Thiếu Niên Ca Hành

Chương 432: Cửu kiếm vấn đạo



Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ.

Anh hùng thời trước đã già hoặc đã đi khỏi, Tứ Thủ Hộ mới đang tập trung cùng nhau. Lúc này trong bọn họ còn có người chưa gặp nhau, nhưng cuối cùng rồi sẽ gặp.

Mà ngày họ gặp nhau, Thiên Khải thành rồi sẽ thay trời đổi đất. Nhưng bây giờ tất cả sóng gió vẫn đang ẩn nấp dưới mạch nước ngầm.

Ước định ba ngày rốt cuộc cũng tới, kiếm khách ở Thiên Khải thành, những người rảnh rỗi cùng với thế lực khắp nơi đã sớm bao vây khu đất cách cửa cung không xa tới mức nước chảy không lọt.

Nơi đó tổng cộng có bốn quán trà. Xích Vương phủ chiếm một quán, Bạch Vương phủ chiếm một quán, Vĩnh An Vương phủ và Khâm Thiên giám chiếm một quán. Quán còn sót lại thì bị các quan lại quyền quý dùng chung.

Ngoài cửa cung, chín trăm Hổ Bí lang tập kết, Lê Trường Thanh tay cầm đao, mắt nhìn chằm chằm sang bên này.

Lan NguyỆt Hầu cưỡi ngựa đi bên cạnh hắn, cười nói: “Lê thống lĩnh, ngươi căng thẳng kìa.”

Lê Trường Thanh nhổ một ngụm đờm xuống đất: “Xì, ta không căng thẳng được sao? Ta thấy trời ở Thiên Khải thành sắp lật rồi.”

“Ngươi nói xem, một cao thủ giang hồ thôi mà khiến Thiên Khải thành thành ra như vậy, có phải chúng ta mất mặt lắm không?” Lan NguyỆt Hầu nhún vai một cái.

“Cao thủ giang hồ xâm nhập Thiên Khải, đâu phải chưa từng xảy ra chuyỆn này. Năm đó Bạch Vũ Kiếm Tiên xuất một kiếm chém rơi tấm biển tên thành. Trên pháp trường Tuyết NguyỆt Kiếm Tiên chỉ thẳng kiếm vào thiên tử. Nhưng như vậy không sao cả, bởi vì Thiên Khai thành có căn cơ, dù thế nào cũng có vài cao thủ tuyỆt thế trấn giữ. Nhưng bây giờ...”Lê Trường Thanh khẽ thở dài.

“Nhưng bây giờ bỆ hạ đang bỆnh nặng, không khống chế được những cao thủ này. Đám cao thủ ai cũng mang tâm địa bất chính, chỉ chờ Lạc Thanh Dương khuấy đảo Thiên Khải thành tới long trời lở đất, càng tiện cho chúng kiếm lợi.” Lan NguyỆt Hầu nói tiếp lời của hắn.

Lê Trường Thanh lắc đầu một cái: “Biết tìm đâu ra người trung thành vì nước như ta? Ngươi xem tên thái giám Cẩn Tuyên chết tiệt kia, bây giờ

đang ở đâu?”

“Lê thống lĩnh trung thành vì nước, lúc trước một mình đối mặt với Lang Gia quân, có thể nói là anh dũng vô song.” Lan NguyỆt Hầu cười nói.

“Ngày đó ta tưởng mình chết chắc rồi, nhưng ta vẫn còn sống, cho nên ta không sợ gì nữa. Hôm nay đám người này mà dám làm loạn, ta sẽ giết cho chúng không còn manh giáp!” Lê Trường Thanh hung tợn nói.

“Đã có Lê thống lĩnh ở đây, ta cũng yên tâm về bên cạnh hoàng huynh.”

Lan NguyỆt Hầu thúc ngựa đi vào trong cung: “Bây giờ Hoa tiểu thần y còn phải vào cung.”

“Hôm nay lắm người tới thật.” Trên quán trà, Tiêu Vũ nói đầy ẩn ý.

Tô Xương Hà không thấy bóng người cầm dù trong đám đông, hạ giọng nói: “Đã chứng kiến hai trận giao chiến tuyỆt thế rồi mà còn dám khiêu chiến Lạc Thanh Dương. Ai cũng muốn biết tên đỆ tử chân truyền của hai vị Kiếm Tiên, truyền nhân Kiếm Tâm trủng này có bao nhiêu năng lực.”

“Ta từng gặp tên Lôi Vô Kiệt đấy vài lần, có bản lĩnh lớn đến vậy ư?” Tiêu Vũ hỏi.

“Với tuổi của hắn, kiếm thuật đã có thể coi là tài hoa kinh thiên, nhưng không mạnh bằng Vô Song, càng không sánh được Lạc Thanh Dương.” Tô Xương Hà nói.

“Vậy còn chui đầu vào chỗ chết?” Tiêu Vũ hỏi.

“Có lẽ Kiếm Tâm trủng có tâm pháp gì đặc biệt. Năm xưa trên pháp trường Lý Tâm NguyỆt cũng sử dụng kiếm thuật vượt xa bình thường.” Tô Xương Hà nói.

Trên một quán trà khác, Lý Phàm Tùng quay đầu lại nhìn cái bàn trống trơn nói: “Sao không có chút động tĩnh gì vậy? Bên Vĩnh An Vương phủ

còn không có ai tới à?”

Tạ Tuyên đột nhiên mỉm cười: “Xem ra vị Lôi tiểu huynh đỆ này đúng là ra bài không theo lẽ thường.”

“Là sao ạ?” Lý Phàm Tùng; hỏi.

“Ta nghĩ chúng ta nên gọi ít thức ăn. Chúng ta đều cho rằng sáng ngày thứ

ba hắn sẽ tới, nhưng giờ nghĩ lại cũng có thể là buổi tối. Mà đây là chuyỆn mà vị Lôi huynh đỆ của Tuyết NguyỆt thành có thể làm thật.” Tạ Tuyên nhấp một ngụm trà, cười nói.

Lý Phàm Tùng bất đắc dĩ nói: “Biết thế hỏi từ trước. Đúng rồi, vị công tử của Mộc gia đi đâu rồi?”

Trong hoàng cung.

Mộc Xuân Phong cõng hòm thuốc vội vã đi theo Hoa Cẩm tới tẩm cung của Minh Đức Đế.

“Sư phụ, lần này có được không?” Mộc Xuân Phong vội vàng hỏi.

“Thuốc chữa hết bỆnh! Thuốc chữa hết bỆnh!” Hoa Cẩm hưng phấn đi đằng trước.

Trong tẩm cung, Minh Đức Đế đột nhiên mở mắt ra. Lan NguyỆt Hầu vội vàng đi tới đỡ hắn dậy.

Ánh mắt Minh Đức Đế trống rỗng, im lặng một hồi lâu rồi mới lẩm bẩm: “Trẫm vừa nằm mơ.”

“Trẫm mơ thấy Thiên Khải thành gặp hỏa hoạn, còn trẫm, chết.”

Lan NguyỆt Hầu đang định mở miệng nói, chợt nghe tiếng thái giám ngoài cửa hô: “Hoa thần ý đến!”

Cửa cung mở ra.

Tất cả mọi người đều chờ tới mức không nhịn nổi. Người trong quán trà còn tốt, những người tụ tập bên dưới bắt đầu nhỏ giọng oán trách.

“Không dám tới thì đừng hạ chiến thư, lãng phí thời gian của chúng ta.”

“Sao Vĩnh An Vương điện hạ lại kết giao với một tên nhát gan như thế, đúng là chẳng ra làm sao!”

“Đi thôi, e rằng hôm nay không có gì hay để xem rồi!”

“Hắn mà biết sợ á?” Vô Song cười lạnh một tiếng: “Chưa từng thấy ai không biết sợ như hắn.”

Tiêu Sùng nhìn về phía xa, lẩm bẩm: “Nếu còn không tới e rằng mọi người sẽ tới Vĩnh An Vương phủ đòi người.”

“Hay là ta xuống đánh trận nữa?” Vô Song vuốt Vô Song Kiếm Hạp bên cạnh, nói đầy ẩn ý.

Nhưng bất luận người xung quanh huyên náo ra sao, Lạc Thanh Dương vẫn ngồi trong lều trà của hắn, uống trà không nhanh không chậm.

Cho tới khi cách đó không xa vang lên tiếng ngựa hí. Một cô gái áo lục cầm roi đánh xe ngựa chạy về phía này.

“Đó là Diệp Nhược Y con gái Diệp Khiếu Ưng.” Có người nhanh chóng nhận ra.

Để con gái đại tướng quân đánh xe, mặt mũi thằng nhóc họ Lôi này đúng là lớn! “Dừng!” Diệp Nhược Y dừng xe ngựa, bước xuống, vén màn lên.

Tiếp đó một đôi giày tím sạch sẽ không chút bụi trần bước ra. Toàn trường kinh hãi.

Tiêu Vũ lập tức đứng lên, trợn tròn hai mắt nhìn sang. Vô Song hưng phấn gõ hộp kiếm: “Thú vị, thú vị!” Lý Phàm Tùng sửng sốt: “ChuyỆn này...”

Tạ Tuyên vỗ bàn một cái: “Mang rượu lên, mang rượu lên.”

Trong góc tối không chút bắt mắt, cao thủ tóc bạc khi xưa và đỆ tử trẻ tuổi của Đường môn đều lấy làm kinh hãi. Bọn họ nghe được tin Lôi Vô Kiệt tới khiêu chiến Lạc Thanh Dương, nhưng người trước mắt...

Thân mặc áo lông hoa lỆ đáng giá ngàn vàng, bao bọc cơ thể dưới lớp lông cáo, uể oải ngáp một cái. Tiêu Sắt từ từ đi tới giữa ánh mắt mọi người. Hắn

nhìn về phía Lạc Thanh Dương, lười biếng nói: “Vĩnh An Vương Tiêu Sắt, tới hỏi kiếm.”

Lạc Thanh Dương gật đầu một cái, không bất mãn trước giọng điệu của hắn, cũng không kinh ngạc vì người tới là hắn, chỉ thản nhiên nói: “Được.

Nhưng, kiếm đâu?”

Tiêu Sắt khoanh hai tay trong áo, bên hông không có bội kiếm, thậm chí không mang theo Vô Cực côn. Nghe Lạc Thanh Dương hỏi, Tiêu Sắt mỉm cười giơ tay ra, quăng áo lông đáng giá ngàn vàng trên người ra ngoài.

Mọi người xôn xao.

Bên hông Tiêu Sắt dắt chín thanh trường kiếm. Hắn cởi đai áo, cắm chín thanh trường kiếm xuống đất.

“Đã mang kiếm tới, chín thanh có đủ không?”