Thiếu Niên Ca Hành

Chương 463: Ngoại truyện 3



Đạo nhân trẻ tuổi mặt mày không đổi, gật đầu nói: “Ánh mắt thiếu hiệp tốt lắm.”

Kiếm khách áo đỏ vung kiếm trong tay, cắm lên sàn nhà, cười nói: “Ta không phải thiếu hiệp gì cả, còn ánh mắt có tốt hay không cũng phải thử

một lần mới biết.

Đạo nhân trẻ tuổi nhìn thanh kiếm trong tay hắn, trầm ngâm nói: “Ta đã nghe một số chuyỆn của Thiên Khải thành, ta biết ngươi là ai. Ta không đánh được ngươi, còn có cách giải quyết nào khác không?”

Kiếm khách áo đỏ gõ nhẹ lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đạo nhân trẻ tuổi cúi đầu nói: “Ý của các hạ là bảo chúng ta rời khỏi Thiên Khải thành?”

Kiếm khách áo đỏ cười, không tỏ ý kiến.

Đạo nhân trẻ tuổi đứng dậy thở dài: “Ít nhất cũng phải nói nguyên nhân chứ.” Kiếm khách áo đỏ rút thanh kiếm cắm dưới đất, giơ tay gảy nhẹ một cái: “Ngươi có nhận được một bức thư không?”

Đạo nhân trẻ tuổi vung tay, dẫn theo các đạo nhân khác nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ, chạy thẳng về phía cửa Thiên Khải thành, không hề do dự

cũng chẳng hề quay đầu. Một đạo nhân trung niên không nhịn được mở

miệng hỏi: “Tiểu sư tổ, rốt cuộc người vừa rồi là ai? Chẳng lẽ chúng ta có nhiều người như vậy còn không phải đối thủ của hắn?”

Đạo nhân trẻ tuổi hạ giọng trách mắng: “Ngươi không thấy thanh kiếm trong tay hắn à?”

“Kiếm?”

“Danh kiếm hạng tư thiên hạ, Tâm.” Đạo nhân trẻ tuổi trầm giọng nói.

Đạo nhân trung niên cả kinh nói: “Chẳng lẽ hắn là vị Kiếm Tiên áo đỏ mà giang hồ đồn đại?”

“Đúng vậy, tuy Bách Hiểu đường còn chưa xếp hắn vào Bách Binh bảng mới, nhưng không ít người cho rằng lần tiếp theo Bách Hiểu đường công bố Kim Bảng, chắc chắn hắn sẽ có một vị trí trong Kiếm Tiên bảng, cùng Vô Song thành chủ trở thành tân Kiếm Tiên.” Đạo nhân trẻ tuổi quay đầu lại nhìn kiếm khách áo đỏ vẫn hứng thú thò đầu qua cửa sổ đánh ra hắn, không khỏi rùng mình, bước chân tăng tốc.

“Vậy... chuyỆn kia thì sao?” Lão đạo sĩ đột nhiên mở miệng.

Đạo nhân trung niên cắn chặt răng, oán hận nói: “ChuyỆn kia còn chưa biết là tốt hay xấu, bây giờ rút khỏi chưa chắc đã không phải chuyỆn tốt.”

Kiếm khách áo đỏ thấy bọn họ đã chạy về phía cửa thành, lấy từ trong lòng ra một quyển sổ ghi chép. Hắn lấy một cái bút lông ra, chấm vào chén rượu

gạch một nét dài lên sổ, mỉm cười hài lòng: “Lại giải quyết một tên.” Sau đó hắn khép quyển sổ, đứng dậy định thanh toán rồi đi. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn lại phát hiện dưới lầu có một người trông dáng vẻ như lão quản gia. Hắn nhíu mày, cảm thấy lão quản gia bên dưới có vẻ quen quen, nhưng nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra rốt cuộc từng gặp ở đâu.

Lão quản gia mỉm cười hiền lành: “Công tử, đã lâu không gặp.”

Kiếm khách áo đỏ gật đầu: “Vị lão tiên sinh này thật quen mặt, chẳng hay trước đây chúng ta từng gặp nhau ở đâu?”

“Tiểu nhân là quản gia của Lan NguyỆt Hầu phủ, từng theo hầu gia gặp công tử.” Lão quản gia đáp.

Kiếm khách áo đỏ ngạc nhiên: “Hóa ra là quản gia của Lan NguyỆt Hầu phủ, gần đây hầu gia có khỏe không?”

Lão quản gia nghiêng người: “Hầu gia có khỏe hay không, công tử tự gặp chẳng phải biết ngay sao? Lan NguyỆt Hầu phủ cách nơi này không xa.”

Kiếm khách áo đỏ lắc đầu nói: “Lần này ta về Thiên Khải thành, không muốn gặp bạn bè, chỉ muốn lén lút tới, lén lút đi. Ý tốt của hầu gia, ta xin đa tạ, lần sau ta sẽ tới gặp hắn.”

Quản gia thở dài: “Thế này thì làm khó lão hủ quá.”

“Không khó, hỏi thăm hắn giúp ta.” Kiếm khách áo đỏ giơ tay chống lan can, nhảy từ trên tầng xuống, hạ vững vàng trên mặt đất. Hắn phủi bụi đất trên người

đứng dậy định đi, lại thấy rèm một chiếc xe bên cạnh vén lên, một giọng nói quen thuộc gọi hắn: “Lôi Vô Kiệt.”

Kiếm khách áo đỏ quay đầu lại nhìn người trong xe ngựa, cười khổ: “Hầu gia.” Kiếm khách áo đỏ này chính là Lôi Vô Kiệt từng gây mưa gió không nhỏ ở

Thiên Khải thành mấy tháng trước. Lần này hắn tới Thiên Khải thành một mình, vốn có mục đích riêng, không muốn người khác biết. Nhưng không

đợi vị hoàng đế trong cung phát hiện ra hắn, vị Kim Y Lan NguyỆt Hầu này đã tìm thấy trước.

Lan NguyỆt Hầu hạ giọng nói: “Sao lại lén lút trở lại như vậy? Sao không tới phủ của ta chơi?”

Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Nghe nói bây giờ hầu gia quản lý Đại Lý tự, chẳng qua ta về Thiên Khải thành đi dạo thôi, không tới mức bị bắt vào phủ của ngài uống trà chứ?”

“Những người khác đâu?” Lan NguyỆt Hầu hỏi.

Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Bọn họ đang ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy không chịu trở về. Ài, ai bảo ta không có địa vị nhất cơ chứ?”

Lan NguyỆt Hầu vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Vào đi.”

Lôi Vô Kiệt lui lại một bước: “Ta còn có việc trong người...” Hắn đang định mở miệng từ chối lại thấy xung quanh xe ngựa có tám người hầu đột nhiên ưỡn thẳng người, dịch tay tới cách eo một tấc. Bầu không khí lập tức căng thẳng, Lôi Vô Kiệt nhìn tám thanh đao bên hông bọn họ, hạ giọng nói:

“Tây Nam đạo Bát Thần Đao? Hầu gia bạo tay thật.” “Vào đi.” Lan NguyỆt Hầu lạnh nhạt lặp lại.

Lôi Vô Kiệt chỉ có thể ôm tâm trạng không cam lòng đi vào xe ngựa. Trước mặt Lan NguyỆt Hầu là một cái bàn nhỏ, còn là đang uống trà. Hắn rót một chén cho Lôi Vô Kiệt: “Lần này về làm gì?”

“Trên đường vui chơi xài hết bạc, Tiêu Sắt bảo ta về phủ lấy thêm.” Lôi Vô Kiệt ra vẻ thành khẩn.

Lan NguyỆt Hầu trực tiếp lấy từ trong lòng ra một tập ngân phiếu: “Cho ngươi chỗ này, ngươi có đi không?”

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, không biết nên trả lời thế nào, nhưng Lan NguyỆt Hầu lại tự nói tiếp: “Hôm nay bỆ hạ triệu ta vào cung, giao cho ta một chuyỆn chẳng tốt lành gì, chủ trì đại hội đạo thống sắp tới. Nhưng mấy

ngày gần đây có không ít đỆ tử đạo gia vừa vào Thiên Khải thành mà chẳng hiểu làm sao đã lại bỏ đi. Ta tra theo manh mối, cuối cùng gặp ngươi ở đây. Chắc bây giờ đám người Thần Tiêu môn đã chạy ra khỏi Thiên Khải thành rồi?”

“Hì hì.” Lôi Vô Kiệt chỉ có thể cười ngây ngô.

“Cho ta một lý do, bằng không phải ngồi đây uống trà rồi.” Lan NguyỆt Hầu nghiêm túc nói.

Lôi Vô Kiệt nhíu mày: “Hầu gia, chẳng qua chỉ vài tháng ngắn ngủi thôi mà thái độ của ngươi đã thay đổi một trời một vực rồi. Không thể vì hoàng đế bây giờ mang họ Bạch...”

“Hoàng đế họ Tiêu.” Lan NguyỆt Hầu ngắt lời hắn.

Lôi Vô Kiệt thở dài: “Tiêu Sắt nói trước đây chúng ta nhận không ít ân huỆ của quốc sư và núi Thanh Thành, bây giờ đã tới lúc báo đáp. Lần đại hội đạo

thống này sẽ chọn ra quốc sư tương lai, mấy lão thiên sư của Khâm Thiên giám không có lòng nhận chức vị đó, chắc chỉ có Phi Hiên ra sân.

Cho nên ta tới giúp hắn?”

“Một đứa bé mà làm quốc sư được ư?” Lan NguyỆt Hầu đặt chén trà xuống.

“Cho nên ta mới đuổi những người này đi, như vậy Phi Hiên sẽ không có đối thủ.” Lôi Vô Kiệt gãi đầu.

“Đại hội đạo thống mà chẳng có đối thủ nào.” Lan NguyỆt Hầu mỉm cười: “Thế này là đập nát luôn cái chuyỆn chẳng tốt lành gì của ta à?”