Thiều Quang Mạn

Chương 169: Bắn đào



Chương 169: Bắn đào

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Con người ta khi khẩn trương thì con mắt sẽ mở to ra, đồng tử co hẹp lại, tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh túa ra ngoài không dứt. Cho đến tận lúc này Kiều cô nương mới phát hiện ra rằng, hóa ra nàng cũng không khác gì mọi người, duy chỉ có thể gắng sức khắc chế những phản ứng này, không để người khác phát hiện.

Mũi tên kia nhắm ngay vào nàng, tựa như có bàn tay vô hình giữ chặt cổ họng của nàng, khiến nàng hận không được chạy mất hút ngay lập tức.

Nhưng cuối cùng, Kiều Chiêu vẫn giữ thẳng sống lưng, dằn hết tất thảy ưu tư xuống tận đáy lòng.

Hôm nay mặc dù đã có một khởi đầu tốt với Tử Mặc biểu muội, nhưng nếu cứ từng bước từng bước như vậy thì phải đợi đến bao giờ không biết được. Nhưng nàng không thể đợi nữa rồi. Có cơ hội xuất hiện trước mắt, nàng phải dốc hết sức mình nắm chặt, để có thể gặp lại ca ca nhanh nhất có thể.
Không có cách nào nhận nhau, thì chỉ cần được nghe giọng của ca ca, cũng đủ lắm rồi.

Mũi tên kia bay tới, Kiều Chiêu đột ngột nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Trên đỉnh đầu hơi lay động, rồi dừng lại theo tiếng kinh hô của các tiểu cô nương, xung quang yên ắng.

Kiều Chiêu run run đôi mi rồi mở mắt.

Trái đào lăn lốc trên đất, mũi tên lặng lẽ nằm cạnh. Rất nhiều cô nương che kín mắt lại, một số can đảm hơn thì yên lặng nhìn.

Trong nháy mắt, cảm giác tai qua nạn khỏi nảy lên trong lòng nàng.

Kiều Chiêu thầm nghĩ: thân thể phản ứng theo bản năng, quả nhiên không thể khắc phục dựa vào lý trí được.

Cái đồ Thiệu Minh Uyên khốn nạn!

Nàng thầm mắng Thiệu Minh Uyên một câu, nhưng cũng không biết là mắng chàng về cái gì, cứ như thể chỉ cần mắng như thế là sẽ thoải mái hơn vậy.
"Lê Tam cô nương, ta bắn mũi tên thứ hai đây." Giang Thi Nhiễm lanh lảnh cười nói: "Bắn trái đào trên vai trái của ngươi trước. Ngươi đừng có mà lộn xộn, không lại làm rơi trái đào."

Kiều Chiêu tỉnh táo trở lại, bờ môi tái nhợt, cong lên độ cong cực nhỏ: "Được."

Nàng không dám nói nhiều, sợ lộ ra vẻ khϊếp đảm trước mặt mọi người. Nhưng rốt cuộc những người đặt biệt có lòng chú ý đến nàng vẫn nhìn ra.

Âu Dương Vi Vũ khẽ nói với Khấu Tử Mặc: "Tử Mặc tỷ, tỷ có thấy không, hình như Lê Tam cô nương thực ra cũng rất sợ."

Khấu Tử Mặc dời mắt, hạ giọng: "Có. Cũng không phải chỉ là khua môi múa mép, nhưng làm gì có ai đứng ở vị trí của Lê Tam cô nương mà không sợ cơ chứ? Nhỡ mà Giang cô nương lỡ tay, cho dù mũi tên đã được bọc đầu mà bắn trúng thì vẫn bị thương, nếu mà còn trúng vào mặt thì còn hỏng nữa."
Khấu Tử Mặc nói đến đây, nhìn thiếu nữ mặt đã tái nhợt nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị đứng trong sân, bỗng nhiên thấy lo lắng cho nàng.

Âu Dương Vi Vũ cắn môi, lẩm bẩm: "Nhưng ta không tài nào hiểu nổi, thật ra Lê Tam cô nương vẫn có thể từ chối Giang cô nương, cũng chẳng sao. Chơi đối câu đối khi này đã đủ để mọi người nhìn muội ấy với con mắt khác rồi, không ai đòi hỏi muội ấy phải hoản hảo trăm bề cả."

Mới khi nãy đứng dưới tàng cây hải đường, Lê Tam cô nương khuyên nàng bình tĩnh thông minh sáng suốt vô cùng, tại sao giờ lại có chút hành động dựa vào cảm tính như thế chứ?

Âu Dương Vi Vũ mơ hồ cảm thấy hành động của Kiều Chiêu có chút kỳ lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nổi nguyên do. Còn đối với Khấu Tử Mặc mà nói, Kiều Chiêu chỉ là một tiểu cô nương xa lạ hôm nay mới gặp qua nói chuyện, tất nhiên chẳng nghĩ nhiều, nói nhỏ: "Chắc là còn trẻ tuổi không muốn thua kém ai, dù sao Lê Tam cô nương vẫn còn nhỏ."

Trước chúng nữ tử người nín thở chăm chú nhìn, kẻ lặng lẽ bàn luận với nhau, Giang Thi Nhiễm buông dây cung, mũi tên thứ hai lao đi vun vυ"t.

Lần này Kiều Chiêu không nhắm mắt lại, chỉ trơ mắt nhìn mũi tên đã bọc đầu chạy thẳng về phía mình. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo trong nháy mắt, ngày hè tháng sáu mà cứ như đang trong cái lạnh giá giữa tháng chạp. Mũi tên cắm sâu vào quả đào, mới làm tiêu tán nỗi sợ đến không thở nổi của nàng.

"Tài bắn cung của Giang cô nương thật tuyệt!" Bắn trúng liên tiếp hai lần, chúng cô nương bớt đi căng thẳng, khôi phục tâm tình xem náo nhiệt.

Nghe được lời khen của đám cô nương, Giang Thi Nhiễm khẽ cười toát ra vẻ đắc ý rồi vụt mất.

Nàng dám đề ra trò như thế này, tất nhiên là rất tự tin vào tài nghệ bắn cung của mình, chỉ xem xem người bị kiểm tra có đủ gan hay không thôi.

Bây giờ nhìn lại, vị Tam cô nương Lê phủ này lá gan cũng không phải lớn lắm nhưng mà cũng tạm cho qua được.

Giang Thi Nhiễm liếc Lê Kiểu, nghĩ thầm: Chỉ là thế mà dám ức hϊếp bắt nạt trưởng tỷ không mẹ, cho dù cũng không tính hẳn nhưng cũng coi như hôm nay dạy cho ả một bài học.

Nàng không nghĩ nữa, buông lòng dây cung.

Mũi tên vừa phóng ra, ngay lập tức có những tiếng kêu sợ hãi lần lượt thốt lên. Tô Lạc Y trực tiếp chạy ra từ trong đám người, miệng hớt hải: "Lê Tam cô nương, muội không làm sao chứ!"

Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Thi Nhiễm ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Cho đến khi có người thốt lên "Lê Tam cô nương chảy máu rồi", nàng mới chậm chạp nghĩ: chẳng lẽ nàng lỡ tay bắn lệch rồi?

Không thể thế được!

Giang Thi Nhiễm tay cầm cung tên, sải chân phăm phăm đi đến, trực tiếp đẩy đám cô nương cản đường sang hai bên, thấy người bị chúng cô nương vây quanh thì vẻ mặt không thể tin nổi.

"Bắn trúng ngươi rồi ư?"

Vừa mới thấy Giang Thi Nhiễm đến, chúng cô nương tránh sang hai bên theo bản năng, vội nhìn cung tên trong tay nàng rồi thôi.

Kiều Chiêu đứng giữa đám người, tay che gò má phải, máu tươi lách ra từ kẽ ngón tay, nhanh chóng tụ thành từng dòng chảy qua mu bàn tay, nhuộm đỏ áo quần trắng thuần.

Ngón tay của nàng trắng trẻo, quần áo màu sắc đạm bạc nhạt nhẽo, khiến máu kia càng chói mắt người nhìn. Lại còn lại bị thương đến điểm quan trọng nhất trên người một cô nương là mặt mũi, khiến con người ta chỉ cần nhìn qua là nhũn hết cả chân.

"Ngươi đã làm gì? Có phải là cọ quậy lung tung đúng không?" Giang Thi Nhiễm cắn môi thở dốc, mặt nóng lên từng đợt.

"Giang cô nương –" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Hứa Kinh Hồng mặt không đổi sắc nói: "Lúc này không phải là nên nhìn xem thương thế của Lê Tam cô nương là như thế nào ư?"

Lan Tích Nồng cũng nhíu mày, hỏi Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương, trong phủ có đại phu chứ? Sao còn chưa mời đến đây."

Chúng cô nương hấp tấp hùa theo, Đỗ Phi Tuyết mặt trắng bệch căng thẳng phân phó nha hoàn đi tìm đại phu, chợt nghe thấy giọng nói của một thiếu niên: "Phi Tuyết, chuyện gì xảy ra vậy?"

Đỗ Phi Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ca ca sinh đôi là Đỗ Phi Dương đang cau mày đứng cách đó không xa, bên cạnh là vài cậu thiếu niên khác tuổi tác xấp xỉ, chỉ có hai nam tử cao hơn những thiếu niên này nửa cái đầu, chính là Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa.

Vừa thấy anh sinh đôi, Đỗ Phi Tuyết đang kinh hoàng thất thố cuối cùng cũng thấy được người đáng tin cậy, xách váy chạy ra, mặt cứng lại nói: "Có người bị thương, ta cho người đi tìm đại phu rồi."

Dương Hậu Thừa nhanh mắt, quét qua mấy cái mũi tên rơi trên mặt đất, nói khẽ với Chu Ngạn: "Không phải là bắn trúng ai rồi chứ?"

Đỗ Phi Dương nghe vậy thì biến sắc.

Hắn biết hôm nay muội muội làm chủ trì tổ chức buổi gặp gỡ giữa các cô nương ở Phức Sơn xã, mà đã là cô nương ở Phức Sơn xã thì xuất thân không bình thường. Nếu thực sự có người bị bắn trúng tên, người chủ nhà là muội muội cũng phải gánh trách nhiệm.

"Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Ai bị thương? Sao lại bị thương?" Đỗ Phi Dương vội vàng hỏi.

Đỗ Phi Tuyết đã luống cuống rồi, nghe vậy thì hoảng hốt nói ra hết sạch: "Chính là Lê Tam kia kìa. Hôm nay nó mới gia nhập Phức Sơn xã, theo luật thì bốc thăm trúng Giang cô nương làm người ra đề kiểm tra cho người mới. Giang cô nương muốn kiểm tra lòng can đảm của nó, nên bảo Lê Tam để đào lên đầu, Giang cô nương bắn đào, kết quả --"

Nàng mới nói được một nửa, Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa đã biến sắc, sải chân về phía chúng cô nương.

Chương 170: Một mũi tên trúng hai đích