Thiều Quang Mạn

Chương 156: Sách quý



Chương 156: Sách quý

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Trân châu cất lâu sẽ không sáng đẹp như trước, nếu cứ cất yên trong phòng thì thà chia cho mọi người còn hơn."

Băng Lục lệ chảy thành dòng khóc lóc: "Sao lại cất yên ạ, mỗi ngày tiểu tỳ sẽ lôi ra đếm lại một lần, thế là được rồi."

Kiều Chiêu buồn cười: "Được rồi, em mau đứng lên đi. Những thứ này đối với ta đều là đồ từ trên trời rơi xuống, của thiên trả địa, phân phát bớt ra yên tâm hơn."

Băng Lục nghe vậy, vẫn không đứng lên.

Hình như người ta cũng từng nói như là có tiền gặp họa. Vẫn là cô nương lợi hại nhất, nói gì cũng đúng.

"Nhưng mà thật sự phải chia hết cho các cô nương khác ạ? Đưa cho Tứ cô nương với Lục cô nương thì cũng đành nhưng nếu đưa cho Đại cô nương thì tiểu tỳ thấy không đáng thay cho cô nương ấy. Nhưng mà đều là tỷ muội trong phủ, nếu cô nương lại gạt Đại cô nương ra một bên, nhất định Đại cô nương sẽ mách lão phu nhân cho mà xem." Băng Lục nghĩ đến việc phải chia trân châu cho Lê Kiểu, lòng như bị dao cắt.
Gần đây Tứ cô nương và Lục cô nương đều rất an phận trước mặt cô nương nhà nàng. Còn Đại cô nương còn vừa tính kế lên người cô nương đấy, cho mấy đóa châu hoa thì cũng đành chịu, dựa vào đâu mà phải cho cả trân châu?

"Đưa cho các tỷ muội châu hoa, còn trân châu thì đưa cho trưởng bối. Băng Lục, em tìm hai hộp nhỏ rồi chia trân châu ra, đưa cho nương với Nhị thái thái."

Băng Lục nghe vậy thì vỗ tay: "Cô nương chia thật hay!"

Nhất định thái thái sẽ không chia trân châu cho cái đồ vô ơn là Đại cô nương, đưa trân châu cho Nhị thái thái thì cũng chẳng khác gì đưa cho mấy người Tứ cô nương, thế nào cũng không có phần cho Đại cô nương.

Kiều Chiêu cười cười.

Đúng là nàng không độ lượng đến mức vui vẻ đưa trân châu cho Lê Kiểu.

"Gốc san hô đỏ này thì đem đến Thanh Tùng đường đi, đưa qua đó chút đĩnh bạc nữa, thỉnh lão phu nhân chọn cho ta một chiếc xe ngựa nhỏ bé xinh xắn chắc bền. Đống bạc còn lại thì đổi thành ngân phiếu. Còn vàng lá dược liệu thì A Châu, em kiểm kê cẩn thận đi."
Kiều Chiêu phân phó xong, cuối cùng chỉ vào rương sách: "Băng Lục, em chuyển rương sách vào trong phòng đi. Từ giờ đến lúc ăn cơm không cần vào làm phiền ta, ta muốn đọc sách."

Cả một rương sách được chuyển vào phòng, Kiều Chiêu nhìn từng quyển.

Sách thuốc trên cùng nàng đã học qua hết rồi, xem đến bên dưới, có một quyển vẫn còn thơm mùi mực, trên bìa đặt một phong thư.

Cầm phong thư lên, lộ ra bìa sách, là nét chữ Kiều Chiêu đã quá quen thuộc: Bút ký kỳ nan tạp chứng*.

*những chứng bệnh kỳ lạ khó gặp khó chữa.

Ánh mắt Kiều Chiêu sáng lên nhưng cũng không vội vàng mở sách ra xem, mà đọc bức thư trước.

Là thư do chính tay Lý thần y viết, nội dung chủ yếu nói rằng cuốn "Bút ký kỳ nan tạp chứng" này tổng hợp tâm huyết trọn đời của lão, cố ý viết ra để nàng đọc và tìm hiểu. Nhưng vì nội dung bên trong quá mức kinh người nên dặn nàng rằng sau khi nhớ hết thì hãy hủy sạch đi, tránh rơi vào tay những người tâm địa bất chính, gây ra tội nghiệt ngút trời.
Ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng lướt qua bìa sách, Kiều Chiêu như thấy dáng vẻ lão giả râu tóc bạc phơ thoăn thoắt đưa bút dưới ánh đèn.

Trong lòng nàng có chút mằn mặn, lại có chút ngọt, nhấc tấm sách quý giá lên đọc từng chữ từng chữ.

Bất tri bất giác đã đến xế trưa, A Châu đứng ở cửa nói: "Cô nương, nên dùng bữa thôi."

Kiều Chiêu xoa mắt, gương mặt vốn luôn bình tĩnh lúc này trắng hơn bình thường, một lúc sau mới khàn giọng nói: "A Châu, lấy chậu lửa ra đây."

A Châu không nói nửa lời bưng ra một chậu lửa và một cây nến.

Kiều Chiêu lưu luyến nhìn cuốn sách vẫn vương mùi mực, thở dài trong lòng, tự tay đặt cuốn sách lên ngọn lửa.

Cuốn sách nhanh chóng bị ngọn lửa liếʍ lấy rồi nuốt mất, hóa thành tro bụi trong ánh lửa, chỉ để lại làn khói lượn lờ.

Tuyệt tác kinh động thế nhân giờ đây đã tan thành mây khói, kể cả người vẫn luôn dửng dưng như Kiều Chiêu giờ đây cũng đượm vẻ không nỡ.

Nhưng Lý gia gia nói đúng, nội dung trong sách quá mức kinh hãi thế tục, một khi bị đại phu có tâm địa bất chính đọc được, thế nào cũng gây ra tai họa.

Cách tốt nhất là truyền miệng những thứ ghi trong sách, chắc hẳn nếu Lý gia gia không biết nàng đọc cái gì rồi thì sẽ không quên, cũng sẽ không gửi quyển sách này cho nàng bây giờ.

Tiêu hủy sạch sẽ cuốn sách quý, Kiều Chiêu mới để ý đến phía dưới cái rương.

Dưới cuốn sách quý là một túi da lớn bằng lòng bàn tay, mở ra hóa ra là một hàng ngân châm để châm cứu.

Cầm túi da lên, Kiều Chiêu mới đột nhiên nhớ ra, khi nàng còn ở Kiều gia ở thôn Hạnh Tử, lần cuối trước khi chia tay Lý gia gia, Lý gia gia cười ha hả nói rằng lần sau khi gặp lại, Lý gia gia sẽ tặng nàng một bộ ngân châm làm quà.

May mắn biết bao, cuối cùng nàng vẫn nhận được món quà này.

Kiều Chiêu vui vẻ trong lòng, đến thư phòng phác ra một chiếc hà bao rồi đưa cho A Châu: "Em rất khéo tay, em làm cho ta một chiếc hà bao giống thế này đi."

Sau đó nàng còn cố tình chỉ một góc hà bao: "Nhớ thêu mắt con vịt này màu xanh nhé."

Nàng vẫn còn nhớ hồi bé có lần vẽ vịt, phát hiện ra một con vịt trong hồ có mắt màu xanh, nàng bắt ngay con vịt về khoe với tổ phụ và Lý gia gia. Tổ phụ cũng chưa thấy bao giờ, còn Lý gia gia thì bĩu môi: Hiếm gì cái thứ này, đấy là vì con vịt này có bệnh thế mà lại thành kỳ vật hiếm lạ cho đám quan lại quý nhân chỉ biết ăn no ngủ kỹ. Cũng giống như nai trắng chim trấm trắng gì đó, thật ra chỉ là đám động vật có bệnh thôi.

Đấy là lần đầu tiên nàng biết đến y thuật, sau đó còn năn nỉ tổ mẫu thêu một con vịt mắt xanh lên hà bao làm kỷ niệm. Cái hà bao trước đây đúng là nàng tự tay làm tặng người, nhưng muốn thêu vịt lên thì quả là lực bất tòng tâm.

Kiều Chiêu giao xong việc thì mới thấy bụng đói cồn cào, nhanh chóng đi rửa tay dùng cơm.

Tây viện yên ả thanh tịnh, những viện tử khác thì náo nhiệt hẳn lên vì quà Kiều Chiêu đưa sang.

Trong Cẩm Dung uyển, Nhị thái thái Lưu thị cầm hộp trân châu vui đến mức cười không khép miệng, nói với hai nữ nhi: "Nương đã bảo hai con hòa thuận với Tam cô nương là chỉ có đúng mà. Lúc nãy nương nhìn rõ ràng, hộp trân châu kia cùng lắm chỉ chia làm hai được thôi, quả nhiên hỏi Băng Lục đưa đồ sang, thì đúng là chỉ chia thành hai phần, một phần cho bá mẫu các con, phần còn lại là cho nương.

Chậc chậc, Tam cô nương đúng là làm việc giọt nước cũng không lọt nổi.

Đại tẩu Hà thị mà nhận được nửa hộp trân châu, thể nào chẳng đưa hết cho con gái ruột làm đồ trang sức, nửa hộp còn lại đưa cho bà tất nhiên sẽ chia ra cho ba mẹ con dùng, thế thì Đại cô nương chẳng có nổi một viên, lại còn không biết kể khổ với ai.

Lão phu nhân có yêu thương Đại cô nương đến mấy thì gốc san hô đỏ kia cũng không chia làm hai được, phải không?

"Các con nhớ kỹ cho nương, sau này cứ cư xử cho tốt với Tam cô nương, con bé là tỷ tỷ, các con có cúi đầu cũng không mất mặt. Nhất là Thiền Nhi, không thể vì tuổi nhỏ mà không biết giữ miệng."

Tam cô nương trừng trị Đại cô nương còn gọn gàng như vậy, hai khuê nữ bà nuông chiều như thế mà xông lên thì chỉ tổ phí công.

Nửa hộp trân châu và hoa châu đặc chế tinh xảo xinh đẹp từ trong cung cũng làm lóa mắt các tiểu cô nương, Lê Thiền hào hứng đáp: "Nương, biết rồi."

Tứ cô nương Lê Yên yên lặng một lát rồi cũng nghiêm túc nói với Lưu thị: "Nương, sau này con sẽ nhắc nhở muội muội."

Tại Đông viện Nhã Hòa uyển, Lê Kiểu hung hăng ném đám hoa châu vừa được đưa sang xuống đất, ôm nhũ mẫu khóc lóc: "Nhũ mẫu, nhũ mẫu yên tâm, chắc chắn sẽ có một ngày ta trả thù này thay nhũ mẫu!"

Nhũ mẫu nghiêm túc nói: "Cô nương, nhặt hoa châu lên!"

Chương 157: Lê Đại cô nương tan nát cõi lòng