Thiều Quang Mạn

Chương 175: Đau lòng



Chương 175: Đau lòng

Edit & Beta: Ha Ni Kên

A Châu nhìn Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu cũng không phản ứng gì, ngầm cho phép.

Ánh mắt A Châu hơi lóe lên.

Phản ứng của cô nương như thế này có vẻ kỳ lạ, nếu đã vậy thì việc gì phải cố về đến tận nhà mới cho mời đại phu chứ?

Bên này náo loạn tìm đại phu, bên kia Thanh Tùng đường, Đặng lão phu nhân nhanh chóng biết tin, đi thẳng đến Nhã Hòa Uyển.

"Hà thị, Chiêu Chiêu sao rồi?"

Hà thị khóc đỏ cả mắt: "Đại phu đang xử lý vết thương cho Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu của con, vết thương trên mặt to như vậy, đau đến thế nào cơ chứ! Nhìn thôi con cũng không dám, nhìn là tan nát cả lòng."

"Để ta đi xem!" Đặng lão phu nhân đi vào.

Vừa lúc Đặng lão phu nhân đi vào, đại phu đã dọn dẹp xong xuôi, vì vậy chỉ cần liếc mắt là thấy vết thương giật mình trên mặt Kiều Chiêu.
Lúc này Đặng lão phu nhân hít sâu một hơi, tay run rẩy.

"Đại phu, xin hay dùng thuốc tốt nhất cho cháu gái của ta, bao nhiêu tiền cũng được."

Đại phu lắc đầu: "Vết thương trên mặt lệnh tôn nữ quá sâu, dùng thuốc tốt mấy cũng để lại sẹo thôi."

Hà thị vừa vào nghe được, lao đến bám vào ống tay áo đại phu: "Đại phu, van cầu ngươi, nhất định nghĩ cách đi, không thể để lại sẹo trên mặt nữ nhi của ta được!"

Đại phu hoa cả mắt, vội vàng thoát khỏi tay Hà thị, giải thích: "Chuyện này không thể cố được, không phải là cần bao nhiêu tiền –"

"Ta đi Đông phủ!" Đặng lão phu nhân đột ngột nói.

"Lão phu nhân?" Hà thị không hiểu.

"Ta đi hỏi Hương Quân xem có còn Vân Sương cao từ trong cung không."

Trong cung có Vân Sương cao vô cùng hiệu quả với các vết sẹo ngoài da, xưa nay là một trong những vật phẩm mà các phủ mong được ban thưởng nhất, nhất định Khương lão phu nhân Đông phủ cũng có.
Đại phu lên tiếng ngắt lời: "Lão phu nhân, lão phu cũng từng thấy Vân Sương cao ngài bảo rồi, nói thật thì kể cả có là Vân Sương cao nhất phẩm thì cũng không có cách nào giúp cho lệnh tôn nữ không để lại sẹo."

Chuyện liên quan đến nữ nhi bảo bối, tất nhiên Hà thị sẽ chi tiền hết mức, mời đại phu nổi danh nhất kinh thành, đại phu như thế tất nhiên sẽ có cách tiếp xúc với Vân Sương cao.

Đại phu nói xong thì Đặng lão phu nhân sa sầm mặt mày, nghĩ thầm: Tam nha đầu thật đáng thương, có lẽ là do ý trời đã định. Tam nha đầu bị hủy dung, sau này càng không thể lập gia đình. May mà Hà thị thương con gái, bà cũng không ngại nuôi một người cháu gái, sau này chỉ cần nhắc nhở Huy Nhi đừng bạc đãi người em gái này là được.

Hà thị nghe vậy thì ôm Kiều Chiêu khóc toáng lên: "Chiêu Chiêu, con đừng sợ, nương có tiêu sạch của hồi môn, mời danh y đệ nhất thiên hạ cũng phải chữa khỏi cho con!"
Đại phu co rút khóe miệng, nói: "Thái thái, ngài có thể đứng sang một bên để lão phu bôi thuốc cho lệnh ái được không?"

Hà thị nghe vậy thì buông tay, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Cuối cùng Kiều Chiêu cũng mở miệng: "Con nhớ ra rồi, Lý gia gia có cho con thuốc trị sẹo. A Châu, em đến khố phòng lấy cái hộp bạch ngọc trong rương dược liệu cho ta."

A Châu nghe vậy thì đi ngay lập tức, Kiều Chiêu khom người với đại phu: "Đa tạ đại phu đã xử lý vết thương cho ta, bôi thuốc thì không cần, ta có thuốc tốt hơn."

Đại phu nghe vậy thì rất không hài lòng, nhìn ngay sang Đặng lão phu nhân.

Đặng lão phu nhân không nhịn được hỏi: "Chiêu Chiêu, thật sự là tốt hơn cả Vân Sương cao?"

"Tất nhiên rồi, cho dù có là Vân Sương cao nhất phẩm cũng không bằng một phần vạn của nó."

Đặng lão phu nhân nghe thì nửa tin nửa ngờ.

Mặc dù Lý thần y rất có bản lĩnh, nhưng mỗi đại phu thường chỉ chuyên một phần, chưa từng nghe thấy Lý thần y có thuốc thần trị sẹo đâu.

"Ít nhất là tốt hơn nhiều so với thuốc của đại phu bình thường."

Râu trên mặt đại phu run rẩy.

Tiểu nha đầu này có ý gì? Đại phu bình thường? Lão là đại phu nổi danh nhất kinh thành đấy. Nếu không phải vì già rồi lười phải chịu mấy cái rằng buộc của ngự y thì làm thái y cũng chỉ là một cái trở bàn tay thôi.

Lão mà là đại phu bình thường à?

Hà thị nào còn tâm trí gì để ý đến sắc mặt của đại phu, nghe thế thì gật đầu ngay: "Phải, phải. Nghĩa gia gia của Chiêu Chiêu cho thuốc, thể nào cũng tốt hơn mấy thứ của đại phu bình thường ngoài y quán. Không dùng thuốc linh tinh được."

Đại phu: "..." Đúng là mẹ con một nhà, nói chuyện đều khó chịu như nhau, lão là đại phu bình thường?

"Lão phu nhân –" Đại phu nhìn Đặng lão phu nhân.

Đặng lão phu nhân cũng dành hết tâm trí lên mặt Kiều Chiêu rồi, chẳng còn dư sức an ủi lão đại phu bị tổn thương tâm hồn, gật đầu qua loa: "Nói cũng phải, vậy chỉ dùng thuốc của Chiêu Chiêu thôI."

Đại phu nghe vậy suýt thì khạc ra lửa, vểnh râu nói: "Lão phu nhân, lệnh tôn nữ bị thương trên mặt. Nếu dùng thuốc linh tinh mà thời tiết nóng bức thế này, nhỡ mà mưng mủ thì tệ hại hơn đấy!"

Đặng lão phu nhân gật đầu lia lịa: "Đại phu nói phải, không dùng thuốc linh tinh được."

Cuối cùng đại phu cũng thấy xuôi hơn chút.

Bảo mà, hai mẹ con kia không hiểu chuyện, vẫn là người lớn thì chững chạc hơn.

"Cô nương, thuốc đây ạ." A Châu bưng một chiếc hộp bạch ngọc vào.

"Mau bôi thuốc cho Tam cô nương nhanh lên!" Đặng lão phu nhân thúc giục.

Đại phu suýt thì tức không nói nổi, thở hồng hộc: "Liều quá, quá liều!"

Hà thị vội vàng đưa một cái hà bao: "Đại phu đừng nóng giận, bạc chúng ta phải đưa cho ngài cũng đâu có ít –"

"Không cần, lão phu cáo từ!" Không chờ Hà thị nói xong, đại phu đã sa sầm mặt mày phất áo bỏ đi.

Đại phu vừa đi ra ngoài, Hồng Tùng từ Thanh Tùng đường đến báo: "Lão phu nhân, Đại cô nương và Đỗ cô nương phủ Cố Xương Bá cùng về ạ."

Đỗ cô nương?

Ánh mắt Đặng lão phu nhân lóe lên, lúc này mới hỏi sang A Châu: "A Châu, sao Tam cô nương lại bị thương, ngươi nói rõ ràng xem nào!"

A Châu quỳ sụp xuống: "Tiểu tỳ đến phủ Cố Xương Bá xong thì ở cùng một chỗ với nha hoàn của các cô nương khác, chỉ được ngồi một chỗ uống trà ở gian trước, cũng không được phụng bồi bên cạnh cô nương. Sau đó có người gọi tiểu tỳ sang thì mới biết cô nương đã bị thương. Tiểu tỳ nghe người ta bàn tán, nói là Giang cô nương nhi nữ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kiểm tra cô nương, để cô nương làm bia nhắm tên..."

"Đúng là ức hϊếp người quá đáng!" Đặng lão phu nhân trầm hẳn mặt lại.

Hà thị giận dữ: "Nhi nữ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hả? Là nhi nữ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ là có thể đối xử với Chiêu Chiêu của ta như thế à? Có là công chúa cũng không ngông cuồng như thế được! Ta phải đăng cáo ngự trạng!"

*Cáo trạng dâng vua

"Hà thị!"

Hà thị chớp chớp mắt, nước mắt ròng ròng: "Lão phu nhân, người muốn ngăn con dâu à? Mũi tên kia bắn vào mặt Kiều Chiêu, đau như bắn vào lòng con dâu vậy. Nếu không xả được cơn hận này cho Chiêu Chiêu, con dâu không thể nào sống tiếp được!"

Kiều Chiêu chấn động trong lòng, nhìn Hà thị.

Băng Lục đang bôi thuốc cho nàng, động như vậy thì bị chạm phải vết thương, đau đến mức Kiều Chiêu phải than nhẹ một tiếng.

"Ai u, cô nương ơi người đừng động đậy! Đau lắm có phải không ạ, để tiểu tỳ thổi cho người –" Băng Lục sát lại gần mặt Kiều Chiêu, nhẹ nhàng thổi thổi cho nàng, hai mắt giàn giụa nước mắt.

Kiều Chiêu hơi cong khóe miệng, nhìn Hà thị rồi nhẹ giọng nói: "Không, không đau –"

Đúng lúc này thì Đặng lão phu nhân nói: "Tất nhiên không thể tính chuyện như thế được! Hà thị, trước ngươi cứ đi đuổi cô nương phủ Cố Xương Bá về đi, quay lại rồi nói tiếp."