Thiếu Niên Ca Hành

Chương 461: Ngoại truyện 1



Tháng tư năm Thiên Chính thứ nhất, thiên tử kế vị hơn một tháng, nghi gặp yêu ma quấy phá, ác mộng quấy nhiễu, suốt đêm khó ngủ. Trong cung nhanh chóng lỆnh cho Khâm Thiên giám phái người vào cung, nhưng quốc sư đã về cõi tiên, phó giam chính Đàm Trạch thay quốc sư vào cung, quan sát ba ngày liền vẫn không có manh mối gì.

“BỆ hạ, ngài mơ thấy cái gì?”

“Ta mơ thấy phụ hoàng, một mình người ngồi trong một khoảng tuyết lớn, xung quanh không có ai bầu bạn, lạnh lẽo thê lương. Trẫm đi tới gọi người, nhưng trẫm tiến thêm một bước, phụ hoàng lại dịch về phía trước một bước.”

“Trẫm còn mơ thấy thất đỆ, hắn đứng giữa đống thi thể, trước ngực chảy máu, mắt chảy huyết lỆ. Hắn cứ nhìn ta cười.”

“Trẫm còn mơ thấy... mơ thấy...” Thiên Chính Đế ngồi trên giường, muốn nói lại thôi.

Đàm Trạch thở dài một tiếng: “BỆ hạ.”

Thiên Chính Đế lắc đầu: “Ta mơ thấy lão lục, hắn đã trở về. Tuy hắn không nói cái gì nhưng đã trở về.”

“Dư uy hãy còn.” Sau khi im lặng một hồi lâu, Thiên Chính Đế thở dài đầy ẩn ý.

Đàm Trạch không nói tiếp, chỉ hỏi: “Hay là tìm vị thần y kia?”

Trong Thu Lư, Hoa Cẩm cõng hòm thuốc vẫy tay tạm biệt Mộc Xuân Phong: “Tiểu đồ đỆ, ta đi đây.”

Mộc Xuân Phong nhíu mày: “Nhưng bên bỆ hạ thì sao?”

“Ta là thần y của thiên hạ, không phải thầy thuốc gia đình của nhà họ Tiêu.

Hoàng đế trước đã giữ ta lại một năm, hoàng đế này vẫn định giữ ta lại?”

Hoa Cẩm nhún vai: “Huống hồ hôm qua ta đã tới kiểm tra, cũng là tâm bỆnh, ta không chữa được.”

“Vậy sư phụ có thể dẫn ta theo không?” Mộc Xuân Phong hỏi.

Hoa Cẩm giơ tay vỗ vai Mộc Xuân Phong: “Ngươi là con trai của gia tộc nhất Thanh Châu, sau này còn phải thừa kế gia nghiệp. Ngoan, ngươi đã học gần đủ rồi, về nhà ôn tập một năm, sang năm ta tới Thanh Châu tìm ngươi. Về sau mỗi năm chúng ta gặp nhau một lần, ta truyền y đạo cho ngươi.”

Mộc Xuân Phong cười nói: “Tạ ơn sư phụ.”

“Thầy thuốc đi khắp nơi trong thiên hạ, chữa bỆnh cho mọi người trên thế gian.” Hoa Cẩm xoay người nói: “Đây là lời mà sư phụ từng nói với ta.”

Mộc Xuân Phong lắc đầu: “Sư phụ, chẳng qua người chỉ muốn ra ngoài chơi thôi.”

Hoa Cẩm ném một cây dược thảo sang cho Mộc Xuân Phong: “Ta chỉ muốn ra ngoài chơi thôi mà.”

Mộc Xuân Phong nhận cọng Băng Tân thảo kia, cho vào miệng nhai, cảm thấy hơi đau đầu. Lúc ra khỏi nhà đã nói với ông già là tới giúp bằng hữu lên làm hoàng đế, nhưng bây giờ người lên làm hoàng đế lại không phải bằng hữu chân chính.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi từ trong cửa cung ra.

Đàm Trạch ngồi trong xe ngựa, thần sắc nghiêm nghị. Xe ngựa trở lại trong Khâm Thiên giám, ba vị thiên sư ra ngoài nghênh đón, là hai vị lão thiên sư

tiên phong đạo cốt và Phi Hiên trẻ tuổi ngây thơ. “Thấy sao?” Một lão thiên sư hỏi.

“E là bị kẻ gian hạ chú.” Đàm Trạch nhỏ giọng nói một câu rồi đi nhanh vào trong đại điện.

Trong sân có một thiếu niên đang luyỆn kiếm, thấy các thiên sự trở lại trong đại điện vội vàng buông kiếm, lau mồ hôi trên trán. Vị thiếu niên này đương nhiên là Lý Phàm Tùng đến từ núi Thanh Thành. Hắn mỉm cười,

quay sang nhìn nho sinh trung niên đang nằm trên ghế đọc sách: “Sư phụ, sao mưa gió trong Thiên Khải thành mãi vẫn không chịu ngừng?”

Nho sinh không buồn ngẩng đầu lên, lật từng tờ sách một: “Có người muốn cưỡi gió bay lên, đương nhiên mong gió càng lớn càng tốt.

Lý Phàm Tùng thở dài: “Thật muốn mau mau chóng chóng đưa Phi Hiên về núi Thanh Thành, sau đó đi xem thiên hạ này.”

Trong đại điện, bốn vị thiên sư Khâm Thiên giám ngồi cùng một chỗ, lần lượt là Đàm Trạch phó giam chính hiện tại của Khâm Thiên giám cùng với Hoàng Côn Luân, Triệu Truyền Diệc - hai vị thiên sư gần 70 tuổi, cuối cùng là tiểu thiên sư Phi Hiên.

“MỆnh cách của thiên tử, ai có thể thi chú lớn đến vậy?” Hoàng Côn Luân hạ giọng nói.

“Có lẽ là thiên tử chân chính...” Triệu Truyền Diệc nhỏ giọng nói.

“Không được nói bừa.” Đàm Trạch duỗi ống tay áo, ấn nhẹ xuống, thu hết gió trong điện vào trong ống tay. “Nhớ rõ, tuyỆt đối không được nhắc tới chuyỆn này trước mặt đương kim thiên tử.”

“Nếu sư huynh vẫn còn chắc sẽ giải được chú này.” Hoàng Côn Luân nhíu mày: “Nhưng hiện giờ...”

“Có thể điều tra.” Phi Hiên nhỏ giọng nói.

Triệu Truyền Diệc lắc đầu: “Điều tra vụ án là chuyỆn của Đại Lý tự, từ bao giờ mà Khâm Thiên giám cũng phải xen vào chuyỆn điều tra vụ án?”

Đàm Trạch thở dài: “Hầu hết những người trong Đại Lý tự đều đã chết trong đêm hôm đó, Đại Lý tự bây giờ chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.

Huống chi gặp những chuyỆn mơ hồ thế này, e rằng đám người đó lại đẩy sang Khâm Thiên giám chúng ta thôi.”

“Ai đi điều tra đây?” Triệu Truyền Diệc cũng hỏi, đây là một vấn đề rất quan trọng.

“Thiên sư, trong cung đưa tin tới.” Một tiểu đạo đồng vội vội vàng vàng đi vào đại điện.

“Có chuyỆn gì vậy?” Đàm Trạch cau mày.

“Tìm được hai thái giám trong cung biến mất mấy hôm trước.” Tiểu đạo đồng trả lời.

Đàm Trạch kinh ngạc: “Ở đâu?”

“Ở Tĩnh Hòa cung, đã chết, thi thể đã thối rữa.” Tiểu đạo đồng trả lời.

Hoàng Côn Luân nghi hoặc nói: “Chỉ biến mất có mấy hôm, sao thi thể lại thối rữa?”

“Không biết, nghe nói trông như đã chết hơn mười ngày. Trong cung tuyên triệu người của chúng ta vào cung ngay.”

“Người đã chết cũng muốn chúng ta lo, Đại Lý tự cho dù không còn Trầm Hi Đoạt nhưng cũng không thể vô dụng như vậy được chứ!” Hoàng Côn Luân cả giận nói.

“Thôi vậy.” Đàm Trạch đứng dậy đi ra phía ngoài.

“Phó giam chính, trong cung không truyền gọi ngài...” Tiểu đạo đồng vội vàng nói.

Đàm Trạch nghi hoặc hỏi: “Thế thì là ai?”

Tiểu đạo đồng nhìn sang vị tiểu thiên sư còn nhỏ hơn mình vài tuổi trong góc: “Mà truyền gọi tiểu thiên sư Phi Hiên và... vị khách tới từ núi Thanh Thành Lý Phàm Tùng.”

Phi Hiên cả kinh: “Ta?”

“Nghe nói là bỆ hạ đích thân truyền lỆnh.” Tiểu đạo đồng bổ sung.

Trong sân, Lý Phàm Tùng nhận bức thư từ tay nho sinh: “Sư phụ, người nói xem sao chuyỆn này lại tới lượt ta?”

“Một đạo một kiếm, phá án hoàng thành, thú vị thật đấy.” Nho sinh đương nhiên là Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên nổi danh thiên hạ. Hắn ngáp một cái:

“Nếu phá được án này, có lẽ hoàng đế sẽ ban cho núi Thanh Thành các ngươi một tấm biển đấy.”

Lý Phàm Tùng chỉ thấy đau đầu: “Nhưng sao chuyỆn này lại tới người con? Con chưa từng tiếp xúc với vị Bạch Vương này, cũng đâu phải quan tước gì, chỉ là khách của Khâm Thiên giám thôi mà?”

“Không phải Bạch Vương, là Thiên Chính Đế.” Tạ Tuyên cười nói: “Hắn truyền gọi con đơn giản là vì con và Phi Hiên là bằng hữu của người đó.”

Lý Phàm Tùng kinh ngạc. Vĩnh An Vương, Tiêu Sắt.

“Tiểu sư thúc, chúng ta đi thôi.” Phi Hiên đã đi tới bên cạnh Lý Phàm Tùng.

Lý Phàm Tùng thở dài: “Phi Hiên, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao sư phụ

nhất quyết muốn chúng ta tới Thiên Khải thành. Chắc chắn là trả thù chúng ta.”

Phi Hiên lắc đầu: “Tiểu sư thúc, còn chưa đứng dậy sao đã nói mấy lời xúi quẩy như vậy?”

“Làm việc cho thiên tử, được việc thì chẳng có công, không được việc thì chết. Ngươi có biết nếu chúng ta làm chuyỆn này không tốt sẽ ra sao không?” Lý Phàm Tùng hỏi.

Phi Hiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đuổi khỏi Thiên Khải thành?”

Lý Phàm Tùng nhấc kiếm chỉ về phương xa: “Toàn bộ núi Thanh Thành, chém!”

Lúc này, trên nóc một gian nhà ở Thiên Khải thành, một kiếm khách áo đỏ vừa ăn táo vừa nhìn tòa thành này, ngáp dài một cái.