Thiều Quang Mạn

Chương 163: Nhất minh kinh nhân



Chương 163: Nhất minh kinh nhân

Edit & Beta: Ha Ni Kên

*Nhất minh kinh nhân: thành ngữ Trung Quốc, có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.

Lan Tích Nồng hỏi vậy khiến các cô nương đội còn lại rơi vào trầm mặc.

Vế trên đặt ra đã khó, đối lại được vế dưới đã chẳng dễ dàng gì, Khấu Đại cô nương lại còn ứng thêm một vế nữa rồi, nếu muốn đối ra vế dưới thứ ba, quá là khó khăn.

Nhất thời trong đình yên lặng như tờ. Có cô nương nâng chén trà lên nghiền ngẫm nghĩ ngợi, có cô nương mân mê khăn tay theo bản năng. Ai ai cũng biết, nếu lúc này đối ra được câu thứ ba, đó là chuyện vinh quang vô cùng.
Gió thổi làm dãy tử đằng rủ xuống từ mái đình đung đưa, hương hoa nhàn nhạt tràn vào nhưng cũng không ai rảnh để thưởng thức.

Lan Tích Nồng bật cười thành tiếng: "Các tỷ muội nghĩ ra vế dưới thứ ba chưa?"

Nàng nói xong thì nhẹ nhàng liếc sang Hứa Kinh Hồng một cái.

Hứa Kinh Hồng cầm quạt tròn phe phẩy, hoàn toàn chẳng có nửa điểm lo lắng.

"Hứa cô nương đã nghĩ ra chưa?" Lan Tích Nồng mở miệng hỏi.

Chúng cô nương hướng hết hy vọng về Hứa Kinh Hồng.

Thủ phụ Lan Sơn và Thứ phụ Hứa Minh Đạt đều là những người tài danh tiếng tăm. Cô nương xuất thân từ dõng dõi thư hương như vậy, tất nhiên khả năng thi thư tài giỏi hơn các cô nương phủ huân quý vài phần.

Thấy mọi người nhìn sang, Hứa Kinh Hồng thản nhiên: "Không nghĩ ra. Sao Lan cô nương không hỏi người khác?"

Ai quy định rằng tổ phụ của nàng là Thứ phụ thì nàng sẽ phải đáp lại câu đối chứ? Hứa Kinh Hồng cười nhạt.
"Không biết người khác thì sao?"

Các cô nương đội Hứa Kinh Hồng tim đập rộn ràng.

Vừa rồi đúng là đã đối ra được hai vế, cũng coi như qua, không cần uống rượu. Nhưng phải nghĩ ra vế thứ ba thì mới giành được lợi. Giờ các nàng không đối được thêm, nhỡ đến phiên các nàng ra câu đối, đối phương đối lại được ba vế, như vậy theo quy tắc thì các nàng vẫn bị phạt.

Các nàng đều là các cô nương, hôm nay gặp gỡ thế này chuẩn bị đồ uống là rượu trái cây. Dù chỉ uống một ly thôi cũng không sao, nhưng nếu bị phạt một ly thì cũng chẳng vẻ vang gì.

Tình huống như vậy, ai chẳng muốn giữ thể diện. Chưa kể các nàng còn toàn là những người được tắm trong sự tán dương từ bé đến giờ, người ngoài nhìn vào ai lại không tán thưởng một câu thiên chi kiêu nữ chứ.

*Con cưng của trời
"Lan cô nương đợi chúng ta nghĩ thêm một chút đã." Có người nói.

Chơi đối câu đối, tài năng là một chuyện, còn cần linh cảm chợt lóe nữa. Người ta đã đối ra được một vế dưới rồi, làm sao dễ vậy mà nghĩ ngay ra vế thứ hai, dù sao vế trên của Lan Tích Nồng cũng không phải là một vế đối đơn giản tầm thường như vậy.

Lan Tích Nồng cong môi, bỗng nhiên nhìn về Kiều Chiêu, lên tiếng nói: "Lê cô nương –"

Kiều Chiêu đang để ý đến Âu Dương Vi Vũ, nhất thời không kịp nhận ra là đang gọi nàng.

Mà Lê Kiểu vừa nhen nhóm suy nghĩ muốn được nhất minh kinh nhân, đang vắt óc nghĩ ra vế sau, ngẩng đầu lên theo bản năng, nói: "Ừm, Lan cô nương gọi ta à?"

Lan Tích Nồng ngớ người, nhìn Kiều Chiêu một cái rồi cười cười: "Tự dưng ta lại quên mất, hai vị Lê cô nương là thân tỷ muội."

Lời này nói ra, Lê Kiểu đỏ bừng mặt.

Trong số tất cả các cô nương đang ngồi dưới mái đình này, chỉ có mình nàng không phải là thành viên Phức Sơn xã, đáy lòng vẫn tồn tại tự ti không dám nói với ai, giờ đây lại thành tiêu điểm của chúng cô nương. Xấu hổ, ê chề đốt cháy cõi lòng Lê Đại cô nương, bỏng rát đến mức nàng chỉ hận không được ngất đi.

Nhưng nếu ngất đi, chắc chắc còn mất thể diện hơn. Lê Kiểu đành âm thầm bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, chịu đựng cơn khó chịu hừng hực trong lòng.

Nàng không nên đến đây. Nếu Lê Tam đã gia nhập Phức Sơn xã, nàng phải tránh xa mới đúng, tránh cho mất mặt. Tất cả là vì tâm tư hiểm độc của Lê Tam, cớ sao phải che đậy tin tức này?

Đây là lần đầu tiên Lê Kiểu hối hận vì đến một buổi tụ tập náo nhiệt thế này, càng hận Kiều Chiêu hơn.

Cũng may lúng túng không duy trì quá lâu, Lan Tích Nồng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu là thân tỷ muội thì đều giống nhau rồi. Lê cô nương, phụ thân của cô nương là Tu soạn ở Hàn Lâm Viện phải không?"

Lần này thì Lê Kiểu chắc chắc, tiếng "Lê cô nương" kia là đang gọi nàng. Nhưng câu hỏi này càng khiến mặt nàng nóng hơn.

Quý nữ ở đây có ai không phải cô nương Hầu phủ, Bá phủ cơ chứ, toàn là tôn nữ Các lão, tôn nữ Thượng thư, nàng chỉ là nữ nhi của một Tu soạn cỏn con ở Hàn Lâm Viện, tự dưng Lan cô nương nhắc đến phụ thân của nàng là có ý gì?

"Ta nghe nói, lệnh tôn từng đạt Thám Hoa. Lệnh tôn tài hoa như vậy, chắc Lê cô nương cũng không tồi, không biết đã nghĩ ra được vế đối chư?" Lan Tích Nồng cười hỏi.

Nhìn gương mặt miệng cười mà mắt không cười của Lan Tích Nồng, Lê Kiểu bỗng nhiên hiểu ra: đây là phụ thân gây chuyện bên ngoài, người ta mới tìm đến đòi nợ từ nữ nhi là nàng.

Nghĩ đến đây, Lê Kiểu thấy hận vô cùng.

Rõ ràng Hàn Lâm Viện là nơi thanh quý nhất thiên

hạ, nhà ai có một người được vào Hàn Lâm Viện thì vinh dự vô cùng, chưa biết chừng qua hai ba chục năm là có thể thành một vị Các lão. Thế mà phụ thân của nàng suốt ngày chỉ làm trò cười ở Hàn Lâm Viện!

Rốt cuộc thì phụ thân của nàng chẳng có đầu óc gì cả, suốt ngày mắng chửi Thủ phụ Lan Sơn. Mà trên đời này bức tường nào mà chẳng có tai, thế nào mà chẳng khiến người ta ghi hận. Bây giờ mới chỉ là gây khó dễ nàng thôi, chưa biết chừng sau này sẽ bị tịch thu gia sản diệt hết cả nhà, giống như phụ thân của Âu Dương Vi Vũ vậy!

"Lê cô nương cuối cùng cũng không nghĩ ra à?" Thấy Lê Kiểu mãi không nói, Lan Tích Nồng có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Lê Kiểu chịu nỗi xẩu hổ, nhẹ giọng: "Vế trên của Lan cô nương thật là khó, các tỷ muội đã đối được hai vế dưới, trong chốc lát không nghĩ ra vế thứ ba."

Ngồi đây cũng không phải mình nàng không nghĩ ra, thật ra cũng không có gì mất mặt, chẳng qua mấy lời lăng nhăng mà phụ thân nói về quan trên khiến nàng quá lúng túng thôi.

"Người khác không nghĩ ra cũng không có gì lạ. Nhưng phụ thân của các vị tỷ muội ngồi đây cũng không xuất thân là Thám hoa như lệnh tôn. Chẳng phải người ta vẫn nói, hổ phụ không sinh khuyển nữ sao?"

Đến lúc này thì chúng cô nương cũng đã nhìn ra là Lan Tích Nồng đang cố tình nhằm vào vào tỷ muội Lê gia.

Hai tỷ muội Lê gia, Tam cô nương vừa gia nhập, vị Đại cô nương này còn nực cười hơn, hoàn toàn nhờ mặt mũi của Đỗ Phi Tuyết mới có thể vào đây ngồi, chẳng có ai nguyện ý giải vây trong tình huống này.

Về phần Tô Lạc Y và Chu Nhan, tuy đúng là người đã tiến cử Kiều Chiêu, nhưng khi nãy Lê Đại cô nương lại cướp lời đáp lại câu hỏi "Lê cô nương", người vướng vào rắc rối cũng không phải Kiều Chiêu, theo tính tình thì các nàng cũng lười nhiều chuyện.

Người thích hợp ra mặt nhất bây giờ là Đỗ Phi Tuyết, nhưng hiển nhiên nàng không nguyện ý chỉ vì một vị biểu tỷ mà đi đắc tội với tôn nữ của Thủ phụ Lan Sơn quyền khuynh triều đình, giờ cũng không nói lời nào.

Lan Tích Nồng cười ha hả một tiếng, ánh mắt đầy khinh thường chế nhạo: "Hay là, thật ra tiếng tốt lại chẳng xứng tài?"

Lời này, làm nhục Lê Quang Văn hay là Lê Kiểu thì cũng khó nói.

"Phương lạc ngô đồng ngô lạc phượng –" Kiều Chiêu vẫn giữ im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng, hấp dẫn ánh nhìn của các cô nương.

Nàng không để tâm, lạnh nhạt nói: "Ta đối vế dưới thế này đi: Châu liên bích hợp bích liên châu."

*Trân châu và ngọc bích xâu thành một chuỗi, ngọc quý cũng tụ lại một nơi, ý chỉ tình cảm nam nữ như ngọc quý trân châu trân quý đặt cùng một chỗ, hoặc chỉ là nhân tài kiệt xuất và những thứ đẹp đẽ tốt đẹp thường tập trung lại với nhau. Kiểu vật họp theo loài.

Trước sự kinh ngạc của chúng cô nương, nàng quay lại cười một tiếng, nhìn thẳng vào Lan Tích Nồng: "Ta còn có thể đối là: Thiên liên bích thủy bích thiên liên. Cũng có thể là: Vụ tỏa sơn đầu sơn tỏa vụ. Hoặc là: Hoa mãn đình viện đình mãn hoa..."

*Thiên liên bích thủy bích thiên liên: Trời xanh nối liền nước trong, cũng miêu tả cảnh sắc tươi đẹp của thiên nhiên.

Vụ tỏa sơn đầu sơn tỏa vụ: Miêu tả cảnh sương mù bao trùm ngọn núi hư hư ảo ảo, mặt biển chân trời dường như không phân biệt được với nhau tạo thành một chốn bồng lai tiên cảnh ai bước nhầm vào

Hoa mãn đình viện đình mãn hoa: Hoa nở đầy mái đình thì sẽ không nở thêm nữa... cũng có thể nói về quy mô nhỏ của mái đình viện

Hạ nhục phụ mẫu là việc chạm đến giới hạn cuối cùng của Kiều cô nương, giọng nàng vui vẻ thoải mái, nhưng biểu tình lại lạnh lùng vô cùng, liên tiếp đối ra bảy tám vế dưới, rồi mới điềm nhiên nói: "Thật ra thì ta thấy đối như thế này thì hợp lý hơn: Long tiềm khê động khê tiềm long."

*Rồng lặn dưới con suối nhỏ, con suối nhỏ mà lại có rồng đang ẩn mình

------------------------------------

Đoạn thơ ca có vẻ dịch ra hơi bị khớp nhưng mọi người có thể hiểu tạm là Kiều cô nương đúng là con nhà người ta câu nào câu nấy toàn câu xịn của các cụ nhà người ta truyền lại nha!

Chương 164: Trả đòn