Thiều Quang Mạn

Chương 174: Thập Tam gia không vui



Chương 174: Thập Tam gia không vui

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Nụ cười trên khóe miệng Giang Viễn Triều cứng lại trong nháy mắt.

"Thập Tam ca?"

"À, ta biết rồi, ta sẽ phái người đi tìm hiểu."

Giang Thi Nhiễm cười ngọt ngào, kéo kéo cánh tay Giang Viễn Triều: "Muội biết mà, Thập Tam ca đối tốt với muội nhất!"

Giang Viễn Triều rũ mắt, nhìn bàn tay của thiếu nữ.

Bàn tay của thiếu nữ trắng trẻo mịn màng xinh đẹp vô cùng.

Hắn dời mắt, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Mặt của vị cô nương kia là bị thương thế nào?"

Giang Thi Nhiễm nhíu mày: "Chảy nhiều máu lắm, muội cũng không nhìn rõ, không biết có hủy dung hay không."

"Thế à." Giang Viễn Triều khẽ cười, tránh khỏi tay Giang Thi Nhiễm, ôn hòa nói: "Chỗ này ta còn nhiều việc phải xử lý, Nhiễm Nhiễm, muội về trước đi."

"Được." Giang Thi Nhiễm cố nói nốt: "Thập Tam ca, thế hôm nay huynh phải về sớm đấy, hôm nay muội không vui, huynh phải chơi với muội."
Giang Viễn Triều nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Thấy hắn đồng ý, Giang Thi Nhiễm cười toe toét, vui vẻ đi ra ngoài.

Giang Thi Nhiễm vừa đi, nụ cười vụt tắt trên mặt Giang Viễn Triều, hắn phân phó thuộc hạ đứng ngoài: "Thay Giang Hạc đưa Giang đại cô nương về phủ, để cho cái tên Giang Hạc kia lăn vào đây gặp ta."

Không lâu sau Giang Hạc hí hửng chạy vào: "Đại nhân, người tìm thuộc hạ à? Thuộc hạ đang có chuyện định báo cho người đây."

Giang Viễn Triều ngồi trên ghế thái sư, dựa lưng vào ghế, vô cảm nhìn Giang Hạc.

Đại nhân không cười!

Giang Hạc lộp bộp trong lòng.

Nhưng hắn chưa làm gì mà?

"Không phải là bảo ngươi lăn vào à?" Giang Viễn Triều lạnh lùng nói.

"Hở?"

"Đi ra ngoài, làm lại!"

Giang Hạc chớp chớp mắt: "Đại nhân?" Lăn vào thật á?

"Ừ?"

Đại nhân không cười thì sợ lắm, thôi hắn cứ "lăn" vào thì hơn.
Giang Hạc vội vã cun cút đi ra ngoài sau đó nắm thẳng ra đất, lăn lông lốc vào phòng.

Hắn lăn một lèo đến dưới chân Giang Viễn Triều rồi mới lật người dậy, tủi thân ôm đùi Giang Viễn Triều: "Đại nhân, người đang không vui đúng không ạ? Nếu người không vui thì hãy nói ra đi chứ, để thuộc hạ biết ai làm người không vui thuộc hạ còn ra tay với hắn!"

"Thế ngươi ra tay đi."

"Hở?" Giang Hạc kinh hãi: "Đại nhân thuộc hạ không thể ra tay với người được, không thể xuống tay được đâu!"

Giang Viễn Triều: "..."

Giận đến mức mãi không nói được câu nào, lát sau Giang Viễn Triều mới chỉ vào Giang Hạc.

Giang Hạc gãi đầu xin lỗi: "Thế là sao ạ? Thuộc hạ có làm gì đâu, làm gì đến mức như đại nhân phóng đại."

Giang Viễn Triều lạnh lẽo nói: "Giang Hạc, ngươi là người đầu tiên bảo vệ Giang đại cô nương mà bị muội ấy phát hiện!"
Đúng là hắn trúng gió rồi, không để cho cái đồ ngu này đi lau bồn cầu mà lại để hắn đi bảo vệ Giang Thi Nhiễm!

Giang Hạc vừa nghe mới biết lại làm sai chuyện, giơ tay tát vào miệng mình mấy cái rồi len lén nhìn Giang Viễn Triều.

Giang Viễn Triều xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Nói đi, hôm nay xảy ra chuyện gì?"

Giang Hạc vội vàng kể hết một lượt những gì tai nghe mắt thấy hôm nay ở phủ Cố Xương Bá, nói xong còn chốt lại một câu: "Đại nhân, hôm nay thuộc hạ đã được mở mang tầm mắt rồi, những cô nương kia đúng là biết chơi."

Chậc chậc, sau này chắc hắn sẽ cưới con gái nhà bình thường thôi, khuê tú nhà quan sợ quá sợ quá!

Giang Viễn Triều trầm mặc một hồi rồi nói: "Lê cô nương... Nàng ấy bị thương thế nào?"

Giang Hạc gãi đầu: "Lúc đó mấy cô nương kia túm tụm vây quanh, sau đó Lê cô nương lại dùng khăn tay che hết lại, thuộc hạ cũng không nhìn rõ. Nhưng Lê cô nương chảy nhiều máu lắm, thuộc hạ khá chắc là bị hủy dung rồi."

Nói đến đây, Giang Hạc cảm thấy đồng cảm, thở dài: "Lê cô nương xinh đẹp yểu điệu như vậy, hủy dung thì thật tiếc biết bao, sau này sao mà gả đi được chứ? Ôi chao, đại nhân không biết đâu, Giang đại cô nương muốn Lê cô nương làm bia nhắm tên, Lê cô nương không hề do dự mà đồng ý luôn. Nhưng mà thuộc hạ vẫn nhìn ra, Lê cô nương vẫn sợ đấy, đứng đấy tay run lẩy bẩy mà, nhìn mà đau cả lòng."

Giang Viễn Triều lạnh lùng nhìn Giang Hạc: "Nói mấy lời vô ích nhiều làm gì!"

Giang Hạc vội vàng cúi gằm mặt, không dám nói nữa.

Tâm trạng đại nhân hôm nay không tốt, hắn cá chắc luôn!

"Ngươi đến Lê phủ đi, lặng lẽ hỏi dò xem vết thương của Lê cô nương như thế nào."

"Dạ."

Thấy Giang Hạc sắp sửa đi mất, Giang Viễn Triều không yên tâm bổ sung thêm: "Lần này mà cũng không xong thì ngươi đi chùi bồn cầu cả đời đi!"

Giang Hạc đi rồi, Giang Viễn Triều đỡ tay vịn, khẽ lắc đầu.

Tiểu cô nương kia quỷ quái tinh ranh, sao lại có thể để bản thân rơi vào cảnh như vậy được? Luôn cảm giác nàng sẽ không phải người thích hơn thua, chẳng lẽ thật sự bị hủy dung?

Trong đầu Giang Viễn Triều hiện lên dáng vẻ dửng dưng cười nhạt của thiếu nữ, trong lòng cảm thấy phiền

muộn khó giải thích, lại đứng lên đến gần cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một rừng trúc xanh san sát, làm người nhìn thoải mái tâm tình.

Giang Viễn Triều bỗng nhiên không muốn về phủ Giang Đại Đô Đốc.

Cô nương có tinh ranh quỷ quái đến mấy mà gặp phải nghĩa muội, sợ rằng cũng không có cách nào đối phó.

Nhất lực hàng thập hội*, trước địa vị tuyệt đối như vậy, thông minh tài trí đến mấy thì cũng nào có mấy cơ hội để phát huy cơ chứ?

*Mọi chiến thuật là vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối

Nhưng vẫn cứ thấy tiếc cho tiểu cô nương kia. Giang Viễn Triều nghĩ.

Xe ngựa màn xanh nhỏ bé xinh xắn dừng lại trước cửa Tây phủ, Thần Quang nhảy xuống xe, cất giọng: "Cô nương, đến rồi."

Mành xe được vén lên, A Châu đỡ Kiều Chiêu ra.

"Đi thẳng vào Nhã Hòa Uyển đi." Kiều Chiêu dặn dò A Châu.

Bây giờ mà lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của nàng bây giờ chắc sợ đến ngất xỉu mất.

"Dạ."

Chủ tớ hai người đến thẳng Nhã Hòa Uyển, gò má phải của Kiều Chiêu đã sưng lên, nói chuyện càng khó, nàng chỉ chỉ về phía Tây viện.

A Châu hiểu ý, lấy thân mình che cho Kiều Chiêu, đỡ Kiều Chiêu băng qua cánh cửa xanh nhạt đi vào Tây viện.

Cây thạch lựu trong Tây viện đã trĩu quả, cong cả đầu cành.

Băng Lục đang đi lòng vòng quanh cây lựu, muốn tìm một quả to to để ăn. Nhưng giờ quả vẫn còn non, tìm mãi không thấy đành bỏ đi.

Tiểu nha hoàn nhìn thấy Kiều Chiêu máu chảy đầy mặt.

Sau giây phút sững sờ thì một tiếng thét chói tai xé toạc cả trời: "Trời ơi, sao cô nương lại bị thương –"

Khóe miệng Kiều Chiêu rất muốn run rẩy, nhưng mặt đau quá lại chẳng động đậy được.

Chỉ lát sau, Hà thị đã xông vào từ cánh cửa xanh nhạt: "Chiêu Chiêu bị thương ở đâu?"

Lời vừa dứt, thấy rõ bộ dạng của Kiều Chiêu, một tiếng thét chói tay nhanh chóng rạch thêm một vạch ngang trời: "Ôi trời ơi, Chiêu Chiêu của nương, sao con lại bị thế này!!!!"

Trong cơn hoa mắt chóng mặt, Kiều cô nương yên lặng nghĩ: hay rồi, giờ thì lão phu nhân cũng biết rồi.

Hà thị ôm Kiều Chiêu gào khóc, đẩy Băng Lục sang một bên. Băng Lục vội đến giậm chân liên tục, mắng mỏ A Châu: "A Châu, cái đồ vô liêm sỉ này, ngươi đi theo cô nương cái kiểu gì vậy? Lúc đi còn tốt biết bao sao giờ về lại thành ra thế này. Thế mà ngươi còn mặt mũi trở về à?"

Mặt mũi A Châu tái nhợt hết lại, nhưng vẫn tỉnh táo, bỏ qua chất vấn của Băng Lục, khuyên nhủ: "Thái thái, vẫn nên đỡ cô nương vào nhà đã, rồi hỏi xem cô nương tiếp theo nên làm gì."

Cô nương kiên quyết muốn về, nhất định là có ý riêng rồi.

Hà thị giờ mới phản ứng lại, nạt Băng Lục: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì, nhanh đi mời đại phu đi!"

Chương 175: Đau lòng