Một quán trọ nhỏ ven đường, tiểu nhị nằm đó ngủ gà ngủ gật.
Một thiếu niên tuấn tú cõng một hộp kiếm đi vào trong quán trọ. Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Tiểu nhị, có còn phòng trống không?”
Tiểu nhị nghe tiếng hỏi, ngẩng đầu lên dụi mắt một cái: “Có, có. Khách quan muốn phòng thượng hạng hay phòng thông thường?”
“Phòng thượng hạng bao nhiêu tiền, phòng thông thường bao nhiêu tiền?” Thiếu niên hỏi.
“Phòng thượng hạng ba mươi tiền đồng một đêm, phòng thông thường mười lăm tiền đồng một đêm.” Tiểu nhị nói.
“Thông thường là được.” Thiếu niên mỉm cười, sau đó ngồi xuống chỗ góc. “Trong quán còn đồ ăn không?”
“Xin lỗi khách quan, đầu bếp đã nghỉ rồi. Buổi tối ta còn hai cái màn thầu, nếu khách quan cần nóng thì để ta hâm lại, ta chỉ thu hai tiền đồng.” Tiểu nhị ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói.
“Vậy xin cám ơn.” Thiếu niên lấy từ trong lòng ra một túi tiền đồng, vung tay một cái, tổng cộng mười hai đồng tiền xếp hàng hàng chỉnh tề trước mặt tiểu nhị.
Tiểu nhị dụi mắt nhìn, còn tưởng mình buồn ngủ quá nên đầu óc mơ màng, nhìn nhầm.
“Tiểu nhị, ta hơi đói, nhờ người chuẩn bị bánh nhanh một chút.” Thiếu niên cười nói.
“Được, được.” Tiểu nhị vội vàng chạy xuống.
Thiếu niên thở dài sờ túi tiên của mình than vãn: “Không ngờ ta đường đường thành chủ Vô Song thành mà không thể ở phòng thượng hạng. Biết thế trước lúc đi đòi sư huynh thêm chút tiền. Ài, phải tiêu tiết kiệm thôi.”
Thiếu niên đang ngồi đó chậm rãi đếm tiền, đột nhiên có mười mấy người đồng thời đi vào quán trọ. Bọn họ phần lớn là nam thanh niên trẻ tuổi, có
vẻ là đỆ tử trẻ tuổi của môn phái nào trong giang hồ. Nam tử cầm đầu đi tới trước quầy, gõ nhẹ một cái: “Chưởng quỹ có đây không?”
Tiểu nhị bưng hai cái màn thầu lên, thấy đột nhiên có tới mười mấy người khách, sợ đến hết hồn: “Chư vị định... ở trọ à?”
“Ừ.” nam tử gật đầu: “Muốn mười ba phòng tất cả.”
Tiểu nhị suy nghĩ một chút, đặt bánh màn thầu xuống, mở sổ ghi chép trên bàn ra nhìn một lượt rồi nói: “Khách quan, còn mười hai phòng.”
“Mười hai phòng?” Chân mày nam tử hơi nhíu lại.
Tiểu nhị gật đầu: “Đúng vậy, vốn là vừa vặn mười ba, nhưng rất không khéo, vừa rồi vị khách quan bên kia đã đặt một phòng.
Nam tử quay đầu sang nhìn Vô Song một cái rồi đi tới ngồi xuống, giọng nói của hắn rất khách khí: “Vị huynh đỆ này, chúng ta là đỆ tử Lạc Hà phái, lần này tới Vô Danh cốc dự tiệc. Trên đường đi ngang qua nơi đây nhưng trong trấn này chỉ có một quán trọ, lại thiếu đúng một phòng trọ. Chẳng hay huynh đỆ có thể nhường lại không? Đây là năm lượng bạc, vui lòng nhận cho.” Nam tử kia nói xong đặt một khổi bạc vụn lên bàn.
Thiếu niên cười một tiếng, đẩy khối bạc về: “Ngươi đã nói trong trấn này chỉ có một quán trọ, cho ngươi thì ta ngủ đâu? Huống chi các ngươi có nhiều người như vậy, sao không ở hai người một phòng.”
“Vị huynh đỆ này, Lạc Hà phái chúng ta hành tẩu giang luôn giảng quy củ.
Năm lượng bạc đủ để ở quán trọ như vậy ba tháng. Ta cảm thấy yêu cầu của chúng ta không quá đáng.” Nam tử vẫn khách khí.
“Ngươi không hiểu ý ta. Ngươi có quy củ của ngươi, nhưng ta không cần tuân theo quy củ của ngươi. Quy củ của ta rất đơn giản, không muốn.”
Thiếu niên xua tay: “Tiểu nhị, màn thầu của ta đâu?” “Tới đây.” Tiểu nhị cầm màn thầu lên đang định đi tới. Nhưng chợt nghe tiếng kiếm tuốt vỏ.
Trong đám người đang đứng có một người rút kiếm, nhắm vào tiểu nhị kia.
Nhưng thanh kiếm đó dừng lại giữa không trung. Bởi vì một thanh kiếm khác chặn lại.
Một thanh kiếm rất nhỏ, trong đêm tối gần như không thể nhìn rõ. “Phi kiếm thuật.” Nam tử ngồi trước mặt thiếu niên cả kinh nói.
Thiếu niên ngoắc ngón tay, phi kiếm bay về. Hắn cười nói: “Tiểu nhị, ta cứu ngươi một mạng, có nên đưa ta thêm một cái màn thầu không?”
Nam tử trầm giọng nói: “Hóa ra là cao thủ, vậy xin tặng căn phòng đó cho các hạ.” Nói xong hắn bèn đứng lên.
“Vừa nãy ta nói rồi mà, trong trấn chỉ có một quán trọ này thôi, đành chen nhau một chút vậy.” Nam tử kia vẫn lễ phép đáp.
“Nhưng vừa rồi các ngươi muốn giết vị tiểu nhị này.” Thiếu niên nói đầy ẩn ý. Nam tử giơ tay, gọi tên vừa rút kiếm ra: “Đến đây.”
Người kia thu kiếm, bước tới trước mặt nam tử cầm đầu. Gã giơ tay tát tên kia ngã lăn dưới đất: “Cái tên hay kích động này, đêm nay ở đây gác, không cho ngủ.” Hắn lại quay về quầy: “Tiểu nhị, thu xếp cho chúng ta.”
“Lại đợi đã.” Thiếu niên lại gọi. Nam tử cầm đầu không quay đầu lại.
“Tuy trí nhớ ta không tốt, nhưng ta nhìn võ công rất chính xác, chưởng vừa rồi của ngươi không liên quan gì với Lạc Hà phái.” Vô Song mỉm cười đứng dậy.
“ChuyỆn này liên quan gì tới ngươi?” Nam tử hỏi.
“Thật ra cũng chẳng quan trọng, nhưng đây là lần đầu tiên ta hành tẩu giang hồ, ta muốn ngủ say một chút. Các ngươi đi đi, ta không giết các ngươi.” Thiếu niên gõ hộp kiếm bên canh.
Nam tử kia đột nhiên mỉm cười tự giễu, sau đó đột nhiên xoay tay hất ra, sợi xích giấu trong tay áo bắn tới, lưỡi dao buộc vào sợi xích lấp loáng ánh lạnh, đánh về phía thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười, giậm chân một cái, hộp kiếm đột nhiên mở ra, sáu thanh phi kiếm đã bay ra. Nhưng lưỡi dao gắn xích này đã bị một cây dù đánh bay ngược trở lại.
Chẳng biết từ lúc nào trong quán trọ đã xuất hiện một người, mặc quần áo màu đen, tay cầm một cây dù.
“Gia chủ!” Mười ba người kia cùng quỳ sụp xuống đất.
Thiếu niên kinh ngạc, tay ấn xuống, sáu thanh phi kiếm bay về. Hắn nhận ra người trước mặt không đơn giản, là cao thủ chân chính.
Nam tử cầm dù gật đầu với hắn rồi quay sang mười ba người kia nói: “Sao các ngươi lại tới đây?”
“Chúng ta được đại gia trường đưa tin, chạy tới Thiên Khải tương trợ, sao... gia chủ ngài không biết chuyỆn này à?” Nam tử cầm đầu kinh ngạc nói.
“Tạ gia và Mộ gia thì sao?” Nam tử cầm dù hỏi.
“Cũng được đưa tin, mỗi nhà phái mười ba người tới hỗ trợ, nhưng chia ra ba đường chạy tới Thiên Khải.” Nam tử đáp.
“Trở về.” Nam tử cầm dù lạnh nhạt nói.
“Trở về? Đi thêm hai trăm dặm là tới Thiên Khải thành rồi, bây giờ lại về ư?” Nam tử không hiểu.
“Đại gia trường phản bội Ám Hà, ta và gia chủ Mộ gia vốn định về Ám Hà rồi mở Tu La đường họp bàn, định tội Tô Xương Hà. Nhưng trên đường lại gặp ngươi, xem ra hắn nhanh hơn ta một bước.” Nam tử cầm dù thở dài.
“Ngươi là Ám Hà?” Thiếu niên hiểu ra: “Chẳng trách. Cho nên ngươi là... Chấp Tán Quỷ?”
Tô Mộ Vũ xoay người, lạnh nhạt nói: “E là vậy. Vô Song thành chủ đại nhân!”