Trì Xán nâng cằm chỉ Kiều Chiêu: "Người ta muốn đi cùng thần y."
Dương Hậu Thừa vừa thấy Kiều Chiêu đã tỉnh, mặt mày đầy vẻ vui mừng chân thành, cất bước đi qua nói: "Thật tốt quá, nha đầu rốt cuộc cũng tỉnh."
Trong không khí vui mừng chợt tới, chàng đã quên phải khách khí gọi nàng là Lê cô nương.
Tất nhiên là Kiều Chiêu không ngại, chỉ nhìn chàng mỉm cười: "Ta tỉnh lại rồi."
Giọng nói khàn khàn của nàng làm Dương Hậu Thừa nhíu mày: "Giọng khàn hết cả rồi, vẫn không thoải mái à?" "À, còn có chút váng đầu. Thần y nói bệnh ta có chút nặng, mời ta đi cùng ngài để tiện chữa trị."
Dương Hậu Thừa ngẩn người, sau đó tươi cười: "Hóa ra là như thế. Có thần y chăm sóc tất nhiên tốt hơn đi với chúng ta."
Trì Xán mím chặt môi, không hé răng.
Từ cửa truyền đến một giọng nói ôn hòa: "Lê cô nương muốn đi theo ai vậy?"
Mọi người nhìn lại thì thấy một vị công tử trẻ tuổi ôn nhuận như ngọc đi vào, theo sau là một nha đầu tầm mười lăm sáu tuổi.
Dương Hậu Thừa giải thích qua cho Chu Ngạn.
Nghe chàng giải thích xong, Chu Ngạn nhìn Kiều Chiêu rồi sâu xa nói: "Huynh nói đúng, Lê cô nương nên đi cùng thần y thì tốt hơn."
Chàng nói xong thì cúi mình thật sâu với Lý thần y, cất cao giọng nói: "Vậy kính nhờ thần y."
Thấy hai vị bạn tốt đều nói như thế, lại thêm bộ dáng không tim không phổi của tiểu cô nương, Trì Xán trong lòng càng bực mình, có cảm giác cải trắng do mình thuận tay nhặt được bên đường bị heo cướp mất. Tuy rằng chàng cũng không yêu thích gì ngọn cải trắng ấy, nhưng cải trắng kia thà đi theo heo cũng không thèm để ý đến chàng, thật chua xót biết bao.
"Vậy thì mau thu dọn đồ đạc đi, không tiễn. Tạm biệt." Trì Xán lạnh lùng nói.
Chàng vốn tuấn tú, dẫu có ra vẻ lạnh lùng thì gương mặt vẫn đẹp đến chấn động lòng người.
Chu Ngạn đăm chiêu nhìn bạn mình.
Chung quy vẫn cảm thấy người nào đó đang giận dỗi.
Chàng nén cười kéo nha đầu theo sau đến trước mặt Kiều Chiêu: "Lê cô nương, đường xá hồi kinh xa xôi, muội chỉ có một mình thì thật bất tiện. Ta đã mua cho muội một nha hoàn."
Kiều Chiêu hơi bất ngờ, liếc qua nha hoàn, thấy nàng thanh tú sáng sủa. Hiện tại trước mặt nhiều người tuy rằng có chút khẩn trương lại không sợ sệt, có thể thấy là đã được chọn lựa tỉ mỉ. Trong lòng không khỏi ấm áp, nàng thành tâm cảm ơn: "Làm phiền Chu đại ca rồi." Chu Ngạn nhoẻn miệng cười với nàng rồi quay về Lý thần y nói: "Chúng ta đã thuê hết cả thuyền này, còn thừa không ít phòng trống. Nếu cũng trở lại kinh thành, sao thần y không đi cùng luôn?"
Dương Hậu Thừa vỗ trán: "Đúng vậy, mọi người đi cùng nhau thì tốt rồi, ta nhất thời căng thẳng nên quên mất."
Chu Ngạn nghi hoặc.
Bạn tốt của chàng không sợ trời không sợ đất sao lại căng thẳng cái gì?
Dương Hậu Thừa bất đắc dĩ buông thõng tay.
Vị thần y đang đứng trước mặt chàng tùy tay ném đại mấy cái kim thêu cũng làm chàng trúng độc. Từ giờ đến chết, chắc dư vị chua cay của giải dược khó có thể nào phai trong tâm trí chàng. Còn không căng thẳng được à? Nhưng chuyện mất mặt như vậy nói ra ở chỗ đông người thế này cũng không hay.
Trì Xán không mở miệng nhưng lỗ tai lại giật giật.
Sắc mặt Kiều Chiêu bình thản, nàng biết Lý thần y chắc chắn sẽ không đồng ý, vì ——
Lý thần y xua xua tay, nói: "Không được, ta bị say tàu!"
Mọi người: "..."
Lý thần y hoàn toàn không thèm quan tâm mọi người nghĩ gì, quay ra dặn dò Kiều Chiêu: "Nhanh chóng thu thập đồ đạc đi, lão phu ở trên bến tàu chờ cháu."
"Vâng." Kiều Chiêu ngoan ngoãn đáp lời.
Chờ mọi người đều đi ra ngoài, còn lại mỗi Kiều Chiêu và nha hoàn mới được mua, nàng liền ôn hòa nói: "Làm phiền em rồi."
"Ôi, cô nương quá lời với nô tỳ rồi." Nha hoàn nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, trong lòng ngạc nhiên thấy chủ tử mới tuy có dung mạo nhu mì nhưng tính tình lại lạnh nhạt ít nói.
Nàng ấy không biết giờ phút này tinh thần và thể xác Kiều Chiêu đều đau đớn.
Tựa như dây cung đang được kéo căng thì bị buông ra, làm sao nàng còn sức mà nói chuyện.
Đồ đạc của Kiều Chiêu không nhiều. Nha hoàn loáng một cái đã thu dọn xong, chẳng mất công sức gì. Sau đó, cầm tay nải nhỏ nói với Kiều Chiêu đang dựa trên giường chợp mắt: "Cô nương, xong rồi ạ."
Kiều Chiêu mở mắt ra, con ngươi đen láy lóe lên, cố gắng đứng lên: "Em đỡ ta đi ra ngoài."
Nàng sốt đến mức cả người không một chút sức lực nào, không tự mình đi được.
Nha hoàn tiến lại, đỡ lấy cánh tay Kiều Chiêu.
Chủ tớ hai người đi ra ngoài, chỉ thấy Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa đang chờ, lại không thấy bóng dáng Trì Xán.
Không đợi bọn họ mở miệng, Kiều Chiêu đã buông tay nha hoàn, nhún gối thi lễ: "Chu đại ca, Dương đại ca, mấy ngày nay đa tạ các huynh đã chiếu cố, sau này nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ báo đáp."
Dương Hậu Thừa vội xua xua tay: "Không cần không cần, muội có thể bình an về nhà là tốt rồi."
Ánh mắt Chu Ngạn dừng lại trên cái trán trơn bóng của cô nương. Trên mặt chảy đầy mồ hôi nhưng dáng người nàng khi hành lễ với hai người lại tao nhã chỉnh tề.
Chu Ngạn thở dài trong lòng, cất lời: "Lê cô nương, tại hạ... là Chu Ngạn, nếu sau khi hồi kinh gặp chuyện khó xử, có thể sai người đến phủ Thái Ninh Hầu tìm ta..."
Kiều Chiêu hơi giật mình.
Nói cho nàng tên và thân phận tức là đã thật sự coi nàng là bằng hữu.
Dương Hậu Thừa kinh ngạc liếc nhìn vị bằng hữu tốt một cái, tiếp lời: "Dương Hậu Thừa, phủ Lưu Hưng Hầu. Tiểu cô nương đừng quên Dương đại ca của muội nhé."
Chàng vốn nghĩ, với tính tình Chu Ngạn thì sẽ không dễ dàng nói cho một vị cô nương thân phận thật của huynh ấy. Không ngờ hoá ra lại còn nói ra trước chàng.
"Tất nhiên là không rồi." Kiều Chiêu vẫn nở nụ cười, nhưng mồ hôi lạnh đã chảy đầy gò má. Nàng cũng không để ý mà thoải mái hỏi: "Trì đại ca đâu rồi?"
Trì đại ca...
Chu Ngạn cùng Dương Hậu Thừa yên lặng đối diện.
Tên kia vừa nãy cứ như bị động kinh.
Dương Hậu Thừa nói đùa: "Huynh ấy hả. Thấy muội phải đi lòng đau muốn chết nên trốn vào một góc mà khóc rồi."
Tất nhiên không ai tin. Kiều Chiêu đành nói: "Vậy phiền hai vị đại ca thay ta nói lời từ biệt Trì đại ca."
Nàng lại nhún gối thêm lần nữa. Sau đó vịn vào tay nha hoàn, xoay người bước vào xe ngựa đang chờ ở bến tàu.
Hai người Chu Ngạn yên lặng nhìn nàng lên xe ngựa, vẫn luôn không quay đầu lại.
"Nha đầu này đúng là. Nói đi là đi luôn." Bỗng nhiên thiếu mất một người, Dương Hậu Thừa cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Đúng vậy, sau này đến lượt ta phải chịu khổ sở rồi."
"Hả?"
"Lại bị Thập Hi bắt chơi cờ."
Hai người cười nói rồi chuẩn bị quay lại khoang thuyền thì thấy tấm mành trên chiếc xe ngựa đang đậu cách đó không xa bỗng nhiên bị vén lên. Nha hoàn từ trên xe nhảy xuống.
Hai người dừng chân.
Nha hoàn nhanh chóng chạy đến gần, trước tiên thi lễ rồi sau đó đưa ra một bình sứ màu trắng, vội vàng nói: "Đây là kim sang dược mà cô nương xin được từ thần y, dành cho Trì công tử."
*Kim sang dược: Thuốc chữa vết thương do binh khí như kiếm gây nên
Nàng đem bình sứ giao cho Chu Ngạn, rồi lại hành lễ với hai người lần nữa, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
"Nha đầu này quả là có tâm." Nhác thấy xe ngựa chậm rãi chạy, Dương Hậu Thừa nói thầm.
Chu Ngạn cười cười, nắm chặt bình sứ trong tay rồi xoay người thì thấy Trì Xán đang đứng ở cửa, không nói một lời.
Chàng mới đổi xiêm y khác, không còn thấy được vết máu loang lổ trên bả vai.