Bình sứ trắng nõn bay qua tạo thành một đường cong hoàn hảo, rơi trúng vào tay Trì Xán.
Trì Xán siết chặt chiếc bình không nói câu nào, xoay người đi vào.
Xe ngựa chạy từ từ trên quan đạo, Kiều Chiêu nằm nghiêng trên sạp nhỏ trong xe, nghe nha hoàn bẩm báo: "Cô nương, đã đem kim sang dược giao cho Chu công tử."
Lý thần y đuổi nha hoàn sang một bên, nói: "Nha đầu lợi hại đấy, đem thuốc ta chế ra đi lấy lòng người khác."
Nói rồi lão đưa nàng một viên thuốc: "Uống cái này đi."
Kiều Chiêu nhận lấy, uống không chút do dự.
Lý thần y trong lòng rất hài lòng nhưng ngoài miệng lại nói: "Cho cái gì cũng dám uống. Không sợ là thuốc độc à?"
"Lý gia gia là người có trái tim y đức mà." Kiều Chiêu uống thuốc xong cảm thấy thoải mái hơn, cười nói. "Ngươi gọi ta là cái gì cơ?" Lý thần y ngẩn ra, cảm giác khác thường ngày càng mãnh liệt trong lòng.
Kiều Chiêu nghiêng đầu: "Ta gọi ngài là Lý gia gia. Hay để ta gọi ngài là Lý thần y?"
Từ nhỏ đến lớn, thời gian nàng ở cùng vị Lý thần y này còn lâu hơn so với khi ở cùng cha mẹ. Lý thần y tính tình kỳ quái, thế mà lại đối xử nhiệt tình với một tiểu cô nương mới gặp như vậy, làm nàng không thể trộm nghĩ: liệu Lý thần y đã phát hiện ra điều gì rồi?
Người sẽ cảm thấy nàng giống người người từng kiên nhẫn dạy dỗ kia sao?
Lý thần y cười rộ lên: "Thế thì gọi là Lý gia gia đi. Nha đầu tên là gì?"
Khuê danh của cô nương vốn không tiện nói ra cho người ngoài, nhưng trước mặt một vị trưởng lão thì không cần quá câu nệ. Kiều Chiêu thản nhiên nói: "Ta họ Lê, tên một chữ "Chiêu"." ""Chiêu" nào?" Lông mày Lý thần y khẽ động.
Kiều Chiêu mặt không đổi sắc nói: " "Chiêu" lấy từ câu "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu"."
*Dịch nghĩa: Sáng suốt của người có đức có tài sẽ khiến người khác sáng suốt.
Lý thần y ngẩn cả người, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.
Bé gái ngồi ngay ngắn trên ghế đá giúp tổ phụ đấm chân. Nàng nghe lão hỏi xong thì ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Ta là Kiều Chiêu, chữ "Chiêu" lấy từ câu "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu"."
Lý thần y nhìn Kiều Chiêu hồi lâu rồi khẽ thở dài: "Cách giải thích này cũng hiếm thấy."
Người thường sẽ lấy chữ "Chiêu" từ câu "Nhật nguyệt chiêu chiêu".
*Dịch nghĩa: Ánh trăng sáng
Cảm giác kỳ quái trong lòng lão càng lúc càng sâu thêm. Nghĩ đến mạch tượng kỳ lạ của tiểu cô nương, giống như là hồn xác tách biệt, một suy nghĩ kinh hãi thế tục thoảng qua làm lão phải lắc đầu bật cười. Nha đầu kia giờ phút này chắc hẳn đang ở phương Bắc xa xôi. Lão nhất định đã bị mấy thứ nghiên cứu hai năm gần đây làm cho hồ đồ rồi.
"Nghỉ ngơi cho khỏe đi. Uống thuốc xong ngươi sẽ đổ mồ hôi, bệnh tích tụ trong người thoát hết ra ngoài là được."
Tuổi thì còn nhỏ mà hình như đã trải qua sự việc gì đó vô cùng bi thảm, cho nên thân xác mới suy sụp như vậy. Nha đầu này cũng thật nặng tâm tư.
Lý thần y nghĩ đến đây, lại nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Kiều Chiêu, rồi mới chuyển qua một bên chợp mắt.
Trên một con thuyền, một vị nam tử ngồi đơn độc bên cửa sổ, miệng nhấp từng ngụm trà.
Một con bồ câu sà xuống boong tàu, đáp vào lòng bàn tay một người.
Người nọ mau chóng gỡ xuống mảnh tin ở trên chân bồ câu, rồi tiến vào: "Đại nhân, phía Đài Thủy truyền tin đến."
Nam tử nhận lấy tờ giấy, đảo mắt lướt qua nội dung rồi xé nát tờ giấy rải ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Ở bến Đài Thủy, tiểu cô nương leo lên một chiếc xe ngựa khác rồi tách khỏi đám người kia?"
Rõ ràng chỉ là tiểu cô nương bình thường, sao mọi chuyện lại càng ngày càng thú vị?
Ở Cẩm Y Vệ lâu đã mài sắc sự nhạy bén và tỉ mỉ trong hành động của hắn. Nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, hắn phân phó: "Điều nhân thủ đi theo tiểu cô nương kia, xem xem đám người kia là ai."
Hóa ra nam tử này chính là người từng bị ba người Trì Xán bàn qua, Giang Thập Tam, nghĩa tử của Giang Đại Đô Đốc, Giang Viễn Triều.
Cẩm Y Vệ đóng quân khắp cả nước, hình thành mạng lưới tình báo khổng lồ chuyên thu thập những tin tức quan trọng về kinh thành.
Hắn đóng ở Gia Phong, tất nhiên là không thể theo dõi tất cả mọi người, mà sẽ chỉ tập trung vào những quan viên giữ chức vị đặc biệt. Còn như Hạnh Lâm Kiều gia, tuy đã không còn ở trong triều đình nhưng vẫn có sức ảnh hưởng như cũ. Tình hình cũng sẽ được theo sát thường xuyên.
Chỉ là không nghĩ tới Kiều gia lại bị thiêu sạch chỉ sau một trận hỏa hoạn. Tuy hắn cảm thấy có chỗ kỳ lạ nhưng lại không rõ nội tình, chỉ có thể phái người giám sát chặt chẽ; được vài ngày thì thấy mấy người kia tới, đương nhiên là phải đưa họ vào tầm theo dõi.
Dù thế nào thì sang ngày hôm sau, Giang Viễn Triều cũng biết được thân phận của lão già kia.
"Hóa ra là Lý thần y hành tung khó đoán!" Kể cả là Giang Viễn Triều vốn luôn trấn tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi giật mình.
Lý thần y là ai, đó là danh y mà đương kim Hoàng Thượng cũng phải dùng lễ mà đối đãi, lão nói không muốn vào Thái Y Viện, Hoàng Thượng cũng không ép buộc, mặc lão rời đi.
Hắn nhớ rõ nghĩa phụ từng nói, Lý thần y có giữ một khối kim bài miễn tử.
"Thân phận mấy người còn lại thì sao?"
Thuộc hạ cung kính trả lời: "Thần tra không được, xem chừng đều là cao thủ, hẳn là hộ vệ được bồi dưỡng riêng."
Giang Viễn Triều ngón tay thon dài cong lại, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, gõ xuống từng tiếng từng tiếng.
"Xem ra là trong kinh có vị quý nhân lần được tung tích vị thần y này nên thỉnh lão về xem bệnh." Hắn suy đoán, đặt chén trà lên mặt bàn rồi đứng dậy.
Dáng người hắn rắn rỏi, lại cao lớn. Sải chân ra ngoài cửa, hắn hít một hơi gió sông thật sâu rồi phân phó: "Đến gần bờ thì sắp xếp cho ta một chiếc xe ngựa."
So với mấy vị công tử bột ở kinh thành, hiển nhiên vị kia Lý thần y đáng để theo dõi hơn.
Một người luôn thực hiện những nhiệm vụ quan trọng nhất, lời nói việc làm tự nhiên chịu ảnh hưởng mạnh. Giang Viễn Triều biết rõ từ đây đi đến kinh thành để theo dõi thần y là rất xa, vẫn quyết định tự mình theo.
Nếu thu hoạch được cái gì bất ngờ, nghĩa phụ nhất định sẽ cao hứng.
Đầu xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc, người ngựa trên quan đạo cũng đông hơn, phóng mắt nhìn, xe ngựa chở Kiều Chiêu như lẫn vào trong cảnh tượng phồn vinh, không có chút nào đáng chú ý.
Cảnh xuân càng đậm, kinh thành càng gần.
Thân thể Kiều Chiêu ngày một tốt lên, nhưng tâm tình của nàng lại không có giây nào thả lỏng.
Không đến vài ngày nữa là có thể nhìn thấy cha mẹ người thân của Lê Chiêu. Kể cả khi có tất cả ký ức của Lê Chiêu thì mọi thứ đối với nàng vẫn rất đỗi xa lạ.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, xa phu ra vẻ cung kính hỏi Lý thần y: "Ven đường có một trà quán, không chỉ có nước trà mà còn có bánh bao nóng hổi. Ngài có muốn dừng chân nếm thử không ạ?"
Đường đi thật vất vả, vừa nghe có bánh bao nóng hổi, Lý thần y vốn vẫn luôn nhắm mắt ngay lập tức mở mắt ra: "Muốn."
"Vâng ạ, để tiểu nhân đi mua luôn."
Lý thần y ngăn hắn lại: "Không cần, chúng ta đi xuống ăn."
Vẻ mặt hộ vệ lập tức do dự: "Vậy --"
"Lải nhải gì nữa, lắc lư mãi trên xe ngựa này làm xương cốt ta nát hết cả rồi." Lý thần y căn bản không thèm để ý tới hộ vệ, trực tiếp nhảy xuống.
Kiều Chiêu thấy thế theo gót ra ngoài.
Bọn họ giả thành hai ông cháu xuất hành, để hộ vệ và nha hoàn che chở rồi ngồi xuống một cái bàn trống, bà chủ mau chóng bưng lên một đĩa bánh bao lớn nóng hôi hổi cùng một bình trà.
Lý thần y cầm lấy bánh bao cắn một miếng, gật gù: "Không tồi."
Tuy rằng lão không thích tới kinh thành, nhưng cũng không phủ nhận, không nói đến việc càng gần kinh thành quan đạo càng sạch sẽ, ngay cả bánh bao ở quán ven đường so với nơi khác cũng ngon hơn.
Kiều Chiêu cầm lấy một cái bánh bao, yên lặng ăn.
Lý thần y không muốn mau phải trở lại xe ngựa, cầm một ly trà rồi nghe mấy vị khách nhân bàn bên nói chuyện phiếm.
Có người thắc mắc: "Ngày xuân gió lớn bụi nhiều, sao so với lần trước ta đến, quan đạo lại có vẻ sạch sẽ hơn?"
Người bên cạnh lập tức cười nói: "Bằng hữu nhất định là từ xa tới nên không biết, Bắc chinh Tướng quân của chúng ta sắp hồi kinh, quan đạo này mỗi ngày đều phải quét sạch sẽ một lần đấy."