Thiếu Niên Ca Hành

Chương 464: Ngoại truyện 4



Trăng lên đêm tới.

Thiên Khải thành huyên náo cả ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh. Ngay cả trong hoàng thành cũng chỉ còn chút tiếng động do những người tuần tra

ban đêm tạo ra. Lý Phàm Tùng và Phi Hiên giấu mình gần tẩm cung của Thiên Chính Đế, lặng lẽ quan sát hoàng thành tĩnh lặng này.

“Cho dù là tòa thành phồn hoa nhất thiên hạ, đêm đến cũng yên tĩnh như vậy.” Lý Phàm Tùng ngáp một cái: “Vậy chỗ nào có vấn đề đây?”

Phi Hiên nhíu mày, không trả lời hắn. Mộc lúc lâu sau bên cạnh vang lên tiếng ngáy trầm trầm của Lý Phàm Tùng. Phi Hiên thở dài, vẫn tập trung tinh thần quan sát động tĩnh xung quanh, nhưng một canh giờ sau vẫn không chút manh mối. Một cơn buồn ngủ ập tới, suy nghĩ của Phi Hiên cũng dần mông lung, đầu của hắn từ từ hạ thấp.

Trên bầu trời như vang lên tiếng chim hót.

Cả đêm không thấy con chim nào kêu, sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện? Phi Hiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại không ngăn được cơn buồn ngủ

đột nhiên ập tới, hắn cúi người cười: ‘Chim hót thôi mà.’ rồi vùi đầu vào khuỷu tay, chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, hắn thấy mình đứng trên đỉnh núi Thanh Thành, một đạo nhân trung niên đạo bào không gió mà bay ở bên cạnh hắn. Đạo nhân quay sang hắn cười khẽ: “Phi Hiên, con xuống núi lần này, có thể kể cho ta chút chuyỆn dưới chân núi không?”

“Chưởng môn sư tổ...” Phi Hiên mỉm cười chạy tới.

“Keng!” Một tiếng kiếm ngâm vang lên như sấm động, lập tức xé tan mộng cảnh này. Phi Hiên tỉnh giấc, lưng áo đã đầm đìa mồ hôi lạnh. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện lúc này Lý Phàm Tùng cũng đã tỉnh, Thanh Tiêu kiếm bên hông hắn đang ngâm vang không ngừng.

Phi Hiên kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Là Cô Hư.”

Lý Phàm Tùng gật đầu: “Cô Hư trận rất lợi hại.” Hắn nhìn theo hướng chim hót: “Có tiếng chim hót nhưng lại không thấy chim. Chim ở bên ngoài Cô Hư?”

Phi Hiên nhắm mắt lắng nghe một lát rồi lắc đầu nói: “Không, không có tiếng chim hót, đây là tiếng sáo bắt chước tiếng chim. Tiếng sáo sẽ khiến người ta chìm vào trong mộng, một khi đã vào giấc mộng, tất cả đều do hắn điều khiển.”

Lý Phàm Tùng cầm Thanh Tiêu kiếm: “Xem ra chính tiếng sáo này đã ám hại thiên tử. Có thể tìm được hắn không?”

Phi Hiên lấy từ trong lòng ra một tấm phù triện, tung về phía trước: “Dẫn chúng ta đi tìm hắn.”

“Sao phải tới tìm, ta đang ở đây.” Một giọng nói mang theo ý cười vọng tới. Cảnh sắc xung quanh Phi Hiên và Lý Phàm Tùng đột nhiên biến đổi, chỉ trong chớp mắt hai người đã từ bên ngoài tẩm cung của hoàng đế

chuyển tới một gian nhà hiu quạnh. Trong gian nhà đó đặt một chiếc ghế dài cũ kỹ, trên ghế là một đạo nhân thanh niên mặc áo lông chim màu xanh,

đang mỉm cười nhìn bọn họ: “Vốn ta nghĩ Cô Hư trận kia có thể vây khốn các

ngươi, không ngờ lại bị một thanh kiếm phá hủy.”

Lý Phàm Tùng vừa thấy bộ dáng của người này, trong lòng lập tức có đáp án: “Long Hổ sơn Vũ Y Khanh Tướng, ngươi là Vương Xuyên.”

Vương Xuyên kia gật đầu: “Ánh mắt tốt lắm.”

Long Hổ sơn là Đạo môn chính tông trên giang hồ không hề thua kém núi Võ Đang và núi Thanh Thành, tuy không có ai làm quan trong Khâm Thiên giám nhưng cũng được hoàng tộc họ Tiêu coi trọng. Sao hắn lại đột nhiên lẻn vào hoàng cung mưu hại thiên tử? Phi Hiên không hiểu, đang muốn mở miệng, lại thấy Vương Xuyên xua tay: “Đừng có hỏi, vì ta sẽ không nói.”

“Tục truyền ngươi là đỆ tử có thiên phú nhất trong thế hỆ này của Long Hổ

Sơn, chẳng lẽ ngươi không sợ hành động hiện tại của mình sẽ đem tới tai hạ ngập đầu cho Long Hổ sơn ư?”

Vương Xuyên nhún vai: “Ngươi biết những đạo nhân như chúng ta mà vào Thiên Khải sẽ bị Hồng Lư tự giám thị không?”

Phi Hiên và Lý Phàm Tùng kinh ngạc, Vương Xuyên tiếp tục nói: “Hồng Lư tự quản lý công việc tôn giáo trong thiên hạ, Phật giáo, Đạo giáo, Ma Ni giáo đều nằm dưới quản lý của nó. Khâm Thiên giám tuy đứng đầu Đạo môn nhưng thực chất cũng nằm trong giám sát. Từ khi ta bước vào Thiên Khải thành, Hồng Lư tự đã nhìn chằm chằm vào ta rồi. Mà muốn bước vào nơi này... quốc sư của các ngươi hạ ba đạo cấm chế.”

Phi Hiên và Lý Phàm Tùng nhìn nhau, lập tức hiểu ra: “Là thiên tử cho ngươi vào.”

Vương Xuyên cười nói: “Ta không nói gì đâu nhé.” “Vì sao?” Phi Hiên lấy làm khó hiểu.

Lý Phàm Tùng lại nghĩ ra: “Đơn giản là vì chúng ta là bằng hữu của người kia, cho nên thiên tử không cho phép chúng ta ở Thiên Khải thành ư?”

Vương Xuyên đứng dậy, vung tay áo, cái ghế bên dưới lui lại phía sau:

“Rất nghiều người nghĩ tới tầng quan hỆ này, nhưng các ngươi lại không nghĩ ra. Thiên tử rộng lượng, có thể cho phép các ngươi ở Khâm Thiên giám, cũng có thể cho phép núi Thanh Thành các ngươi tiếp tục lớn mạnh, nhưng không thể chấp nhận chuyỆn quốc sư của mình lại không phải người trung thành với mình nhất.”

“Quốc sư?” Phi Hiên nhíu mày, “Ngươi đang nói ta ư?”

Vương Xuyên cười nói: “Trước khi chết Tề Thiên Trần đã dặn dò mấy lão thiên sư để ngươi nhận vị trí của hắn. Một đạo đồng còn chưa đầy chín tuổi đã lên làm quốc sư, đúng là một giai thoại. Chỉ tiếc là...”

Lý Phàm Tùng hừ lạnh một tiếng, Thanh Tiêu kiếm lập tức rời vỏ: “Hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy, thiên tử bị chú, Cô Hư đại trận chẳng qua chỉ là dẫn chúng ta vào cái bẫy này. Thật ra thiên tử muốn giết chúng ta đâu cần phiền toái như vậy, phái người tới giết là được.”

“Ngươi sai rồi, thiên tử không muốn giết các ngươi. Nếu giết các ngươi, vị

vương gia trong truyền thuyết kia sẽ không chịu giảng hòa, chuyỆn mà thiên tử muốn làm chẳng qua là giữ các ngươi lại mà thôi.” Vương Xuyên nhìn lên trời, lời nói đầy ẩn ý.

Lý Phàm Tùng nhíu mày: “Giữ lại đến khi nào?”

“Chắc tới tầm này ngày mai là được.” Vương Xuyên vẫn nhìn lên trời, tuy bầu trời đen kịt, không có một thứ gì.

Phi Hiên thở dài: “Là đại hội đạo thống phải không. BỆ hạ sợ ta đoạt hạng nhất trên đại hội đạo thống, hơn nữa được mấy vị lão thiên sư nâng đỡ, ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành quốc sư.”

Vương Xuyên không đáp lời chỉ nhìn bầu trời từ từ, từ từ ngưng tụ từng áng mây. Hắn cười: “Trận thành rồi!” Hắn cúi đầu, giơ tay lên ấn xuống.

Ba luồng sét đột nhiên bùng lên!

“Tiểu sư thúc!” Phi Hiên quát lớn, Lý Phàm Tùng lập tức giơ kiếm đâm tới, hoàn toàn không quan tâm tới ánh sét kinh thiên kia.

Vương Xuyên cả kinh, nhanh chóng lùi lại: “Ngươi không sợ chết à?” “Dẫn!” Phi Hiên ngẩng đầu quát lớn, chỉ thấy theo chữ ‘dẫn’ này của hắn, ba

luồng sét đánh cả lên người Phi Hiên. Trên người hắn bao phủ một lớp khí tím

mỏng manh nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ được ba luồng sét. Sấm sét kia tuy thanh thế cực lớn nhưng lớp khí tím bé nhỏ kia lại không bị phá đi chút nào.

Vương Xuyên giơ tay kẹp lấy Thanh Tiêu kiếm, thân hình đột nhiên xoay tròn, cũng hóa thành một luồng sét đánh thẳng về phía Phi Hiên, nhưng bị

Phi Hiên xuất chưởng đánh ngược lại.

Trên trán Phi Hiên đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng dần nặng nề. Lý Phàm Tùng thu kiếm đứng yên, như không định ra tay toàn lực.

Vương Xuyên rơi xuống đất lảo đảo lui lại ba bước, cười khổ nói: “Vốn ta nghĩ chỉ là một tiểu đạo đồng, sao phải tốn công tốn sức như vậy, bây giờ

xem như đã hiểu. Đại Long Tượng Lực thật cường đại!”