Thiều Quang Mạn

Chương 164: Trả đòn



Chương 164: Trả đòn

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng

Long tiềm khê động khê tiềm long

Đúng như lời Kiều Chiêu, vế dưới này là thích hợp hơn cả.

Kiều Chiêu nói bình tĩnh điềm đạm, một hơi đáp lại bảy tám vế dưới, đã khiến chúng cô nương chấn động đến chưa tỉnh lại.

Đến khi các nàng tỉnh ra, tuy đa số mọi người ngại mặt mũi của Lan Tích Nồng nên không nói gì, nhưng nội tâm tấm tắc không ngừng.

Long tiềm khê động khê tiềm long.

Lan Tích Nồng ám chỉ phụ thân của Lê cô nương không thực sự có tài, không dạy nên nổi một nữ nhi có tài. Vế đối này của Lê Tam cô nương, ai bảo không phải là câu đáp trả cứng rắn nhất?

Trong mắt người đời, Tu soạn ở Hàn Lâm Viện chỉ là một chức quan lục phẩm bé bằng hạt vừng. Nhưng ai dám chắc không phải là rồng lặn dưới suối, rồi một ngày sẽ bay lượn khắp chân trời chứ?
Cái hay ở vế đối của Lê Tam cô nương không phải là dùng lời lẽ đanh thép lý luận với Lan Tích Nồng, mà là mượn vế sau để phản bác lại việc Lan Tích Nồng ám chỉ phụ thân của nàng "Tiếng tốt lại chẳng xứng tài", so với việc chỉ dùng võ mồm vô ích, phần nhanh trí và tài hoa này khiến cho các cô nương khác ngày ngày tự kiêu về tài năng của mình cũng không thể không ngấm ngầm khâm phục.

Tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên, chúng cô nương nghe thế nhìn lại, chỉ thấy Hứa Kinh Hồng vỗ tay vài phát, thản nhiên nói: "Lê Tam cô nương quả là có tài."

Thủ phụ Lan Sơn là tảng đá lớn đè nặng trong văn võ bá quan trong triều. Nhưng thế cục triều đình không tác động đến nổi trạch viện. Những cô nương này tất nhiên đều kiêng dè Lan Tích Nồng, nhưng có kiêng dè đến mấy thì chẳng qua cũng chỉ là một buổi tụ họp của các tiểu cô nương, nếu thật sự có mâu thuẫn, có là Thủ phụ thì cũng không ăn no rửng mỡ vì có kẻ giành châu hoa của tôn nữ mà nhấc tay đẩy ngã cha anh người ta trong triều. Vậy nên ý kiến bất đồng vẫn có.
Trong số các cô nương, chỉ có tôn nữ của Thứ phụ Hứa Minh Đạt là Hứa Kinh Hồng và con gái độc nhất của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường là Giang Thi Nhiễm là có thể nói chuyện mà không cần nhìn sắc mặc Lan Tích Nồng.

Thật ra thì Thứ phụ Hứa Minh Đạt từ trước đến nay tuy ngoài mặt vẫn trung thành với Thủ phụ Lan Sơn, những cũng có ít nhiều bất đồng. Nhưng Hứa cô nương bản tính vốn lạnh lùng, khinh thường cái trò nịnh trên nạt dưới kia, nên cũng không hẳn vì thế lực của tổ phụ mình có thể so ngang với Thủ phụ Lan Sơn mà như vậy.

Nói một cách chính xác thì trong số các cô nương, chỉ có phụ thân của Giang Thi Nhiễm là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường mới đáng kể đến. Đó là người mà đến cả Thủ phụ Lan Sơn cũng phải đối xử khách khí vài phần. Nếu nói Thủ phụ Lan Sơn là một triều thần có được thánh thượng ưa thích, thì Giang Đường chính là người được Minh Khang Đế tín nhiệm nhất.
Tiếng vỗ tay của Hứa Kinh Hồng như viên đá ném vào mặt hồ yên ả, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Rốt cục cũng chỉ là buổi tụ họp của mấy vị cô nương, cha anh có tranh đấu thế nào thì cũng khó mà xóa được bản tính trời ban, không ít cô nương cũng vỗ tay theo.

Chu Nhan vỗ nhẹ Kiều Chiêu, thở dài nói: "Ta một lòng muốn nhìn chữ Lê Tam cô nương viết, không ngờ tài ứng đối của Lê Tam cô nương còn khiến người khác kinh ngạc hơn nhiều."

Khấu Tử Mặc cũng nhìn kỹ Kiều Chiêu, ánh mắt thay đổi.

Đối lại được một câu hồi văn liên hay, được một vế hay hai vế đã là hiếm thấy rồi, thấy mà vị Lê Tam cô nương này một hơi đối ra được bảy tám vế dưới, đúng là khiến người khác giật mình.

Mấy năm trước trong một lần tình cờ, nàng cũng có may mắn được nghe Đại biểu tỷ nhà cô đối câu đối như vậy. Lúc ấy đúng là nhiệt huyết sôi trào tâm tình kích động.

Chỉ tiếc, Đại biểu tỷ còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn.

Khấu Tử Mặc thở dài trong lòng, lại nhìn Kiều Chiêu thêm một cái.

Lan Tích Nồng chăm chú nhìn Kiều Chiêu, đúng lúc chúng cô nương cho là nàng sẽ lại làm khó tỷ muội Lê gia, nàng chỉ khẽ cười: "Quả nhiên là Lê Tam cô nương có tài ứng đối, xem ra là cứ liên tục giấu nghề, đáng lẽ phải sớm gia nhập Phức Sơn xã mới phải."

Nàng đưa mắt, khẽ cười: "Người làm muội muội mà lại có tài hơn tỷ tỷ nhiều."

Lời này cũng có chút ẩn ý.

Sau trận ồn ào với Đỗ Phi Tuyết, các cô nương ở đây ai ai cũng biết vị Lê Đại cô nương này từ nhỏ mất mẹ, mẫu thân của Lê Tam cô nương là kế thất, như vậy, liệu có phải vì Lê Tam cô nương hưởng hết phần của Lê Đại cô nương nên mới có thể tài hoa hơn nhiều so với trưởng tỷ cùng cha như thế?

Nghe Lan Tích Nồng nói vậy, mặt Lê Kiểu đỏ đến mức nhỏ ra máu, ngón tay mới được gọt dũa cẩn thận bấm sâu vào lòng bàn tay, đau mấy cũng không bù lại được nhục nhã trong lòng.

Màn đối câu đối này không hề giống những thứ khác, phần năng lực này không thể nào làm giả được. Hóa ra từ trước đến giờ Lê Tam suốt ngày giả heo ăn thịt hổ, chỉ chực chờ có cơ hội để làm nàng khó chịu!

Trước kia nàng vẫn cười thầm việc kế mẫu không ngừng mời tiên sinh về dạy cho Lê Tam, cứ nghĩ là ném tiền ra ngoài cửa sổ, hóa ra chính nàng mới là kẻ ngu.

Kiều Chiêu đứng cạnh Lê Kiểu, cười cười: "Lan cô nương khen nhầm rồi, chẳng qua mỗi người lại có một sở trường riêng thôi. Đại tỷ của ta cực kỳ giỏi nữ hồng, ta có chạy theo cũng không kịp."

Ừ, mấy người ở đây, chắc tài nữ hồng của ai nàng cũng phải chạy dài theo mà vẫn không so kịp được, nên Kiều cô nương cũng không nói xằng bậy.

Lan Tích Nồng nhướn mày, bâng quơ: "Nói như thế, Lê Tam cô nương đồng ý với câu: nữ tử vô tài là có đức?

Kiều Chiêu nhếch môi.

Vị Lan cô nương này khó chơi hơn mấy vị cô nương như Đỗ Phi Tuyết và Lê Kiểu nhiều. Đạo lý cổ nhân tung ra, đẩy ngay người ta vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu nàng bảo không đồng ý, chính là bất kính với cổ nhân. Nhưng nếu nàng đồng ý, thì ngoài mặt chắc chẳng ai nói, trong lòng đã đắc tội hết chúng cô nương ở đây rồi.

Phải biết là những cô nương gia được gia nhập vào Phức Sơn xã, làm gì có ai không tự kiêu vì điều đó đâu.

Từ trong xương tủy, các nàng đều coi thường mấy lời "nữ tử vô tài là có đức" như thế này, coi thường nhất là những phụ nhân một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Chúng cô nương đang chờ Kiều Chiêu trả lời, Kiều Chiêu cười cười, chẳng để tâm đến những lời gây khó dễ của Lan Tích Nồng, thản nhiên: "Thật ra câu này còn có vế trên: Nam tử có đức mới có tài. Lan cô nương thấy những lời này như thế nào?"

Lời này vừa dứt, chúng cô nương cả kinh trong lòng, vừa giật mình trước sự nhanh trí của Kiều Chiêu, lại vừa giật mình sự to gan của nàng.

Nam tử có đức mới có tài. Khắp thiên hạ làm gì có ai không biết, tổ phụ Lan Sơn của Lan Tích Nồng tài hoa chỉ kém vị đại nho Kiều tiên sinh đã mất, nhưng luôn bị các trung thần lương tướng mắng sau lưng là đại gian thần.

Lời Kiều Chiêu nói lúc này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Thủ phụ Lan Sơn. Nếu Lan Tích Nồng sôi máu phân tích ra một tràng, có phân tích tỉ mỉ đến đâu thì cũng chỉ là một trò hề trong lòng chúng cô nương mà thôi. Lan Tích Nồng không thể nào chỉ trích người ta được, bởi vì người bắt đầu trước chính là nàng, chẳng qua là nàng mới nói một nửa, giờ người ta nói nốt nửa còn lại mà thôi.

Các vị cô nương có cha anh đứng ở phe đối lập với Thủ phụ Lan Sơn đều âm thầm khen Kiều Chiêu một tiếng.

Gương mặt vẫn vô cảm nãy giờ của Âu Dương Vi Vũ bỗng lóe lên, nàng nhìn Kiều Chiêu thật kỹ.

Đúng như suy đoán của chúng cô nương, dù Lan Tích Nồng có tái xanh cả mặt nhưng cũng không nổi giận, lạnh lùng nói: "Quả nhiên Lê Tam cô nương huệ chất lan tâm. Đỗ cô nương, chúng ta tiếp tục thôi. Đến lượt đội của các tỷ muội bên kia ra đề rồi phải không?"

*Huệ chất lan tâm: chắc ai cũng biết nhưng cứ nhắc lại cho kỹ vậy... chỉ những người cao quý thanh nhã

"Ừ." Đến giờ Đỗ Phi Tuyết mới phản ứng lại được, đè xuống khϊếp sợ trong lòng với Kiều Chiêu, hỏi Hứa Kinh Hồng: "Cô nương có muốn đề ra vế trước không?"

Hứa Kinh Hồng thản nhiên: "Thật ra đây không phải sở trường của ta. Chi bằng vế trước để Lê Tam cô nương đề ra đi."

Chương 165: Trà có độc