Trong lúc mọi người khổ sở chở đợi, rốt cuộc thiên hạ đỆ nhất kiếm khách cũng nghênh đón người khiêu chiến mới; đúng là tới từ Vĩnh An Vương phủ, nhưng lại không phải Lôi Vô Kiệt như trong dự đoán.
Mà là Vĩnh An Vương Tiêu Sắt.
ChuyỆn này như một tiếng sấm nổ vang trong lòng mọi người.
“Thú vị, thú vị.” Tiêu Vũ cười ha hả: “Tô gia trường, ngươi nói xem thế này là có ý gì?”
Tô Xương Hà lắc đầu: “Ta không biết hắn có ý gì, ta chỉ biết chuyỆn này đối với chúng ta có lẽ có ý tứ khác.”
“Giết đi, giết đi.” Ánh mắt Tiêu Vũ lóe lên sát khí: “Như vậy mọi chuyỆn đều trở nên đơn giản!”
Bạch Vương Tiêu Sùng nhìn Tiêu Sắt bên dưới nói: “Lão lục học kiếm từ bao giờ?”
“Kiếm khách thế hỆ chúng ta thích so đấu số lượng à? Ta có mười ba thanh, tên Lạc Minh Hiên ở Tuyết NguyỆt thành có bảy thanh, Tiêu Sắt lại mang tới chín thanh.” Vô Song cười nói: “Đây là chiến thuật biển kiếm à?”
“Xin chỉ giáo.” Cánh tay Tiêu Sắt ngoắc nhẹ một cái, danh kiếm Phong Xuy Tuyết của Kiếm Tiên tiền triều đã được hắn nắm trong tay. Hắn giậm chân xuống đất, ngừng lại một lát.
Mọi người đều cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển.
Tay trái của Tiêu Sắt phất nhẹ qua thân kiếm: “Nói là nửa bước nhưng cũng có thể là cả đời này không bước qua được. Lạc tiên sinh đã nửa bước thần du hơn
mười năm, có bước qua được ranh giới đó không?”
Lạc Thanh Dương nhìn lên trời lẩm bẩm: “Chỉ cách một xích, một bước là qua, nhưng nếu ướt giày cũng là bại trận. Xem ra lần này tới Thiên Khải thành không uổng công, ta bế quan nhiều năm, ra ngoài mới phát hiện trong thiên hạ đã xuất hiện rất nhiều thiếu niên cao thủ!”
“Lần này Lạc tiên sinh tới đây là để giết ta?” Tiêu Sắt hỏi.
Lạc Thanh Dương gật đầu một cái: “Ta không có lòng giết người, nhưng lại có lý do giết người.”
“Đã như vậy, ta không hỏi nữa, chúng ta đánh thôi.” Tiêu Sắt tung người nhảy lên, Phong Xuy Tuyết trong tay đột nhiên xoay tròn: “Nếu tiên sinh muốn giết ta, vậy ta chỉ có thể giết tiên sinh trước.”
Tuy thanh Phong Xuy Tuyết này có dáng dấp hết sức ưu nhã thanh cao, tuy sau lưng nó là cả một câu chuyỆn phong nhã đến mê người, nhưng kiếm pháp mà Tiêu Sắt sử dụng lại vô cùng bá đạo, hung ác tới cực điểm!
Trong một tấc vuông, diệt sạch sinh cơ. TuyỆt Sinh!
Cửu Ca kiếm của Lạc Thanh Dương cũng lập tức rời vỏ, vừa ra tay đã là điệu kiếm vũ Đại Tư MỆnh cực kỳ hung ác tàn bạo!
Hai người bỏ qua bước dò xét ban đầu, vừa ra tay đã đầy sát khí.
Hai thanh kiếm giao nhau, kiếm khí tỏa ra, những người đứng xem cách đó hơi gần đều cảm thấy vạt áo bị xé rách, gương mặt đau rát, sờ lên mặt mới phát hiện gương mặt đã bị kiếm khí cắt rách, sợ hãi lập tức lùi lại phía sau.
Bây giờ bọn họ mới hiểu, trận đánh này không như hai trận lúc trước. Lần giao chiến này từ khi bắt đầu đã là quyết chiến sinh tử.
Lạc Thanh Dương và Tiêu Sắt lướt qua người nhau. Lạc Thanh Dương xoay người thở dài: “Kiếm pháp Liệt Quốc, cảnh giới TuyỆt Sinh, không ngờ cuộc đời này còn được chứng kiến kiếm pháp của hoàng tộc họ Tiêu.
Nghe nói năm xưa Tiêu Nghị bỆ hạ dùng kiếm pháp này đánh khắp thiên hạ, thật may mắn vì được chứng kiến.”
Tiêu Sắt dừng lại, nhìn kiếm trong tay, khẽ thở dài: “Đi về đâu chẳng biết, không mang kiếm theo cùng.”
Danh kiếm Phong Xuy Tuyết lập tức vỡ thành tám mảnh rơi trên mặt đất.
Tiêu Sắt không hề do dự ném chuôi kiếm đi, quay lại trước đống kiếm, lại rút một thanh.
“Là kiếm pháp Liệt Quốc!” Tiêu Sùng kích động đi tới cửa sổ quán trà, cao giọng nói: “Không ngờ là kiếm pháp Liệt Quốc!”
“Kiếm pháp của tổ tiên khai quốc lại bị hắn học được à, thật thú vị. Kiếm pháp Liệt Quốc, kiếm pháp khó luyỆn nhất trong thiên hạ, Tiêu Sắt đúng là khiến chúng ta ngạc nhiên.” Tiêu Vũ xiết chặt chén rượu: “Nhưng càng như vậy, ta càng muốn hắn chết!”
Tạ Tuyên gật đầu nói: “Chẳng trách Tiêu Sắt mang theo chín thanh kiếm tới, hóa ra là để dùng kiếm pháp Liệt Quốc.”
“Vì sao kiếm pháp Liệt Quốc lại cần dùng chín thanh? Bộ kiếm pháp này phức tạp đến vậy cơ à?” Lý Phàm Tùng không hiểu.
“Kiếm pháp Liệt Quốc là kiếm pháp do hoàng đế khai quốc của Bắc Ly Tiêu Nghị sáng tạo ra, là kiếm pháp sát phạt nặng nhất trên thế gian. Kiếm pháp này hết sức mãnh liệt, kiếm bình thường vốn không cách nào chịu được bộ kiếm pháp đó. Năm xưa Tiêu hoàng đế dùng Thiên Trảm kiếm nên không vấn đề gì,
Tiêu Nhược Phong dùng Hạo Khuyết cũng có thể
chịu được. Nhưng ngoài Thập Đại Danh Kiếm, thật sự rất khó tìm được thanh kiếm xưng đôi với nó. Cho dù vào là trong Thiên Kiếm các cũng chỉ
có thể chọn chín thanh bảo kiếm miễn cưỡng gánh vác được.” Tạ Tuyên giải thích.
“Lạc Hoa.” Tiêu Sắt thở dài: “Bội kiếm của Hoa La công chúa năm xưa, cũng là bảo kiếm. Đáng tiếc.”
Gió lớn thổi qua.
Thân hình của Tiêu Sắt phát động.
Kẻ cầm kiếm đã giết tới trước mặt Tiêu Sắt. Trên thân kiếm có tiếng kêu khóc.
Âm thanh từ đâu đến?
Bởi vì gió bị kiếm cắt đứt!
“Đây là kiếm thế của Lang Gia Vương thúc.” Tiêu Sùng nhắm mắt lại, lắng nghe cảm giác quen thuộc. “Đúng rồi, Phá Phong?”
Tiêu Sắt trực tiếp tăng một cảnh giới, từ TuyỆt SInh vào thẳng Phá Phong.
Kiếm thế của Lạc Thanh Dương xoay chuyển, trở nên u ám quỷ dị, mỗi kiếm đều lặng lẽ không một tiếng động, hung tàn quỷ mị.
Cửu Ca kiếm vũ, Sơn Quỷ.
Kiếm của Tiêu Sắt trực tiếp chém lên kiếm của Lạc Thanh Dương.
Tiếng gió rít lập tức ngừng lại, như bị dẫn vào một thế giới không tiếng động. Trong thế giới này chỉ có Lạc Thanh Dương và kiếm của hắn. Hành tung quỷ mị, lạnh lẽo dữ tợn, như những con quỷ trên núi.
Lạc Hoa kiếm đột nhiên gãy rời.
Tiêu Sắt lập tức lui lại, Lạc Thanh Dương xuất kiếm đuổi theo.
Tiêu Sắt vung tay trái, hạ giọng ngâm: “Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.”
Một hình bát quái hiện lên.
Lạc Thanh Dương kinh ngạc: “Nội công ngươi tu luyỆn là Bát Quái tâm môn? Tâm pháp Đạo môn?”
Tiêu Sắt cười nhạt: “Sư phụ ta là Cơ Nhược Phong, ông ấy tu luyỆn võ học trong thiên hạ, ta cũng không kém bao nhiêu! Đừng nói Đạo môn, ta còn biết công phu Phật môn nữa đấy!”
Trong lúc hai người đang nói, kiếm của Lạc Thanh Dương đã ép sát, đâm vào hình bát quái kia. Tiêu Sắt bị kiếm thế bức bách, lùi thẳng tới bên mấy thanh kiếm.
“Cao thấp đã phân!” Tô Xương Hà trầm giọng nói. Ánh mắt Tiêu Vũ bừng sáng: “Đến thế thôi ư?”
“Nếu đúng là do Lang Gia hoàng thúc truyền thụ, vậy đúng là chỉ đến đây mà thôi.” Tiêu Sùng thở dài: “Bộ kiếm pháp này quá khó luyỆn, Phá Phong đã là cực hạn.”
Tạ Tuyên cười một tiếng: “Nếu Tiêu Sắt chỉ đến được đây, như vậy hắn đã không tới.”
Tiêu Sắt vung ống tay áo, ba thanh kiếm cùng lướt ra! Hắn cầm một thanh, đột nhiên chém ra.
Kiếm gãy!
Tiêu Sắt lại cầm một thanh khác, lại chém ra. Kiếm gãy!
Tiêu Sắt tung người nhảy lên, cầm thanh cuối cùng chém xuống!
Khí thế thê lương của Sơn Quỷ lập tức bị cắt đứt, thế giới không tiếng động bị phá vỡ, gió rít điên cuồng, mơ hồ vang lên tiếng long ngâm.
Tiêu Sắt xuất kiếm chém xuống, cắt đứt ống tay áo của Lạc Thanh Dương. Lạc Thanh Dương lui thẳng về phía sau.
Khóe miệng của Tiêu Sắt hơi nhếch lên, thời khắc này trên người hắn hoàn toàn không còn vẻ lười biếng bại hoại, mang đầy ý cảnh ngạo nghễ tuyỆt thế.
Cảnh giới thứ ba của kiếm pháp Liệt Quốc, Kinh Long.