hắn. Ngay cả Nộ Kiếm Tiên một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên cũng không cách nào thắng hắn.” Tư Không Thiên Lạc đáp.

Vô Thiền thu tay lại: “Tiêu Sắt có cách chữa cho hắn?”

“Hắn nói sẽ chế được thuốc nhanh thôi, nhưng làm sao cho hắn uống thuốc là một nan đề. Hắn quá mạnh.” Tư Không Thiên Lạc lắc đầu.

“Cho nên Tiêu Sắt mới đi vào gian các này. Có lẽ sau khi đi ra là có thể.” Tề Thiên Trần nói.

Vô Thiền đứng dậy: “Vậy thì chờ Tiêu Sắt đi ra.” “Lên!” Tiếng rít thứ ba vang lên.

Ánh sáng lóe lên, một thanh trường đao đã chém tới sau lưng Vô Thiền.

Vô Thiền cười một tiếng, quay đầu lại xuất một chiêu Đại Kim Cương quyền đáp trả. Chiêu quyền đánh lên thân đao.

Thân đao vẫn không hề lay chuyển, Vô Thiền lại bị ép lui bảy bước. Tuy hắn có Kim Cương Phục Ma thần thông hộ thể nhưng hai tay vẫn run rẩy không ngừng.

“Đao kình thật lợi hại.” Vô Thiền ngẩng đầu lên nhìn, sợ tới hết hồn.

Gương mặt người kia đầy những vết đao, đôi mắt thất thần, nhìn là biết không còn thần chí.

“Cẩn thận, kẻ này không đơn giản.” Tạ Tuyên nhìn đao trong tay hắn:

“Đao vừa rồi khí thế bất phàm, chắc là được truyền thụ bởi Tạ Thất Đao của Ám Hà Tạ gia. Mấy hôm trước Lan NguyỆt Hầu đã tới, hắn có nhắc đến người này, chắc là gia chủ hiện tại của Tạ gia, Tạ Cựu Thành.”

“Gia chủ Tạ gia.” Tư Không Thiên Lạc cau mày: “Sao lại biến thành cái thứ quỷ quái này?”

“Hắn bị thương.” Minh Hầu trầm giọng: “Hơn nữa là thương tích đã gần mất mạng, nhưng hắn vẫn còn sống.”

“Ngươi cũng từng bị thương rất nặng.” Vô Thiền đột nhiên nói: “Lúc trước ngươi đánh Thiên Tuyền lão nhân trọng thương, bản thân cũng bị thương nặng, suýt nữa thì chết.”

“Không, thực ra lúc đó ta chắc chắn sẽ chết.” Minh Hầu đánh giá cẩn thận Tạ Cựu Thành trước mặt: “Cũng bị thương nặng như hắn, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không chữa khỏi.”

“Nhưng ngươi đã được chữa khỏi, hơn nữa cũng mất đi thần chí như

người trước mặt. Xem ra rất nhiều chuyỆn đột nhiên có câu trả lời.” Vô Thiền trầm giọng nói: “Tạ Cựu Thành, là người của Ám Hà?”

“Ám Hà đầu nhập vào Xích Vương Tiêu Vũ.” Diệp Nhược Y nói. Minh Hầu ngẩn người: “Xích Vương?”

“Lên!” Tiếng rít thứ tư vang lên.

Tạ Cựu Thành cầm dao lao thẳng về phía mọi người.

“Để ta!” Minh Hầu chợt vung thanh cự đao đối đầu với đao của Tạ Cựu Thành. Khí thế của hắn cực kỳ bất phàm, hắn vốn là sát thủ hạng năm trên Sát Thủ bảng, thực lực không thể coi thường. Nhưng ai cũng biết, đối với Ám Hà thì Sát Thủ bảng chỉ là trò cười.

Còn Minh Hầu NguyỆt Cơ tuy xếp hạng năm trên Sát Thủ bảng, nhưng nếu hành động đơn độc, Minh Hầu chẳng qua chỉ là một cao thủ cảnh giới

Tự Tại Địa Cảnh mà thôi. Tuy trải qua giác tỉnh tại La Sát đường, Minh Hầu đã có cảm giác mơ hồ bước chân vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, nhưng bây giờ Tạ Cựu Thành đã bị luyỆn thành dược nhân, thực lực hơn xa lúc trước.

Ba đao liền, Minh Hầu không chiếm được thượng phong, ngược lại trường đao của Tạ Cựu Thành lưu lại vài vết đao trên người hắn.

“Để ta giúp ngươi.” Vô Thiền bước thẳng tới. “Lên lên lên!” Tiếng rít không ngừng vang lên.

Cuối cùng, không ngờ có đến bốn người nhảy vào trong tường.

“Xem ra lần này là thăm dò thủ đoạn của chúng ta, phái tất cả mọi người vào.” Tạ Tuyên quay đầu lại nói: “Rốt cuộc người trong này leo tới tầng mấy rồi?”

“Đúng là phiền toái.” Tư Không Thiên Lạc đột nhiên hất trường thương:

“Chính vì những người như các ngươi nên chúng ta buộc phải ở lại Thiên Khải thành không thể đi được. Xem ta có đánh chết các ngươi không!”

Trường thương của cô vung lên, nhưng lại nhắm vào Tạ Cựu Thành: “Để tên này cho người lợi hại nhất. Minh Hầu, Vô Thiền, xử lý mấy tên khác đi.” “Con gái Thương Tiên, quả nhiên bất phàm.” Tề Thiên Trần cười nói.

Tạ Tuyên gật đầu một cái: “Tính tình giống hỆt mẫu thân con bé năm xưa.”

Tuy ngoài Thiên Hạ ĐỆ Nhất các đã giao chiến hỗn loạn, nhưng trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các vẫn vô cùng yên tĩnh.

Tiêu Sắt nhìn bức họa tổ sư gia của Khâm Thiên giám một hồi lâu nhưng không phát hiện có điểm gì khác thường, còn Vô Cực côn cũng từ từ yên tĩnh trở lại.

Cuối cùng hắn buông bỏ việc quan sát, đứng lên đi trong phòng nhưng không tìm được cửa ra, lại quay trở về.

“Ta nói này, tổ sư gia, rốt cuộc ngài muốn ta làm gì, cho câu trả lời chính xác tí được không? Đừng như cười như không thế, nhìn sợ lắm.” Tiêu Sắt cầm côn

lên, không nhịn được nói: “Còn không trả lời, ta đập cả tranh của ngươi đấy!” Đột nhiên, phù triện trên Vô Cực côn lóe sáng.

Tiêu Sắt kinh ngạc, một bàn tay đột nhiên đặt lên bả vai. Hồng Lư tự.

Cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc ngồi trên mái hiên, dùng côn gõ khẽ lên viên gạch bên dưới, ý bảo người ở dưới ngẩng đầu lên.

Nhưng vị tự khanh của Hồng Lư tự, Cẩn Tiên công công ngồi đó nhẹ nhàng vê phật châu, thậm chí không buồn nhíu mày.

“Có khách tới, không chiêu đãi à? Mời chén rượu đi chứ?” Cơ Tuyết lười biếng nói.

“Chỗ ta không có rượu, chỉ có trà.” Cẩn Tiên công công nhẹ nhàng đặt phật châu xuống, câgm một chén trà nóng bên cạnh lên, lại vung tay ném chén trà lên.

Cơ Tuyết giơ tay nhận chén trà, nhìn trong chén thổi từ từ rồi nhấp một ngụm. Cô cười nói: “Trà ngon.”

“Bách Hiểu đường thích làm đầu trộm đuôi cướp à?” Cẩn Tiên hỏi.

“Ta kính nể Cẩn Tiên công công, chúng ta không chơi trò đánh đố đi, giao người ta muốn cho ta. Ngươi không bảo vỆ được hắn, cũng không nên bảo vỆ hắn. Hơn nữa, ta đã biết, những người khác cũng sẽ tra ra nhanh thôi.”

Cơ Tuyết nhẹ nhàng ném chén trà xuống.

Cẩn Tiên công công giơ tay đón lấy chén trà, vẫn không ngẩng đầu lên: “Nếu ta nói, không thì sao?”