Thiều Quang Mạn

Chương 179: Công bằng



Chương 179: Công bằng

Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Đừng có đùa, kể cả hán tử cao lớn thô kệch cũng phải chọn đi đường vòng, lão thái thái nào mà lại chạy đến chỗ chúng ta cơ chứ --" Thủ vệ kia lơ đãng nhìn sang, đứng thẳng ngay người lại theo bản năng, lẩm bẩm: "Hình như có vẻ đi đến đây thật, lại còn dắt theo một đống nha hoàn bà tử nữa."

"Chẳng lẽ là gia quyến của vị đại nhân nào?"

"Không đúng lắm. Ngươi từng thấy lão thái thái nhà ai dắt theo một đám nha hoàn bà tử đến dạo quanh nha môn Cẩm Y Vệ rồi à?"

"Đúng là đến đây thật!"

Hai tên gác cửa không lẩm bẩm nữa, vội vàng chạy lên, ngăn Đặng lão phu nhân lại.

"Lão thái thái, đây là chốn nha môn Cẩm Y Vệ quan trọng, người không có nhiệm vụ không thể vào được!"

Đặng lão phu nhân dừng lại, trầm giọng nói: "Làm phiền hai vị sai gia này thông báo hộ lão thân một tiếng, lão thân muốn gặp đại nhân của các vị."
"Ngài tìm đại nhân nào vậy?" Thấy Đặng lão phu nhân quả thật cũng có tuổi, hai tên canh cửa kiên nhẫn một lần hiếm hoi.

"Chính là đại nhân lớn nhất của các ngươi, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Giang Đại Đô Đốc." Đặng lão phu nhân mặt không đổi sắc nói.

"Ai cơ?" Hai tên canh cửa ngẩn ra, sau đó không nhịn được mà phá lên cười: "Lão thái thái, ngài đừng có đùa nữa, chỗ này không phải chỗ cho ngài giải sầu. Ngài mau mau đi đi thì hơn."

Một trong người còn chỉ lên bầu trời trống không: "Ngài nhìn mà xem, trời nắng to thế này, ngài ngồi ở nhà chơi chẳng phải thoải mái hơn sao, bây giờ đi lang thang thế này mà trúng gió thì biết làm thế nào bây giờ? Thôi về đi, về đi thôi."

"Lão thân không giải sầu, càng không phải lang thang đi dạo. Chắc hai vị sai gia đều biết, Giang Đại Đô Đốc có một khuê nữ phải không?"
Hai vị gác cửa vừa nghe đã thấy có gì sai sai, hai mắt nhìn nhau.

Đặng lão phu nhân nói tiếp: "Chính là hôm nay, nhi nữ Giang Đại Đô Đốc là Giang đại cô nương lại phá hủy gương mặt của Tam tôn nữ lão thân. Vốn là chuyện này phải tìm gặp phu nhân trong nhà, nhưng lão thân lại nghe Giang Đại Đô Đốc không lấy vợ kế, cho nên mới đến đây tìm Giang Đại Đô Đốc để đòi một lời giải thích."

Hủy dung?

Hai tên canh cửa trố mắt nhìn nhau, nghĩ thầm: Đây đúng là chuyện mà Giang đại cô nương có thể làm được. Nhưng mà, đừng bảo chỉ phá hủy dung nhan, có gϊếŧ chết đi rồi thì cũng làm gì có người thân nhà ai tìm đến tận cửa đòi giải thích thể này? Đây là chán sống rồi chứ còn gì nữa?

Một người trông có vẻ cẩn thận hơn trong hai người hỏi: "Xin hỏi lão thái thái là nữ quyến nhà ai?"
Đặng lão phu nhân trầm mặt nói: "Đại nhi tử của lão thân làm quan ở Hàn Lâm Viện!"

"Chẳng lẽ ngài là phu nhân Tô Thượng Thư?" Hai tên canh cửa kinh hãi.

Lễ bộ Thượng Thư Tô Hòa đương triều còn kiêm chức Chưởng viện Hàn Lâm Viện, có rất nhiều khả năng sẽ vào trong Nội các.

Mặc dù Đại Đô Đốc của bọn họ cũng không sợ mấy cái Các lão hay Thượng thư, nhưng nếu Giang đại cô nương thật sự làm cô nương nhà người ta bị thương thì đúng là muốn nói hai mặt một lời với Đại Đô Đốc thật.

"Cái gì mà phu nhân Tô Thượng Thư, không phải lão thân vừa bảo đại nhi tử của lão thân làm quan ở Hàn Lâm Viện à!"

"Vậy con trai cả của ngài là –"

"À, nó là Tu soạn ở Hàn Lâm Viện!"

Tu soạn ở Hàn Lâm Viện?

Hai tên canh cửa còn tưởng mình nghe nhầm, ngớ người mất một lúc rồi mới phất tay nói: "Lão thái thái, hay là ngài nhân lúc còn sớm thì về đi, đừng có đứng đây làm loạn nữa!"

"Làm sao? Nếu là phu nhân Tô Thượng Thư thì có thể gặp được Đại Đô Đốc các ngươi, còn là mẫu thân của Tu soạn Hàn Lâm Viện thì là đang làm loạn ở đây à?" Sắc mặt của Đặng lão phu nhân hoàn toàn trầm xuống, trong mắt là lửa giận và trào phúng.

Hai tên gác cửa cũng không nhịn được nữa, kiên nhẫn cũng vét sạch rồi, hung hăng nói: "Đi mau đi, đi mau đi. Hôm nay Đại Đô Đốc chúng ta vào cung rồi, không cần biết ngài là ai, hôm nay cũng không gặp được đâu!"

Hai người đẩy người ra ngoài, nha hoàn bà tử đứng bên la lớn: "Mấy tên sai gia các ngươi sao lại có thể đánh người như vậy chứ!"

Mấy bà giọng lớn, lại còn là một đám nữ quyến, lúc này đã thu hút được không ít người qua đường tò mò, những người đấy tuy cũng không dám mon men lại gần nha môn Cẩm Y Vệ, nhưng đứng xem trò vui chính là thiên tính của quần chúng nhân dân, cũng đứng từ xa ngó nghiêng lại.

"Không đi nữa là chúng ta đánh thật đấy!"

Đặng lão phu nhân giơ tay lên: "Thế chúng ta đi!"

Thấy Đặng lão phu nhân xoay người rời đi, hai tên canh cửa nghĩ thầm: Lão thái thái này cũng biết thức thời.

Từ từ, lão thái thái này định làm cái gì?

Hai người rướn cổ lên nhìn, chỉ thấy mấy nha hoàn bà từ đã nhanh chóng bê xuống bàn ghế từ chiếc xe ngựa đậu ven đường, xếp những vật này ngay trước nha môn Cẩm Y Vệ.

Lão thái thái ngồi xuống ghế thái sư, nhận lấy chén trà nha hoàn dâng lên rồi nhắm mắt dưỡng thần, hai nha hoàn phía sau thay phiên nhau phe phẩy cái quạt.

Hai tên gác cửa nhìn mà choáng váng, sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng được, bước đến lạnh lùng nói: "Lão thái thái, đây không phải là chỗ cho ngài uống trà ngủ trưa, mời rời đi ngay lập tức!"

"Nơi này cũng không phải là trong nha môn Cẩm Y Vệ. Làm sao, ngay dưới chân thiên tử mà chỗ này cũng bị Cẩm Y Vệ mua lại rồi à? Không để cho người ta uống trà ngủ trưa à?"

"Lão thái thái, hôm nay ngài đến đây tìm chỗ uống trà đấy à?"

Người dừng chân ven đường ngày một đông lên, tất cả đều dựng lỗ tai lên nghe.

Đặng lão phu nhân lấy một hơi thật lớn, giọng nói đột ngột cao lên: "Hôm nay lão thân cũng không định đến đây ngắm cảnh! Tôn nữ của lão thân bị con gái của Đại Đô Đốc các người dùng làm bia ngắm chơi bắn tên, kết quả Giang đại cô nương bắn lệch, một mũi tên kia bắn trúng ngay mặt tôn nữ lão thân! Đáng thương cho tôn nữ lão thân mới mười ba tuổi, đã bị hủy dung, cả đời này cũng coi như hủy sạch rồi! Lão thân tới thay tôn nữ đòi một lời giải thích, thế mà đến cả mặt Giang Đại Đô Đốc cũng không thấy. Trên đời này còn có vương pháp, còn có đạo lý công bằng nữa không?"

Mọi người đứng nghe không khỏi xôn xao.

Bắt một tiểu cô nương mười ba tuổi làm bia nhắm tên? Đây mà là chuyện mà một người làm được à? Vị Giang đại cô nương đúng là không có nhân tính!

"Cái bà già này nói lăng nhăng gì vậy, cút nhanh lên, biến nhanh đi!" Cho dù có nhiều kẻ hận Cẩm Y Vệ đi chăng nữa nhưng hai tên gác cửa cũng chưa bao giờ gặp phải người như Đặng lão phu nhân, tay chân có chút luống cuống.

Lão thái thái này già thế này rồi, nhỡ đâu đẩy mấy cái rồi lăn ra cưỡi hạc về trời Tây ngay trước mặt mọi người, thì có là Cẩm Y Vệ cũng không biết khai báo như thế nào.

Đặng lão phu nhân bị đẩy thì lảo đảo một cái, nước mặt già nua ứa ra: "Lão thân vẫn là cáo mệnh, tôn nữ đáng thương của ta tốt xấu gì cũng là cô nương con nhà quan, mà Giang đại cô nương vẫn đùa giỡn như chơi với chó với mèo như thế. Nếu mà là con gái nhà dân chúng bình thường thì sẽ thành thế nào nữa? Hôm nay lão thân đến đây, cũng không thể làm được chuyện khiến cho Giang đại cô nương tự hủy dung bồi tội, cũng không phải bởi vì thân phận của Giang đại cô nương, chỉ đơn giản là không đành lòng để cho con gái nhà người khác đang đến tuổi đẹp nhất lại gặp phải chuyện như vậy giống như cháu gái nhỏ đáng thương của ta. Hôm nay lão thân đến đây muốn các ngươi nói xin lỗi, đòi lại công bằng lẽ phải, để sau này không còn nữ nhi nhà ai vốn được cha mẹ người thân nâng niu như hòn ngọc quý, lại bị người khác đối xử như súc sinh như thế nữa!"

"Nói hay lắm!" Mọi người đứng xem không nhịn được tán thưởng.

Hai tên gác cửa đau cả đầu, nhìn cái chuyện ồn ào không cách nào xử lý được, một kẻ vẫn đứng nhìn chằm chằm Đặng lão phu nhân, kẻ khác vội vàng chạy vào trong báo cáo.

"Có người vì chuyện Giang đại cô nương hủy hoại dung mạo người khác đến gây chuyện bên ngoài nha môn?" Giang Viễn Triều nghe thủ hạ bẩm báo, trong lòng khẽ thở dài, phân phó một tên Cẩm Y Vệ: "Đến bên ngoài cung chờ, khi nào Đại Đô Đốc đi ra thì lập tức báo chuyện này cho Đại Đô Đốc."

Giang Viễn Triều phân phó xong thì đi ra ngoài.

Chương 180: Tạo thế