Thiều Quang Mạn

Chương 170: Một mũi tên trúng hai đích



Chương 170: Một mũi tên trúng hai đích

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Lê cô nương sao rồi?" Dương Hậu Thừa sải bước mạnh mẽ đi đến, nhưng thấy một đám cô nương thì không tài nào bước thêm, đành đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.

Chàng mắt to mày rậm, có khí khái anh hùng khác hẳn với đám thư sinh văn tú, nhưng quý nữ kinh thành lại xem trọng những người phong lưu tuấn tú như Trì Xán, những người đẹp như tranh vẽ như vậy, bây giờ đột ngột thấy một nam tử trẻ tuổi cao to rắn rỏi như chàng thì nhất thời giật mình, vội vàng tản sang hai bên, để lộ ra Kiều Chiêu.

"Lê cô nương –" Dương Hậu Thừa nhìn thấy bàn tay Kiều Chiêu che đi gò má chảy đầy máu tươi, biến sắc muốn lại gần thì bị Chu Ngạn kéo lại.

"Lê cô nương, cô nương đừng sợ, đại phu sẽ đến nhanh chóng." Chu Ngạn kéo Dương Hậu Thừa đến một chỗ gần đấy rồi đứng yên, an ủi Kiều Chiêu xong thì nói với Đỗ Phi Dương: "Biểu đệ, đệ để gã sai vặt của ta mau mau trở về phủ Thái Ninh Hầu, nhà ta có Vân Sương cao thượng phẩm, chưa biết chừng lại có tác dụng."
"Vâng." Đỗ Phi Dương phức tạp nhìn bộ dạng làm người khác giật mình của thiếu nữ một cái, rồi vội sai người đi báo cho gã sai vặt của Chu Ngạn.

"Lê Tam muội muội, muội có đau lắm không?" Tô Lạc Y mặt mũi trắng bệch, trán trơn bóng đã thấm ướt mồ hôi.

"Tam muội, muội bị thương thế nào rồi?" Lê Kiểu sụt sùi khóc.

Âu Dương Vi Vũ đi đến, đưa tấm khăn tay trắng như tuyết: "Lê Tam cô nương, muội dùng cái này để chặn lại đi."

Kiều Chiêu buông tay nhận lấy khăn tay của Âu Dương Vi Vũ, gắng sức nói: "Cảm ơn –"

Nàng đã âm thầm làm công tác tư tưởng, không biết là đau đớn đến mức nào, vừa nãy thì chết lặng chẳng cảm nhận gì, giờ mới từ từ thấy đau.

Trong giây lát Kiều Chiêu buông tay ra, vết thương nơi má phải lộ ra trước mặt mọi người, tiếng kinh hô thau nhay vang lên, cô nương nào nhìn qua vết thương trên mặt nàng đều tái nhợt đi vì sợ.
"Trời ơi, thành một vết thương lớn thế này, lại còn ở trên mặt, Lê Tam cô nương chẳng nhẽ lại bị hủy dung rồi?"

"Nhìn vết thương nghiêm trọng thế kia, cho dù có dùng Vân Sương cao thượng phẩm cũng khó mà lành được, sau này phiền cho Lê Tam cô nương rồi."

"Ôi chao, thật đáng thương –"

Tiếng nghị luận mồm năm miệng mười xì xào khắp nơi, giống như vô số ruồi muỗi vo ve quanh quẩn bên tai Giang Thi Nhiễm. Giang Thi Nhiễm nhắm chặt mắt, lớn tiếng: "Tất cả im đi!"

Mọi người nhất thời yên lặng, đồng loạt nhìn sang Giang Thi Nhiễm.

Giang Thi Nhiễm càng tức giận, giương cung chỉ thẳng Kiều Chiêu: "Nhất định là nàng ta cựa quậy linh tinh, nếu không ta đã không bắn lệch rồi!"

Chúng cô nương không nói câu nào, nhưng trong lòng cười khẩy: không hổ là nữ nhi của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, ngông cuồng đến mức đấy thì chẳng ai so bằng rồi. E là kể cả công chúa đứng ở đây, đối với một cô nương bị thương trên mặt cũng không phách lối đến như vậy. Đã không áy náy qua loa lấy lệ đến một cái lại còn đẩy hết trách nhiệm lên đầu người bị hại.
Chúng cô nương ở đây không phải ai cũng có cảm tình với Kiều Chiêu, nhưng dung mạo quan trọng với các cô nương đến mức nào cơ chứ? Tận mắt nhìn gương mặt bị hủy thành như vậy, khó ai không cảm thấy đồng tình, đồng thời sinh ra cảm giác căm giận trước kẻ thù trước sự hung hăng dọa người của Giang Thi Nhiễm.

Các nàng ở đây, nếu không phải con nhà văn thần võ tướng thì cũng là gia đình huân quý. Chẳng qua thân phận phụ thân của Giang Thi Nhiễm có chút đặc biệt, đặc biệt nên người ta mới kính trọng nhường nhịn vài phần, nhưng mà cũng không đến mức cái gì cũng có thể cho qua được.

Kiều Chiêu tựa như thành người ngoài cuộc, vô cảm nhìn chúng cô nương ngầm im lặng chỉ trích Giang Thi Nhiễm.

Nàng hơi buồn cười, nhưng cũng không dám làm động đến vết thương, chỉ có thể nghĩ thầm: một mũi tên trúng hai đích kiểu này, nàng rất thích.

Cứ cho như thân phận của nàng không cao quý bằng những người ở đây, nhưng cũng là con cái nhà quan. Vì muốn làm nàng khó chịu mà Giang Thi Nhiễm lại để nàng làm bia nhắm bắn, đã bao giờ nghĩ đến tôn nghiêm và cảm nhận của nàng chưa? Nếu nàng là một tiểu cô nương chân chính mười ba tuổi, sợ là đã mất mặt từ lâu rồi.

Dù tài bắn cung của Giang Thi Nhiễm có khá hơn nữa, có tự thấy là không có nửa điểm sơ hở đến mức nào, thì vẫn đều không có chút tôn trọng nào với người bị kiểm tra. Mà nói cho cùng, Giang Thi Nhiễm ra đề thi như thế này, làm khó dễ người khác là phụ, quan trọng là để thể hiện tài nghệ bắn cung siêu phàm của Giang Đại cô nương, muốn nhận được tiếng hò reo của tất cả mọi người ở đây.

Kiều cô nương học được rất nhiều từ tổ phụ, nhưng chưa bao giờ học cách viết câu "cúi đầu nhẫn nhục" , có người muốn dẫm đạp lên tôn nghiêm thể diện của nàng mà lại để người ta được như ý thì mới là lạ.

"Các ngươi có ý gì?" Giang Thi Nhiễm không ngu ngốc, chúng cô nương im lặng không nói câu nào lặng lẽ chỉ trích nàng mới khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể nào chất vấn được ai.

Cuối cùng vẫn hướng mũi nhọn về phía Kiều Chiêu: "Ngươi nói đi, có phải chính ngươi cựa quậy lung tung nên ta mới bắn lệch có phải không?"

"Đủ rồi!" Dương Hậu Thừa rốt cuộc trận lôi đình, bước đến đứng giữa Kiều Chiêu và Giang Thi Nhiễm, sa sầm nói với Giang Thi Nhiễm: "Ngươi làm người khác bị thương mà còn lý sự gì nữa? Ai chống lưng cho ngươi để ngươi có sức lấy người sống sờ sờ làm bia nhắm tên hả? Là cha của ngươi à?"

Từ nhỏ Dương Hậu Thừa đã thích múa giáo cầm thương, đã ít tham gia mấy buổi tụ họp của đám công tử ẻo lả, lại còn quen với ít cô nương hơn. Nhưng chàng lại biết Giang Thi Nhiễm từ nhỏ, dù nguyên nhân cũng chỉ là cô tổ mẫu của chàng là Thái hậu, hồi nhỏ thường xuyên được cho mời vào cung chơi, tự nhiên biết mặt một người cũng hay vào cung là Giang Thi Nhiễm mà thôi.

"Ngươi – ngươi rảnh quá hay sao mà quản chuyện chẳng liên quan đến ngươi?" Đã rất lâu không ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng, Giang Thi Nhiễm thẹn quá hóa giận.

"Gặp chuyện bất bình thì có người bức xúc, thấy chuyện bất bình thì có người quản. Ta có xen vào việc của người khác vần còn hơn ối lần ngươi gây rắc rối cho người khác!" Nhìn gương mặt đầy máu của Kiều Chiêu, Dương Hậu Thừa tức giận không thôi, không lưu lại chút thể diện nào cho Giang Thi Nhiễm.

Ánh mắt Chu Nhan lóe lên, như thể là lần đầu tiên biết đến Dương Hậu Thừa vậy, nhìn chàng kỹ hơn một chút.

Trước đây của người bạn thân này của ca ca cho nàng ấn tượng là một người tùy tiện vô tâm. Hôm nay xem ra người này cũng không tệ, ít nhất còn mạnh mẽ hơn ca ca của nàng nhiều!

Chu Nhan liếc nhìn huynh trưởng một cái.

Cứ nghĩ nàng ngốc à, đừng tưởng ca ca cứ tỏ vẻ dửng dưng không có việc gì xảy ra, chỉ là để dối gạt che mắt người ngoài thôi, thực ra không biết là lo lắng kém ai đâu. Nhìn bàn tay nắm chặt nổi hết cả gân xanh lên kia kìa.

Nàng đã bảo là Ngũ ca và Lê Tam cô nương chắc chắn biết nhau mà.

Nhưng ý nghĩ này chỉ vụt xuất hiện trong đầu Chu Nhan rồi biến mất, lại thấy Chu Ngạn ra hiệu nhìn nàng.

Huynh muội hai người thần giao cách cảm, Chu Nhan nhanh chóng hiểu ngay ý của Chu Ngạn, tiến lên đỡ Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, ta đỡ muội đến phòng chờ đã vậy."

Nàng cách rất gần, thấy rõ ràng hơn, không nhịn được cắn môi.

Như thế này thì đau đến thế nào cơ chứ? Thế mà Lê Tam cô nương chẳng hé nửa lời!

"Không cần đâu." Kiều Chiêu mở miệng, nhìn về chủ nhà Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương, ta muốn cáo từ."

Đỗ Phi Tuyết biến sắc: "Như vậy sao được, ngươi mà về như thế, chẳng phải để người khác chê cười Bá phủ của chúng ta hay sao?"

"Phải đấy, Tam muội, vết thương trên mặt muội chảy nhiều máu đến như vậy, cứ nên chờ đại phu đến xử lý vết thương đã rồi hẵng về." Lê Kiểu khuyên theo.

Kiều Chiêu đè nhẹ khăn tay lên vết thương, kiên quyết: "Không được, ta phải về nhà xử lý vết thương

đã."

"Như vậy không được, ngươi như thế này là cố tình làm khó chúng ta. Ngươi bị thương ở nhà chúng ta, cứ về như vậy thì người khác sẽ nghĩ Bá phủ của chúng ta như thế nào cơ chư?" Đỗ Phi Tuyết hơi dừng lại, cảm thấy nói vậy có vẻ hơi vô tình, bổ sung: "Huống hồ, ngươi cứ xử lý vết thương một chút đã khỏi bị nhiễm trùng, sau này lại khôi phục tốt hơn."

"Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, là ta muốn đi về, sẽ không trách Đỗ cô nương." Gò má càng ngày càng đau, lòng bàn tay Kiều Chiêu toát đầy mồ hôi lạnh, nói xong lời này thì hơi cúi người, rồi chuẩn bị rời đi.