Thiếu Niên Ca Hành

Chương 462: Ngoại truyện 2



Hoàng cung Thiên Khải.

Phi Hiên và Lý Phàm Tùng chờ ngoài cửa, lặng lẽ đợi Tiêu Cảnh Hà triệu kiến.

Hiện giờ hoàng đế mới vừa đăng cơ, quốc sư đã về cõi tiên, Đại Lý tự tổn thương nguyên khí nặng nề, Ngũ Đại Tổng Quản chỉ còn lại một, sư phụ

hắn Nộ Kiếm Tiên không chịu nổi phiền muộn trong Thiên Khải thành nên nhấc kiếm bỏ đi.

“Hoàng đế này ngồi cũng không yên.” Lý Phàm Tùng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tiểu sư thúc, đừng có nói linh tinh.” Phi Hiên nghe câu này giật nảy mình, vội vàng ngắt lời hắn.

Lý Phàm Tùng tự thấy chán, nhún vai, không nói chuyỆn nữa.

Hai người, một thì cung cung kính kính đứng yên tại chỗ, một lại chẳng chút để ý nhìn dáo dác xung quanh; ngược lại giống như Phi Hiên mới là sư thúc còn Lý Phàm Tùng mới là tiểu đạo đồng.

Một lúc lâu sau cửa điện mới chậm rãi mở ra. Một tiểu thái giám mở cửa, nhỏ giọng nói: “Mời hai vị vào.”

“Đa tạ công công.” Phi Hiên hành lễ một cái rồi mang Lý Phàm Tùng đi vào.

Thiên Chính Đế ngồi trên giường, thân thể gầy gò hơn lúc trước mặt chút, sắc mặt hơi tiều tụy. Hắn đã thấy hai người, khẽ mỉm cười: “Trước đây nghe nói trong Khâm Thiên giám có vị tiểu thiên sư từ núi Thanh Thành tới, nhưng không ngờ vị tiểu thiên sư này lại nhỏ đến vậy.”

Phi Hiên kéo Lý Phàm Tùng đang không cam lòng cúi người quỳ lạy: “Tham kiến bỆ hạ.”

“Vị này hẳn là ái đồ của Tạ tiên sinh Lý Phàm Tùng. Năm xưa Tạ tiên sinh từng làm tế tửu tiên sinh của Thiên Khải thành, các hoàng tử đều đi học

dưới trướng ông ấy. Ngươi và trẫm cũng coi như sư huynh đỆ, không cần đa lễ.” Thiên Chính Đế nhẹ nhàng nói.

Phi Hiên và Lý Phàm Tùng đứng dậy, Lý Phàm Tùng lớn lên trong giang hồ, lại là bằng hữu với mọi người ở Tuyết NguyỆt thành, trong lòng không có kính nể gì với Thiên Chính Đế, đi thẳng vào vấn đề: “BỆ hạ, chúng ta một không phải mỆnh quan trong triều đình, hai không phải bộ khoái của nha môn. Vì sao lại tìm chúng ta?”

Thiên Chính Đế cũng đi thẳng vào vấn đề: “Ta tìm các ngươi, bởi vì các ngươi là bằng hữu của người đó.”

Lý Phàm Tùng kinh ngạc, Phi Hiên cũng cả kinh. Trước khi đi Tạ Tuyên cũng nói với bọn họ như vậy, nhưng không ngờ Thiên Chính Đế vừa mở

miệng đã nói thẳng như vậy. Thiên Chính Đế nhìn sắc mặt hai người, thở

dài một tiếng: “Vì các ngươi là bằng hữu của người đó cho nên các ngươi tra xét việc này sẽ không tùy tiện đẩy tội vạ trong chuyỆn này lên đầu người đó. Thế nhân luôn ngu muội, luôn nghĩ người khác thô bỉ như mình.

Trẫm tin rằng vị bằng hữu đó của các ngươi sẽ không làm chuyỆn vô vị như vậy.”

Trong lòng Lý Phàm Tùng dâng lên cảm giác kính nể, chắp tay nói: “Phàm Tùng sẽ giúp bỆ hạ tìm ra hung phạm.”

Phi Hiên ngẩng đầu, đột nhiên trong lòng kinh hãi. Hắn xoay người nói: “Có người!”

Thiên Chính Đế và Lý Phàm Tùng đều là cao thủ võ học, nhưng bọn họ

đều không nhận ra ngoài điện có người khác xuất hiện, huống chi ngoài điện còn có bảo vỆ tầng tầng lớp lớp, ai có thể dễ dàng tiếp cận? Phi Hiên lấy một con bướm giấy từ trong lòng ném ra, con bướm bay theo làn gió ra khỏi cung điện. Tiểu thái giám thấy tò mò, lén lút giơ tay ra bắt nhưng con bướm giấy lại đột nhiên tăng tốc lao thẳng về phía trước.

Nhưng lại bị một bàn tay bắt chặt lấy.

“Đại Long Tượng Lực, được lắm.” Người kia cười vang, búng nhẹ ngón tay. Con bướm gấy bay ngược trở về.

Phi Hiên ra ngoài điện, giơ tay nhận lại bướm giấy thu vào trong lòng, vội vàng hành lễ: “Hầu gia.”

Lan NguyỆt Hầu cười nói: “Sao các ngươi lại ở đây?”

Phi Hiên quay đầu lại, thấy Lý Phàm Tùng đi ra, Thiên Chính Đế không đi ra theo, chỉ nói: “Hoàng thúc, trẫm và hai người bọn họ bàn chuyỆn lần sau tới núi Thanh Thành lễ bái. Các ngươi đi trước đi, mời hoàng thúc vào.”

Lan NguyỆt Hầu cũng gật đầu: “Ta cũng ngưỡng mộ núi Thanh Thành lâu rồi.” Sau khi nói xong bèn bước vào trong điện.

Lý Phàm Tùng nhìn hắn một lúc, hạ giọng nói: “ChuyỆn này thậm chí không thể báo cho Lan NguyỆt Hầu à?”

“E là không chỉ không thể báo, còn là người không thể báo nhất.” Phi Hiên thở dài.

“Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, nên tránh tiếp xúc với mấy thứ âm mưu quỷ

quyỆt như vậy. Tối nay chúng ta làm cho xong chuyỆn này đi!” Lý Phàm Tùng nghiêm nghị nói.

Ngoài cửa cung, trong hoàng thành.

Kiếm khách áo đỏ ngồi trong quán rượu chậm rãi uống rượu, hắn cúi đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe ngựa hoa mỹ được hộ tống nghiêm ngặt đang chuẩn bị ra khỏi thành, khí thế khá lớn. Hắn mỉm cười nói: “Hắn cũng đi à?”

Tiểu nhị đang đưa đồ ăn lên biến sắc: “Công tử quen hắn à? Hắn là tam công tử của Mộc gia giàu có nhất Thanh Châu, nghe nói sau sẽ là người thừa kế của Mộc gia.”

Kiếm khách áo đỏ lắc đầu: “Ta đâu có quen bọn họ, chỉ nghe nói thôi.” “Ồ.” Tiểu nhị đang định đi khỏi nhưng lại bị kiếm khách áo đỏ giơ tay ngăn

cản. Hắn nhìn những khách khứa mặc đạo bào ở một góc khác, nhíu mày nói:

“Sao gần đây Thiên Khải thành có nhiều đạo sĩ vậy?”

Tiểu nhị nhìn những đạo sĩ kia một cái, hạ giọng nói: “Khách quan có điều không biết rồi, sắp tới là đại hội Đạo thống tổ chức ba năm một lần ở Thiên Khải thành. Các đạo sĩ từ khắp nơi trong thiên hạ sẽ tới đây tham gia, người có biểu hiện xuất sắc trong đại hội có thể được chọn làm thiên sư.

Nhưng năm nay không giống.”

“Có chỗ nào không giống?” kiếm khách áo đỏ nâng chén rượu uống, như đang suy tư.

“Năm nay quốc sư đã không còn, nghi nghe nói rất nhiều người tới không phải nhắm vào vị trí thiên sư, mà là mong ước vị trí quốc sư.” Tiểu nhị

đáp.

“Chỉ bằng bọn họ?” Kiếm khách áo đỏ cười vang, còn cố tình nói to hơn: “Còn muốn làm quốc sư?”

Trong góc là năm đạo nhân áo tím, một vị là lão đạo nhân râu tóc bạc trắng, ba đạo nhân trung niên và một đạo nhân trẻ tuổi tuấn tú. Ban đầu bọn họ chỉ tự uống trà, nhưng nghe câu nói mang ý khiêu khích của kiếm khách áo đỏ, một đạo nhiên trung niên trong số đó đặt kịch chén trà xuống:

“Ngươi nói cái gì?”

Kiếm khách áo đỏ nhướn mày liếc sang bọn họ một cái: “Thần Tiêu phái?”

Đạo nhân trung niên cười lạnh một tiếng: “Ánh mắt nhanh nhạy đấy, nhưng nếu đã biết chúng ta là người của Thần Tiêu phái, vậy cũng phải biết vừa rồi ngươi nói sai ở đâu.”

“Sai ở đâu?” Kiếm khách áo đỏ nhún vai: “Hóa ra các ngươi có lòng muốn làm quốc sư thật?”

“Ngươi nói quá nhiều.” Đạo sĩ trung niên tung người nhảy lên, ống tay áo quét qua, muốn hất bình rượu trước mặt kiếm khách áo đỏ xuống đất. Hắn

chỉ định thị uy chứ không định đả thương người, nhưng kiếm khách áo đỏ

lại như chẳng hề để ý, vẫn cầm chén rượu lên, uống một ngụm rồi đặt chén xuống.

Cứ như không hề có chuyỆn gì xảy ra.

Ngoại trừ trên bàn nhiều thêm một thanh kiếm.

Đạo nhân trung niên lùi lại, ống tay áo đã xuất hiện một vết rách rách dài. “Phái người lợi hại nhất ra đây.” Kiếm khách áo đỏ cười nói.

Lão đạo râu tóc bạc trắng thở dài: “Xem ra thiếu hiệp định nhắm vào Thần Tiêu phái chúng ta. Lão đạo bất tài, không định tranh chức quốc sư, chẳng qua đến Thiên Khải thành gặp gỡ các đạo hữu với dẫn môn nhân đi chứng kiến sự đời mà thôi.”

Kiếm khách áo đỏ giơ một ngón tay, lắc nhẹ: “Ta không nói ngươi, mà nói... hắn.” Ngón tay dừng lại, chỉ vào đạo nhân trẻ tuổi cuối cùng.