Thiều Quang Mạn

Chương 178: Không ngăn cản



Chương 178: Không ngăn cản

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu hất tay Lê Kiểu, mặt vẫn dửng dưng như cũ.

"Tam muội, ta biết ngươi từ nhỏ đã được hưởng toàn bộ sủng ái của mẫu thân, không bao giờ phải chịu hờn tủi như vậy, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải biết nghĩ cho người nhà chứ! Chỉ để xả giận cho ngươi mà làm đến mức vậy thì có đáng giá không? Coi như là ta van xin ngươi có được không? Bây giờ ngươi chạy theo ngăn lại tổ mẫu thì vẫn kịp."

Lê Kiểu sợ vô cùng, vừa hận vừa sợ, vừa hận mấy người tổ mẫu chỉ vì Kiều Chiêu mà làm ra chuyện đến mức vậy, vừa sợ chọc giận đến Cẩm Y Vệ thì sẽ rơi vào tình cảm thê thảm.

Kiều Chiêu lắc đầu, đặt bút viết mấy dòng.

Lê Kiểu nhìn sang, chỉ thấy: "Trên đời này, có chuyện có thể ngăn, có chuyện không thể cản."
Lê Kiểu hoàn toàn không hiểu: "Đây là ý gì? Chẳng lẽ chuyện hôm nay là chuyện ngươi cho là không nên ngăn cản lại? Tam muội, nói cho cùng, chính là vì ngươi không nuốt nổi cục tức này có phải không?"

Kiều Chiêu cúi đầu viết thêm: "Phải, chuyện hôm nay không thể cản, cản chuyện như vậy nhiều lần, sẽ cản cho sống lưng cong."

Dung mạo đối với nữ tử quan trọng đến mức nào, nếu như trong nhà có một cô nương mới mười ba tuổi bị người ta ức hϊếp bắt làm bia nhắm tên rồi bị hủy dung, một nhà phụ mẫu huynh trưởng nửa chữ cũng không dám nói ra khỏi cổ họng, thì từ nay về sau còn có ai coi cái nhà này ra gì? Nam nhân trong nhà này sau này còn có thể thẳng lưng mà sống được hay sao?

Đặng lão phu nhân giúp nàng xả giận, nhưng cũng không chỉ vì giúp nàng xả giận. Có thể tưởng tượng, cho dù bất kỳ vãn bối nào khác trong nhà gặp chuyện này, lão phu nhân vẫn sẽ làm thế.
"Cản cho sống lưng cong?" Lê Kiểu thầm thì nhắc lại mấy câu này, vừa mơ hồ hiểu ý Kiều Chiêu, vừa chẳng hiểu: "Nói linh tinh cái gì không biết!"

Lần này Kiều Chiêu viết càng ngắn gọn, chỉ có ba chữ: "Tỷ không hiểu."

Lê Kiểu bị nghẹn gần chết, bất chấp hình tượng lễ độ hiểu chuyện trước giờ vẫn cố gắng duy trì, cả thẹn quát: "Tam muội, rốt cuộc thì ngươi cũng không định khuyên can tổ mẫu có phải không? Ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc việc nếu như tổ mẫu và phụ thân thực sự đắc tội với Cẩm Y Vệ chỉ vì ngươi thì sẽ phải làm gì chưa?"

Kiều Chiêu viết thêm một dòng nữa: "Đấy là chuyện của ta."

Nàng sẽ không ngăn cản trưởng bối phụ mẫu xả giận thay cho con cái chịu tủi nhục, cũng không để cho Cẩm Y Vệ gieo họa cho người thân.

Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường à?
Nàng cũng không ngại gặp mặt cái vị thủ lĩnh Cẩm Y Vệ người nghe người sợ này một lần.

Kiều Chiêu nhấc chân, đi lướt qua Lê Kiểu.

Trước đó lão đại phu xách hòm thuốc đi ra khỏi Lê phủ, giận đến mức bàn chân run rẩy, râu tóc rung rinh. Đang đi được nửa đường thì bị một người ngăn lại.

"Đại phu, xin hỏi vết thương trên mặt Tam cô nương Lê phủ như thế nào rồi?"

Lão đại phu hơi giật mình.

Chuyện này mà cũng có người hỏi à?

Người hỏi thấy lão đại phu không nói gì thì vội nhét một thỏi bạc vào tay lão đại phu: "Không có ý gì đâu, chỉ là hỏi qua tình hình của Tam cô nương Lê phủ thôi. Đại phu, đây cũng không phải là chuyện gì bí mật chứ đúng không?"

Lão đại phu càng giật mình.

Lại còn cho cả bạc à?

Lão đang tức cành cả hông đây, đừng nói là cho lão bạc, có không đưa xu nào thì lão cũng muốn tìm một người để xả hết ra đây, chưa bao giờ gặp cái nhà nào không biết điều như cái Lê phủ này!

Lão đại phu này thật là kín miệng quá, thế mà vẫn không nói à?

Người hỏi hơi bực, nhét thêm một thỏi vào tay lão.

Cuối cùng lão đại phu cũng mở miệng: "Tiểu huynh đệ có biết ta là ai không?"

"Tất nhiên là biết rồi. Chẳng phải ngài là Trình đại phu ở Tể Sinh đường hay sao? Ở kinh thành ai lại không biết đến ngài chứ?" Người nọ nói xong giơ ngón tay cái ra để khẳng định.

Lão đại phu vểnh cả râu lên.

Thấy chưa, lão mà là đại phu bình thường à? Ngay cả người qua đường còn biết lão là đại phu ở y quán nào, thế mà cái Lê gia kia lớn bé đều không coi lão ra gì!

"Tiểu huynh đệ hỏi chuyện Tam cô nương Lê phủ hả? Lão phu đành nói thật cho ngươi, mặt của Tam cô nương Lê phủ coi như hỏng sạch rồi, vết thương quá sâu, có dùng Vân Sương cao đặc chế từ trong cung cũng không cứu vãn được."

"Ồ, hóa ra là như vậy, cảm ơn, Trình đại phu." Người kia hỏi được điều cần biết thì chắp tay xoay người đi luôn.

Lão đại phu sờ nắn thỏi bạc trong tay, nghĩ thầm: bạc giờ kiếm dễ thật.

Ai ngờ mới đi được hai bước, lại có người khác cản lão đại phu lại: "Đại phu, có chuyện này muốn hỏi ngài."

"Chuyện gì?"

"Có phải Lê phủ vừa có vị Tam cô nương bị hỏng mặt mời ngài đến khám đúng không? Vị Tam cô nương kia rốt cuộc thế nào rồi?"

Lão đại phu: "..." Tình huống gì thế này?

Người kia vội vàng kín đáo đưa cho lão đại phu một thỏi bạc: "Đại phu có tiện nói qua đôi điều không?"

"Cũng không có gì không tiện cả. Mặt mũi của vị Tam cô nương Lê phủ kia coi như đi tong rồi, sau này sợ là có nhìn cũng không nhận ra..." Lão đại phu lại thuật hết lại một lượt.

Người hỏi hài lòng đi mất.

Giang Hạc nhìn lão đại phu liên tục bị người ngăn lại hỏi từ xa, nhíu mày.

Lão đại phu kia làm cái gì vậy? Sao cứ lần lượt thu bạc của người khác như thế?

Mắt thấy lão đại phu mặt mũi hồng hào xách hòm thuốc đi qua, Giang Hạc vội nhỏ giọng gọi: "Đại phu, mượn ngài

chút thời gian hỏi mấy câu."

Lại có người muốn hỏi à?

Lúc này lão đại phu đã không còn giật mình chết lặng như lần đầu, bình tĩnh vuốt râu, thản nhiên nói: "Cứ hỏi."

"Hở... Sao bọn họ lại cho ngài tiền?"

Suýt nữa lão đại phu ngã lăn quay ra đất.

Sao lại lòi ra một tên không liên quan thế này?

Tiểu tử này mắc bệnh gì à? Nếu không hỏi thăm tin tức từ lão thì xê ra đi, người khác cho lão tiền thì liên quan quái gì đến cái tên tiểu tử này!

"Không tiện nói à?" Giang Hạc rất biết nhìn sắc mặt người khác nói chuyện, vừa thấy trên mặt lão đại phu ghi đầy chữ mất hứng, vội vàng nén cơn tò mò lại.

Vẫn phải làm cho tốt nhiệm vụ quan trọng mà đại nhân giao phó đã!

"À à, thế ta không hỏi chuyện này nữa, hỏi chuyện khác. Đại phu này, ngài vừa xem bệnh cho Lê Tam cô nương có phải không, mặt mũi nàng ta thế nào rồi? Có hủy dung hay không?"

Lão đại phu vuốt cằm, hừ nhẹ.

Giang Hạc chả hiểu gì.

Lão đại phu bèn mở miệng nói: "Bây giờ, chắc ngươi đã hiểu được đáp án của câu hỏi đầu tiên rồi đấy."

Giang Hạc kinh ngạc: "Hỏi vậy thôi mà cũng muốn thu tiền à?"

Tiền bây giờ dễ kiếm thật đấy!

Lão đại phu cười nhạo một tiếng, cất bước định đi.

Giang Hạc vội vàng đuổi theo nhét bạc vào tay lão đại phu.

"Hủy dung rồi, không chưa được." Lão đại phu bỏ lại một câu rồi ung dung đi mất.

"Thật sự là hủy hẳn à?" Giang Hạc lẩm bẩm nói rồi vội vàng trở về bẩm báo.

Mặt trời dần dần lên cao, nha môn Cẩm Y Vệ vắng hoe, cứ coi như có người tình cờ ngang qua, từ xa thấy cái nha môn đen trụi khác hẳn những chỗ khác cũng vội vàng đi vòng sang đường khác. Tên lính gác cửa nha môn cũng chẳng buồn đứng, chỉ mong ngóng đến giờ được ăn cơm.

"Nha môn chúng ta đúng là người gặp người sợ, ai thấy cũng đi đường vòng."

"Đúng vậy, đến cả việc nhìn người qua được gϊếŧ thời gian cũng không được. Biểu ca ta ở Hàn Lâm Viện thì khác hẳn luôn, kể là á, nha môn nhà người ta thường xuyên có đại cô nương tiểu tức phụ đi ngang qua, ai nấy đều ăn mặc kiều diễm xinh đẹp, bổ mắt khỏi phải nói."

"Ô kìa, ngươi nhìn đằng kia xem, hình như có một lão thái thái đang chạy đến chỗ chúng ta kìa."

Chương 179: Công bằng