Hứa Kinh Hồng nói xong thì nhìn sang các cô nương đội mình, hỏi: "Mọi người thấy thế nào?"
Chúng cô nương rối rít nói: "Được, được!"
Các nàng không hẹn mà cùng nhìn về Kiều Chiêu, Kiều Chiêu thản nhiên nói: "Như vậy có vẻ hơi quá phận, ta cũng không phải thành viên của đội mọi người."
Nếu không phải vì Lan Tích Nồng hạ nhục phụ thân, nàng cũng không nghĩ đến chuyện xuất đầu lộ diện như vậy. Mà giờ đã ra mặt, giận cũng xả xong, nàng cũng không ham cái danh tài nữ, tìm cách lôi kéo quan hệ với Khấu Tử Mặc mới là việc chính.
"Chao ôi, Lê Tam cô nương, Hứa phó xã trưởng của chúng ta đã nói vậy rồi cô nương cũng đừng chối từ. Chưa biết chừng cô nương có thể đặt ra được một vế đối xuất sắc, các nàng bên kia khó mà đáp ngay ấy chứ." "Phải, Lê Tam cô nương phải ra một vế thật khó mới được."
Lan Tích Nồng nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: "Lê Tam cô nương, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, cũng không phải là không thể thua được. Cô nương cứ dài dòng như vậy mọi người cũng không vui. Sao nào, hay là coi thường chúng ta, sợ ra đề khó quá chúng ta không đối lại được lại quay ra làm khó dễ cô nương à?"
Nàng nhếch môi cười thách thức: "Cô nương yên tâm đi, mục đích thành lập Phức Sơn xã cũng chỉ là để chúng tỷ muội có cơ hội giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ. Cho dù có là Lan Tích Nồng ta hay là những người khác đều hiểu rõ, chắc chắn sẽ không vì tài học hơn kém khác nhau mà gây khó dễ cho cô nương."
Nha đầu chết tiệt này, khi nãy mạnh tay đánh liên tục vào mặt nàng đến thế mà nàng còn chưa nói gì đâu, giờ lại còn định chơi cái trò lạt mềm buộc chặt gì thế này? Lan Tích Nồng cũng nói đến tận đây rồi, lại còn thêm không ít quý nữ dồn dập phụ họa theo, Kiều Chiêu mà vẫn khăng khăng từ chối thì cũng không hay. Nàng cũng không câu nệ gì, nghĩ một lúc thì nói: "Nếu đã vậy thì ta sẽ ra một vế đỉnh châm liên."
Đỉnh châm liên tức là dùng chữ nằm phần đuôi của câu trước làm chữ đầu của câu sau, yêu cầu đầu đuôi nối nhau, kết nối chặt chẽ, khá là khó khăn.
Lời vừa nói, chúng cô nương ngẩn người.
Lan Tích Nồng vừa mới ra một vế hồi văn liên, bây giờ Lê Tam cô nương lại muốn ra một vế đỉnh châm liên. Hôm nay là ngày gì vậy, người sau ra đề còn khó hơn người trước, vừa ngoạn mục vừa khuấy động, cứ như là buổi khai xã đầu tiên của Phức Sơn xã.
Tiếc là Xã trưởng lại không được chứng kiến.
Không ít cô nương thoáng nghĩ đến điều này, vội vàng đè nén lại. "Mọi người nghe kỹ này." Kiều Chiêu hẵng giọng, giọng nói ngọt ngào và mềm mại nhưng lại có vẻ trong trẻo lạnh lùng, khiến người khác phải nhìn chăm chú.
Nàng nói rõ ràng từng chữ, chậm rãi: "Vọng thiên không, không vọng thiên, thiên thiên hữu vọng không vọng không thiên."
Vế đối vừa ra, mái đình yên lặng.
Cô nương này tới đây để phá hoại đấy à? Vế đối như thế thì đứng yên một mình cũng được, sao lại còn mời các nàng đối lại?
Lúc này cô nương hai đội không còn phân biệt địch ta, hai bên vắt óc suy nghĩ.
Kiều Chiêu cười nhợt nhạt.
Cuối cùng mọi thứ cũng thanh tịnh rồi, nàng muốn tìm Tử Mặc biểu muội rồi làm quen.
Nếu Khấu Tử Mặc thích đối câu đối, mà những người này không đối nổi thì chưa biết chừng sẽ phải quay sang hỏi nàng, một câu hai câu rồi cũng thành quen nhau.
Vậy mới nói, chỉ cần có năng lực, luôn có trăm phương nghìn kế tạo ra cơ hội, có khi còn tạo được cơ hội tốt ấy chứ.
Vế đối Kiều Chiêu ra quá khó, tất cả mọi người dồn toàn bộ tinh thần tập trung nghiền ngẫm, nhất thời trong đình nghỉ chân im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran.
Không, tiếng ve kêu vẫn luôn làm người ta sốt bụng cồn ruột giờ cũng không lọt nổi vào tai các cô nương. Có người cắn môi theo bản năng, có người vân vê khăn tay nhỏ, còn có người siết chặt chén trà, lăn đi lăn lại trong tay.
Các cô nương ngồi dưới mái đình, chỉ có Kiều Chiêu là kẻ ngoài cuộc.
À, hẳn là còn một người nữa vẫn đứng bên ngoài nhìn từ nãy đến giờ, tách biệt hoàn toàn với bầu không khí nhẹ nhàng nhưng khẩn trương căng thẳng này.
Nói khẩn trương, các quý nữ đều muốn đối lại được vế dưới vì lòng háo thắng và hư vinh cộng hưởng.
Nói ung dung, chẳng qua chỉ là trò chơi để các cô nương gϊếŧ thời gian tranh thủ thể hiện bản thân thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống bình thường. Không liên quan đến sống chết, thì khẩn trương đến mức nào được?
Chỉ có một người, là khác.
Kiều Chiêu đưa mắt tìm bóng dáng Âu Dương Vi Vũ, liếc mắt nhìn sang thì thấy kinh sợ: Âu Dương Vi Vũ hoàn toàn không còn đứng ở chỗ cũ nữa rồi!
Kiều Chiêu vội vã nhìn xung quanh một lượt, lòng trầm xuống: Đúng như dự đoán, không biết Âu Dương Vi Vũ đã đứng đằng sau Lan Tích Nồng tự khi nào.
Sự tập trung của các quý nừ đều dồn hết vào việc nghĩ ra vế sau, Kiều Chiêu lẳng lặng đi đến cạnh Âu Dương Vi Vũ mà hoàn toàn không một ai để ý.
Thấy vậy Kiều Chiêu càng khẳng định, nếu Âu Dương Vi Vũ muốn làm gì với Lan Tích Nồng thì bây giờ chắc chắn là thời cơ tốt nhất.
Nàng đến sau lưng Âu Dương Vi Vũ. Có lẽ vì quá chú tâm vào việc phải làm, Âu Dương Vi Vũ cũng không nhận ra rằng Kiều Chiêu đã đến lại gần.
Đối với các cô nương đang đắm chìm trong suy nghĩ về vế dưới, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng đối với Kiều Chiêu, lại thong thả vô cùng, nàng lạnh mặt quan sát nhất cử nhất động của Âu Dương Vi Vũ.
Hiển nhiên Âu Dương Vi Vũ khẩn trương vô cùng, thân thể căng thẳng, mặt không cảm xúc, vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi rỏ xuống từ trán mà cũng không lau đi.
Kiều Chiêu yên lặng nhìn, cuối cùng cũng thấy Âu Dương Vi Vũ dè dặt lôi ra một túi giấy nhỏ từ ống tay áo, kẹp ở đầu ngón tay khẽ rắc, bột trắng rơi vào chén trà bên cạnh Âu Dương Vi Vũ.
Đổng từ của Kiều Chiêu chợt co lại.
Làm xong chuyện này, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo Âu Dương Vi Vũ. Nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không có ai phát hiện thì nàng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lặng lẽ lui về sau một bước, bỗng nhiên một bàn tay trắng trẻo giơ ra cạnh nàng rồi nhấc chén trà của Lan Tích Nồng lên.
Cánh tay kia nhỏ nhắn, trơn nhẵn như là làm từ băng tuyết ngọc quý. Nhưng rơi vào mắt Âu Dương Vi Vũ thì chẳng khác nào cánh tay của quỷ.
Nàng đột ngột quay sang nhìn, chỉ thấy thiếu nữ vừa thể hiện tài năng xuất chúng đã đứng sau lưng nàng từ khi nào, tay cầm chén trà vừa bị hạ độc, vẻ mặt bình tĩnh quay người, đi ra khỏi đình.
Âu Dương Vi Vũ sắc mặt đại biến, nhấc chân đuổi theo.
Hai người một trước một sau đi vào vườn.
Mặt trời chẳng biết đã leo lêи đỉиɦ đầu từ khi nào, vừa mới ra khỏi bóng mát của đình nghỉ chân, một cơn nóng bức đã sà vào mặt.
Nhưng Âu Dương Vi Vũ cảm thấy chân tay lạnh ngắt, đi trên mặt đường bằng phẳng mà cứ cảm giác lún xuống như giẫm lên bông, thất thểu lết bước, tưởng như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn sau khi cánh tay kia xuất hiện.
Kiều Chiêu dừng lại dưới tàng cây hải đường, quay người nhìn Âu Dương Vi Vũ.
"Lê Tam cô nương, muội đưa chén trà cho ta!"
Kiều Chiêu huơ huơ chén trà, hỏi: "Âu Dương cô nương, trong này là gì vậy?"
Ánh mắt Âu Dương Vi Vũ ánh lên vẻ hốt hoảng, nói liến thoắng: "Nước trà chứ còn gì. Lê Tam cô nương, sao muội lại cầm chén trà đấy?"
"Ta hơi khát."
Âu Dương Vi Vũ biến sắc: "Đấy không phải là chén trà của muội, sao lại tùy tiện lấy của người khác như thế?"
Kiều Chiêu cười cười: "Tỳ nữ vừa mới thay trà rồi, dù sao cũng chưa bị ai uống."
Nàng vừa nói vừa lấy ống tay áo che miệng, giơ chén trà lên miệng.
"Đừng uống!" Âu Dương Vi Vũ nhào đến, gạt phăng chén trà trong tay Kiều Chiêu xuống đất.